Bên ngoài phố xá đông đúc, tấp nập, mấy tên mang khuôn mặt đầy sát khí đang ráo giết vây bắt một đôi nam nữ, ở đâu đó trong con hẻm nhỏ, Đổng Văn Văn oán hận nhìn Hoa Kế Đạt.
Đổng Văn Văn không muốn giữ mặt mũi cho anh ta nữa, mở miệng mắng: "Anh là đồ sao chổi."
"Tôi vừa giúp cô thoát nạn đấy, cô là đồ vô ơn." Hoa Kế Đạt miệng thì nói nhưng mắt vẫn dán vào bên ngoài nghe động tĩnh.
Không có anh ta bây giờ người phụ nữ này đã bị bọn chúng hành hạ tới chết rồi, còn có thể mắng người được sao?
"Chúng ta chạy ra xe chú Chương về nhà không phải được rồi sao? Anh bày đặt đi theo lối khác làm gì?" Cô không hiểu anh ta nghĩ cái gì nữa, đang nghĩ mình đóng phim hành động à? Giờ bọn chúng đang lùng sục bên ngoài trước sau gì chẳng tìm tới đây.
"Bọn chúng theo dõi chúng ta cả một đoạn đường dài, để cô dễ dàng vậy sao?" Hoa Kế Đạt cứ nghĩ người của Âu Thời Phong luôn đi theo sau bảo vệ, nên mới bất chấp như vậy, mà đi lâu như vậy người đâu chẳng thấy.
"Để tôi gọi cho chú Chương, nói chú ấy tới đón chúng ta." Đổng Văn Văn định đưa tay vào túi xách mới nhận ra bên hông trống trơn.
Cô đập mạnh vào trán mình: "Trời ạ! Tôi quên ở quán bar rồi.
Anh cho tôi mượn điện thoại đi!"
Hoa Kế Đạt cảm thán: "Tôi không hiểu sao Âu Thời Phong lại thích cô?"
Thật là không thể trông chờ vào phụ nữ được, anh ta lắc đầu ngán ngẩm lấy điện thoại trong túi quần mình ra, ánh mắt chợt hiện lên tia bối rối bàn tay sờ khắp người mình tìm kiếm.
"Tôi để ở nhà mất rồi." Hoa Kế Đạt cười ngượng, vừa chê người khác xong giờ tới lượt mình.
"Anh thật nhảm." Cô cứ nghĩ anh ta thế nào, vừa rồi nói người sướng miệng lắm mà, giờ không phải đầu óc cũng như cô à? Chỉ sợ ở bên ngoài lâu, Âu Thời Phong không gọi được cho mình lại lo lắng.
"Anh Dã vừa rồi em nhìn thấy bọn chúng chạy vào đây." Tên đàn em giơ tay chỉ về hướng ngõ nhỏ mà Đổng Văn Văn đang trốn.
"Mẹ kiếp ngu ngốc, thấy rồi không đi vào còn để tao phải dạy mày à?" Người đàn ông tên Anh dã đập mạnh tay lên đầu tên đàn em, vẫy tay gọi cả đống đồng bọn kéo vào đường nhỏ.
Tiếng bước chân dồn dập càng ngày càng tới gần, Hoa Kế Đạt ngó đầu ra đếm nhẩm, bên ngoài có 6 tên to béo, mà bọn họ chạy đâu không chạy, lại chọn chúng ngõ cụt, xung quanh nhà nào cũng kín cổng cao tầng, đau đầu không biết cách nào ra khỏi.
"Có muốn thử cảm giác kích thích không?" Anh ta quay đầu thì thầm.
"Tôi yếu tim." Vừa rồi chạy cả một đoạn dài ngón chân đau nhức hễ cử động là đau, Đổng Văn Văn không muốn lại một phen mệt nhọc nữa.
"Vậy cô ở lại tôi đi đây!" Hoa Kế Đạt từ từ lùi ra phía sau, đi tới bức tường lớn tìm cách trèo lên.
