Lại là mùi thuốc khử trùng quen thuộc, Đổng Văn Văn mở mắt ra nhìn xung quanh, nhưng lại chỉ thấy đồ vật xoay tròn trước mắt, đầu óc cô không biết bị làm sao rồi? Cô khó chịu đưa tay đập mạnh lên đầu mình để thoát khỏi cảm giác mờ ảo này.
"Văn Văn." Âu Thời Phong ở bên ngoài đi vào nhìn thấy hành độ tự làm mình bị thương của Đổng Văn Văn vội vàng chạy tới cầm lấy cổ tay cô giữ chặt.
"Âu tổng em muốn về nhà." Cả người cô mệt mỏi dựa vào Âu Thời Phong, cô thực sự không thích ở trong bệnh viện từ màu sắc đến mùi thuốc thử trùng đều khiến cô nhớ lại nhìn ảnh đau đớn của mẹ trước kia.
"Được, anh đưa em về." Anh đưa bàn tay xoa nhẹ lên bờ lưng đang không ngừng run rẩy của cô, tự nhiên anh rất muốn biết trước kia cô đã từng trải qua những gì, người phụ nữ này bề ngoài nhìn rất mạnh mẽ hoạt bát, nhưng lại có lúc yếu đuối đến đau lòng.
Âu Thời Phong theo mong muốn của Đổng Văn Văn làm thủ tục xuất viện cho cô.
Ngồi ở vị trí lái lâu lâu anh lại liếc nhìn sang bên cạnh mình, xem cô bây giờ đang làm gì, chỉ thấy cô cả người mệt mỏi dùng tay kê đầu tựa vào cửa kính nhìn ra bên ngoài đường phố.
"Em có thấy đau ở đâu không? Hay đói bụng?" Không biết từ bao giờ một người như Âu Thời Phong, lại phải ra sức lấy lòng một người phụ nữ, quan tâm chăm sóc tới cô ấy như vậy, chính anh cũng chẳng hiểu nổi mình đang làm cái gì, tự nhiên tự lành khiến mình chịu khổ.
Nghe những câu hỏi của anh cô chỉ lắc đầu, cô không đau cũng chẳng đói, tâm trạng không tốt thành ra cơ thể mất đi một phần sức sống mà thôi.
"Có thể kể anh nghe về chuyện trước kia của em được không? Gia đình, bạn bè cái gì cũng được anh rất muốn nghe." Âu Thời Phong thở dài đi tới giường nằm xuống, để đầu Đổng Văn Văn gối lên cánh tay mình ôm lấy cô vào lòng, giọng mang theo phần sủng nịnh lên tiếng.
Trên người Âu Thời Phong có mùi hương hoa rất dịu mát, Đổng Văn Văn tham luyến nhích tới gần hơn, chóp mũi đặt trên ngực anh cố gắng hít lấy mùi hương khiến mình thỏa mái, một lúc lâu sau cô nhàn nhạt lên tiếng:
"Em sinh ra trong một gia đình không tốt, bố thì dẫn vợ và con riêng về nhà chiếm mất vị trí của mình, mẹ thì lại quá hiền lành, nên chịu nhiều thiệt thòi..."
Cô nói cho anh nghe rất nhiều chuyện, từ việc bao năm nay dù bố mất còn sống nhưng ông ta chưa bao giờ cho cô một thứ gì cả, trong mắt cô ông ta như đã chết, còn hai mẹ con kia luôn bắt nạt mình, kể cả bản thân chẳng làm gì động tới bọn họ, cũng tự tìm tới cô gậy chuyện, chỉ là cô không nhắc tới thân phận thực sự của bọn họ chính là người Âu Thời Phong quen biết mà thôi.
"Những gì mà bọn họ đã làm, anh tin một ngày nào đó sẽ gặp báo ứng." Âu Thời Phong cúi đầu xuống hôn lên trán cô, muốn dùng sự ấm áp của mình an ủi trái tim đầy vết xước của cô.
