Anh Rể Không Chịu Buông Tay

Chương 6: Tại quán bar




(( Mỵ Nhi))

Vừa lấy điện thoại ra tính gọi cho Đan Đan thì cô đã nhận được 1 cuộc gọi từ số lạ. Số của cô rất ít người biết, chắc không phải nhầm lẫn gì chứ. Nghỉ vậy nhưng cô vẫn quyết định nghe máy.

" alo. xin chào"

" Cho hỏi đây có phải số điện thoại của cô Tích Tiểu Mỹ"

" Vâng, là tôi"

" Chúng tôi gọi từ phòng nhân sự của công ty Trịnh thị. Ngày mai cô có thể đi là".

" Vâng, cám ơn"

Cúp điện thoại được 1 hồi mà cô vẫn chưa hoàn hồn được. Chuyện gì thế này, không phải lúc nãy cô không thông qua sao. Thế bây giờ sao lại... mặc kệ đi. Nếu đã thông qua thì làm thôi, để xem lão già kia làm gì được cô.

Phải gọi điện báo tin cho Đan Đan, sẳn thể ăn mừng luôn nha.

" alo, Đan Đan. Mình trúng tuyển rồi".

" Thật sao, Trịnh thị là công ty lớn nha, rất khó đậu vào"

" Bởi vậy phải ăn mừng 1 trận hoành tráng nha"

" Tất nhiên rồi. Tối nay ỡ bar cũ nha, lâu rồi không đi. Quẩy thôi nào".

" Nhất trí".

Thật là một ngày may mắn mà. Nhớ lúc trước cô vì hắn nên mới ghé qua thử bar này nhiều lần, lúc thành công rồi thì cũng là lúc cô nhận ra nơi đó cũng thú vị không ít. Đến đó thâth thoải mái nghe mấy tin bát quái cũng không tệ.

........

Tối đến, cô chọn cho mình bộ bấy khá sexy hợp với dáng người. Áo 2 dây lưng khoét sâu, phía trước lộ ra khe ngực phập phồng đầy đặn. Đuôi váy xòe trẻ trung năng động màu trà rất nhu hòa. Tôn lên làn da nõn nà nhìn là muốn căn 1 miếng thôi.

Cô đến bar đã thấy Đan Đan đợi sẳn ỡ đó rồi. Họ vui vẻ khoác tay nhau vào trong, từ khi quen hắn cả 2 đều không ghé lại đây. Cô cũng không lo lắng sẽ bị bắt đâu nha, đã thống nhất là mỗi người đều có tự do riêng rồi. Không ràng buộc, không hờn ghen cho nên mối quan hệ này mới kéo dài như thế.

Vào trong 2 cô chọn bàn khá khuất một chút, tiện quan sát và ít bị chú ý hơn.

" Mỹ Mỹ xem soái ca đằng kia kìa. Thật lãng tử".

" ừ, cũng được"

" Mỹ Mỹ còn đằng kia. Thật cool ngầu nha"

" ừ, cũng được"

" Mỹ Mỹ cậu xem đằng này. Thật chất quá đi là ca sỹ hay diễn viên vậy"

" Mình không biết"

" Mỹ Mỹ cậu thật quá đáng, mình biết học trưởng của cậu rất ưu tú nhưng mà không thì vì thế mà phớt lờ hết biết bao giai nhân nha"

" Mình không có, chỉ là thấy không hứng thú thôi. Cậu nhìn xem, có ai được mình sẽ giúp cậu mà"

" Có thế chứ, phải tìm một soái ca chính hiệu cho mình"

" Tuân lệnh"

Đáng lẽ cô phải thật vui vẻ vì đến đây là để cùng Đan Đan ăn mừng trúng tuyển kia mà. Nhưng sao cô cứ cảm thấy khó chịu, bất an trong lòng.

Đang ngồi tám chuyện linh tinh thì bất thình lình xuất hiên 2 soái ca đến làm quen mời rượu 2 cô. Nhìn kỹ cũng không tệ nên cô vui vẻ đáp lời coi như quen thêm vài người bạn mới vậy.

Soái ca tiếp chuyện cùng cô khá vui tính và hay bày trò làm cô cười tít mắt. A ta còn dùng cái trò cũ rích xem bói tay để lấy lòng cô, biết thế nhưng vì cách pha trò của a ta rất khôi hài nên cô cũng cảm thấy khá mới mẻ.

Trò chuyện được một lúc cô lúc cô xin phép đi vệ sinh. Nhưng từ lúc đầu vào quán cô luôn cảm thấy có ánh mắt dõi theo mình. Lúc này đây càng ngày càng gần, thật khó để hiểu nổi. Chắc do cô nghỉ nhiều quá thôi... không sao đâu mà.