Đổng Văn Văn nhìn anh ta chèo mãi mà không lên được, cứ nhích được một ít lại tụt xuống, điệu bộ chẳng khác gì khỉ suýt nữa phì cười.
Hoa Kế Đạt chèo cả một hồi không được đành từ bỏ, quay lại chỗ cũ thấy Đổng Văn Văn đang cố nín cười liếc xéo: "Cô còn cười được?"
"Anh Dã." Một tên nghe thấy có tiếng động phát ra từ chỗ mấy cái thùng rác, gọi đại ca mình, tên anh Dã đưa tay làm động tác im lặng nhẹ bước tới gần.
"Tôi đếm đến 3, cả hai cùng xông về bọn chúng chạy thật nhanh nhá."
Hai người chuẩn bị sẵn tư thế, lặng yên chờ bọn chúng tới, không có đường lui vậy chỉ còn cách trực diện đối đầu.
"Một, Hai...Ba." Hoa Kế Đạt giơ từng ngón tay lên làm động tác đếm, tới số thứ 3 liền hô lớn đồng thời đẩy mạnh thùng rác đổ về phía bọn chúng.
"Rầm."
"Bắt lấy."
Hai tên đứng gần bị thùng rác đổ vào người hô lớn, mấy tên đằng trước nghe tiếng động lớn ngơ ngác nhìn, bàn tay theo phản xạ túm lấy người ngang qua mình.
"A con khốn mày dám cắn tao." Đổng Văn Văn bị bàn tay hắn giữ chặt, đành cúi xuống há miệng cắn mạnh xuống, tên kia bị đau đớn giơ tay đánh xuống.
"Chạy trước đi, nhớ cứu tôi đấy." Hoa Kế Đạt một mình chạy phía trước, quay lại thấy Đổng Văn Văn đang bị mấy tên vây bắt, thở dài một tiếng quay lại giúp đỡ, chân anh ta đạp mạnh vào tên đang giữ chặt cô, sau đó cùng mấy tên khác đấm đá giữ chân bọn chúng lại để cô có thể thoát thân.
Anh ta ra khỏi đây trở về sẽ bị Âu Thời Phong kia ghi hận, thà để mình chịu khổ một chút, tin rằng ơn cứu mạng này Đổng Văn Văn nhất định sẽ báo đáp.
Đổng Văn Văn nhìn anh ta đang bị một đám người vây lại, sợ rằng không chết cũng bị ăn no đòn, nhưng thà một người bị bắt còn hơn cả hai, không quan tâm anh ta nữa chạy nhanh ra ngoài đường lớn đi tìm cứu viện.
"Chú Chương."
"Cô đổng tôi tìm cô mãi."
Chú Chương đợi bên ngoài mãi không thấy Đổng Văn Văn đi ra, sợ có chuyện xảy ra đi vào trong quán bar xem thử, mấy người trong quán nói bọn họ bị một đám người đuổi theo, đã rời đi được thời gian rồi.
Ông theo lời bọn họ nói trên đoạn đường này chạy qua không biết đã bao nhiêu lần, may mắn lần cuối định từ bỏ thì thấy Đổng Văn Văn đang ở phía xa.
"Chú Chương anh ta còn ở bên trong." Đổng Văn Văn ngồi lên xe mới biết mình an toàn, nhưng còn Hoa Kế Đạt kia thì sao?
"Âu tổng đang tới." Chú Chương thấy đám người kia đuổi đến, nhấn ga lái xe rời đi.
Đổng Văn Văn quay đầu nhìn lại phía sau, thấp thoáng có thể nhìn thấy mấy tên áo đen kia đang ấn một người đàn ông lên xe, vì cô yếu ớt nên anh ta mới bị thương, trong lòng hiện lên tia áy náy.
"Thời Phong." Vừa thấy Âu Thời Phong, cô ôm chầm lấy anh.
"Lũ khốn." Bên má Đổng Văn Văn bị tên kia tát mạnh đến lỗi thấy cả dấu vết ngón tay in lên, anh chạm tay lên xoa nhẹ, đôi mắt hiện lên tia phẫn nộ.
