Anh Rung Động Được Không

Chương 12: 12: Anh Ơi Em Lạc Đường





Sáng ngày hôm sau,Cố Khải Liêm như đã nói, cậu dẫn Bội Sam đi vào tiệm bán xe đạp điện.

Cậu trực tiếp mua loại xe vinfast, nhìn qua Bội Sam cảm giác hình như cô đang nhìn con xe ARENA 133.
Em thích chiếc đó sao? Khải Liêm hất mặt vào hướng chiếc xe.
Em...
Hử...? Cứ nói đi.
Thật ra em thấy chiếc đó có giỏ với lại nó nhẹ hơn các chiếc còn lại.À...!Nhưng nếu mà anh muốn em mua cái nào thì em sẽ đi cái đó ạ.
Lâm Bội Sam cô có phải hiểu chuyện quá không vậy chứ.

Mọi thứ đều nghĩ cho đối phương,cô không kỳ khèo, không tranh cãi hay cả bực tức với bất kỳ ai hay bất kỳ thứ gì.Đó thực sự là lý do sao,hay vì đó là anh - Cố Khải Liêm.
Được,vậy lấy chiếc em thích đi.Dù gì cũng là em đi chứ tôi cũng đâu có đi.Theo em vậy.
Khải Liêm trực tiếp quét mã,nhờ nhân viên gửi đến nhà cho mình.Còn nữa, ngoài chiếc xe thì còn điện thoại.Mua thêm cho cô chiếc điện thoại mới để dễ liên lạc, cũng không quá lâu.Vì cửa tiệm có bán cả đồ điện tử nữa.Nhận lấy chiếc điện thoại trên tay Khải Liêm mà Bội Sam cảm ơn ríu rít không ngừng.

Cố Khải Liêm cũng không quan tâm lắm,chỉ là cái điện thoại thôi mà.Không có gì to tát cả cậu không để tâm lắm.

Nó chỉ là một số tiền rất nhỏ đối với Khải Liêm.Cậu chỉ gật đầu cho qua.
Đã hoàn thành nhiệm vụ của hôm nay, Cố Khải Liêm và Bội Sam hai người cùng ngồi lên xe ra về.

Được một lúc,bỗng nhiên điện thoại của Khải Liêm vang lên âm thanh của bài hát anh thích.
-Nếu hữu ý luân hồi,nhành liễu theo gió mang về đâu...!Bài Ép duyên.
Đám bạn thân của anh...Cố Khải Liêm chậm rãi cầm điện thoại lên.
Tao nghe.
Được.Tao tới ngay đây.
Chỉ cần một hai câu ngắn ngủi, thì Bội Sam đã biết anh Khải Liêm của cô chuẩn bị đi chơi.
Cô đã mang trong mình tâm thế để xuống xe đi bộ.

Đến dừng đèn đỏ Bội Sam định mở cửa xe đi xuống thì bị cậu giữ lại.
Em đang định làm cái gì đấy? Cố Khải Liêm nhíu mày nhìn cô rồi hỏi.
Lâm Bội Sam rụt rè nắm chặt tay,cô mím môi lại và nói.
Dạ...Em...Dạ anh Khải Liêm,em định xuống đi bộ ạ.

Nếu anh có hẹn đi chơi với bạn rồi thì anh đi đi ạ, không lại để bạn anh chờ thì ngại lắm.
Cố Khải Liêm nghe xong thì ngẩn người,sau đó thì nhìn cô với vẻ thích thú.
Sao em biết tôi đi chơi?

Dạ thì em nghe anh nói chuyện kia,em nghe cái là hiểu ấy mà.Mà anh đi chơi đi,em có thể tự về ạ.

Em về trước nấu cơm trưa, làm món sườn anh thích nhé.

Lâm Bội Sam thấy thái độ của anh Khải Liêm có vẻ như cậu không giận gì cả, Bội Sam thở phào.Cô mới cười cười rồi nói.
Vừa dứt câu nói thì Sam Sam cô cũng đi xuống, thẩm chí Bội Sam còn quay lại vẫy tay chào với anh rồi mới đi.Cố Khải Liêm ngoái đầu nhìn theo cô một lúc khuất rồi mới thôi.Khải Liêm nghĩ, một cô gái nhà quê như cô cũng hiểu chuyện phết.Tốt, Cố thiếu gia thấy Bội Sam cô có chút thú vị rồi đấy.Thôi cũng được vậy.Cô đã có lòng thì anh cũng cảm thấy đỡ phiền phức.
Nhưng lòng anh lại không cam tâm.
Theo mạch suy nghĩ của Khải Liêm thì bên này bạn học Lâm đã đi một đoạn đến ngã ba rồi.Đến đây cô ngẩn người, với cái nắng nóng gay gắt của đất Sài Gòn này cô nhíu mày.Cô nhớ lại, lúc nãy cô quên hỏi anh Khải Liêm đi đường nào rồi.
- Ôi trời ơi,bây giờ cô phải làm sao đây?
Bội Sam cô không nhớ đường về nhà.Anh Khải Liêm thì cũng đã đi mất tiêu rồi.Chết tiệt.Cô nghĩ, lúc đó đã không nên xuống khỏi xe của anh rồi.
Lâm Bội Sam nhìn một lượt,cô vẫn là không biết nên đi đường nào.Cô thở dài,Bội Sam đi hỏi mọi người xung quanh xem ai biết đường về nhà của cô không?Nhận lại những cái lắc đầu ngao ngán của mọi người.Họ sao mà biết được
đường về nhà anh đâu phải ai muốn biết là biết.
Đơn giản là vì nhà cậu ở trong một khu chung cư riêng biệt của giới nhà giàu.Nơi Bội Sam đang đứng là khu bình dân,khá giả dù cô hỏi hay có hỏi nữa thì cũng chẳng được gì đâu, kết quả vẫn là những cái lắc đầu thôi.
Haizzz...!hết cách Sam Sam chỉ thầm cầu nguyện mong anh Khải Liêm xuất hiện ngay đây để giúp cô.Lâm Bội Sam không muốn gì bị lạc đường mà vào đồn cảnh sát hỏi đường đâu đó.


Cô còn nhở cô chưa muốn vào đó đâu.
Nãy giờ Khải Liêm đứng từ xa quan sát, nhiều lúc còn bất giác bật cười.Thấy cô đã rơi vào bế tắc không còn đường lui nữa rồi cậu mới chạy xe tiến đến.
Cô nghĩ, chả biết sao ông trời thương cô nên bây giờ thực sự trước mắt cô là con xe quen thuộc, chiếc xe của anh Khải Liêm.
Anh Khải Liêm,anh ơi em ở đây này.

Cô hớn hở hí hửng chạy lại, í ới nói.
Bội Sam đã ngồi vào xe,cô thở gấp hổn hển với cái nắng nóng gắt của Sài Gòn này trán cô đã rơi không ít mồ hôi.
Uhm...sao anh biết em ở đây vậy?
""Đoán thôi."" Khải Liêm lạnh lùng không chút biến sắc đáp.
""Đã không biết đường mà chân tay lại nhanh nhẹn quá nhỉ?""
""Em mệt quá à, có sung sướng gì đâu mà cậu.""Bội Sam ngu ngơ nào có hiểu câu châm chọc của Cố thiếu gia dành cho mình, còn thật thà đáp..