Trên đời này hóa ra còn rất nhiều người sinh ra chịu cảnh bất hạnh, anh cứ nghĩ mình lớn lên trong môi trường nghiêm khắc bị mất đi tuổi thơ quý giá đã là quá đáng thương rồi.
Nhưng cô lại chẳng chờ được ngày xa vời đó, thay vì chờ ông trời trừng phạt bọn họ, thì chính bản thân mình ra tay không phải tốt hơn sao.
"Âu tổng, anh có biết Dự án quy hoạch trung tâm thương mại không?" Đổng Văn Văn hỏi dò, bọn họ là bố vợ và con rể tương lai, không biết anh ta có tham gia vào hay không?
"Anh có biết, có vấn đề gì sao?" Âu Thời Phong không hiểu vì sao cô lại hỏi tới vấn đề đó, trước kia Bạch Ngạn cũng có đề cập tới với anh, nói trong tay ông ta đang có mảnh đất tốt, chỉ cần mua thêm vài lô đất nữa là được, nhưng trước nay anh không có hứng thú lắm mấy cái đấy, nên vẫn chưa trả lời ông ta.
"Ông nội em để lại cho em một mảnh đất, nghe luật sư nói chỗ đó đúng vào dự án kia, đó là thứ duy nhất có kỷ niệm của ông, em không muốn bị bọn họ lấy đi." Đổng Văn Văn nói tới đâu nước mũi sụt sịt xúc động, giống như mảnh đất đó chính là vật báu của mình vậy.
"Đó mới là trên dự án phác thảo trên bản đồ mà thôi, nếu đa số người dân ở đó không muốn bán thì bọn họ cũng không thể làm gì được."
Nhưng anh nghe Bạch Ngạn nói mảnh đất của ông ta chiếm diện tích rất lớn, còn các mảnh đất kia nếu lấy mỗi mảnh chỉ cần một chút là được, không cần phải di dời dân cư.
Sau này trung tâm thương mại mọc lên, những người dân ở đó tự nhiên sẽ tìm kiếm được cơ hội làm giàu, chẳng ai lại không muốn kiếm tiền cả.
"Nếu mảnh đất của em là mảnh chính cần thiết phải có trong bản đồ thì sao? Âu tổng chúng ta hợp tác đi, em không muốn bán đất cho người khác."
Chỗ đó đối với Bạch Ngạn rất quan trọng, thái độ hôm đó của ông ta khi bị mất mảnh đất này, chắc chắn ông ta đã dự tính hết tất cả các kế hoạch để chiếm lợi, bán cho những người khác cô không thể tin tưởng được sẽ bán lại cho ông ta hay không? Nhưng Âu Thời Phong thì khác anh ta là thương nhân, sẽ tự biết cách thu lời mà không cần tới Bạch Ngạn.
Đây là hớt tay trên của Bạch Ngạn? Âu Thời Phong suy tính một lúc rồi gật đầu đồng ý, anh với ông ta cũng chẳng có quan hệ gì cả, nếu Đổng Văn Văn đã nói muốn hợp tác cùng anh kiếm tiền, anh cũng không ngại từ chối.
"Được rồi em an tâm nghỉ đi, ngày mai khỏe rồi chúng ta nói chuyện rõ ràng sau." Anh đưa tay vuốt nhẹ lên mắt Đổng Văn Văn, muốn cô ấy thỏa mái ngủ một giấc.
Khuôn miệng của Đổng Văn Văn khẽ cong lên, không biết lúc ông ta biết thứ mà mình ngày đêm mưu tính, bị con rể tương lai chiếm mất sẽ có cảm giác ra sao? Từ ông ta đến Ngọc Diêu Diêu và Bạch Văn Linh, tất cả đều sẽ phải trả giá, khiến cho bọn họ trắng tay chính là bước đầu của cô.
Nhưng cô chỉ lo, lúc Âu Thời Phong biết mình bao lâu nay đều tính kế anh ta, liệu anh ta có quay lại đạp mình một vố hay không? Ngoài anh ta ra ở Thành phố Nam Thành này, chẳng có ai có thể thay đổi được một bản vẽ đã đóng dấu mộc cả..