"Âu tổng đã phát hiện ra bọn chúng đang ở khu bến tàu." Giọng Trợ lý Từ trong điện thoại vang lên.
"Tiến hành thu mua cổ phiếu Hoa thị đi, đồng thời giao nộp tất cả các chứng cứ liên quan tới việc Thạch Lâm sát hại Hoa Lam Nguyệt cho phía công an." Chính ông ta là người tự đưa bản thân vào con đường cùng, nếu đã muốn chết vậy anh sẵn sàng tiễn ông ta một đoạn, Âu Thời Phong ngắt điện thoại ôm lấy Đổng Văn Văn vào xe thẳng tiến tới bến tàu.
"Cố gắng dành thời gian ít ỏi này hít chút không khí tươi đẹp trên thế gian này đi, chỉ vài giờ nữa thôi sợ rằng sẽ rất đau đớn" Tên Dã vỗ nhẹ lên má Hoa Kế Đạt nở nụ cười khát máu.
Kế hoạch của lão ta chính là đưa Hoa Kế Đạt lên tàu ra biển, làm mồi cho cá, chết không dấu vết, sau này không còn ai có thể nhăm nhe đe dọa đến sản nghiệp của Thạch Lâm nữa.
"Nhắn với Thạch Lâm ngày chết của ông ta cũng chẳng còn xa nữa đâu." Hoa Kế Đạt khắp khoang miệng đầy máu tươi, hận không tự tay bóp chết được Thạch Lâm.
"Đưa hắn đi." Tên đại ca vừa hô lên, bên tai vang lên tiếng động cơ ô tô.
"Ket..."
Vài phút sau xung quanh người của Thạch Lâm đều bị vây kín bởi những chiếc xe, Âu Thời Phong như một vương tử bước xuống, theo sau là một đám người trang phục bụi bặm trên vai vác côn chờ lệch.
"Âu Thời Phong tôi biết anh trượng nghĩa mà." Hoa Kế Đạt thấy được ia hy vọng ánh mắt sáng ngời.
Một cái phất tay, tiếng va chạm hòa cùng tiếng còi tàu biển ồn ào đến nhói tai, vài phút sau đám người trước kia còn ra oai kêu la đau đớn.
"Là tên nào đã đánh cô ấy, nếu không tự nhận tao chặt hết tay tất cả chúng mày." Âu Thời Phong dựa vào xe khoanh tay, nhìn về đám người đang bị kìm hãm.
Mấy tên kia mặt mũi bầm tím run lên sợ hãi, không ai dám đứng ra nhận tội.
"Là hắn ta, tôi không động vào cô ấy." Trong đám người một tên mở miệng tố cáo đồng đội.
"Bẻ gãy tay hắn."
Rứt lời của Âu Thời Phong là âm thanh đau thấu xương tủy chạm tới trời xanh.
"Âu tổng, tôi đúng không nhìn lầm người." Hoa Kế Đạt dùng khăn lau đi vết máu trên miệng nịnh bợ.
Âu Thời Phong lạnh nhạt: "Nếu hôm nay người chạy thoát là anh đôi chân đó của anh, lúc này không biết trôi phương nào rồi."
Cách nói chuyện này của Âu Thời Phong không giống như đang đùa, Hoa Kế Đạt nhìn xuống đôi chân vẫn lành lặn của mình, thầm cảm tạ tổ tiên phù hộ.
"Cô Đổng mặt cô trông rất đáng yêu." Hoa Kế Đạt quên mất miệng đang rách há miệng cười lớn.
Đổng Văn Văn từ nãy đến giờ đều ở trong lòng Âu Thời Phong đến cựa cũ không giám, lại tên không biết tốt xấu này lại chơi đểu, khóc không ra nước mắt.
"Văn Văn em lại không nghe lời." Hơi thở ấm nóng phả xuống đỉnh đầu, Đổng Văn Văn da gà da báo gì đó đều nổi hết lên..