Anh Rể Không Chịu Buông Tay

Chương 5: Phỏng Vấn




(( Mỵ Nhi))

Cô chọn váy dài công sở màu trắng tinh khôi càng tôn lên làn da trắng nõn nà của cô hơn. Thoa chút son môi cho đôi môi mọng đỏ càng làm thêm thu hút và trong quyến rũ hơn. Nếu hắn còn ỡ đây thì... ahh... sao cô lại nghỉ đến hắn chứ. Đúng là gần mực thì đen mà vì quen phải hắn, tên dâm đãng t*ng trùng lên não đó. Mà bây giờ toàn nghỉ mấy chuyện ái muội kia thôi. Phải thanh tẩy, thanh tẩy hết, nhất định phải thanh tẩy a.

Gạt hắn ra phía sau việc quan trọng bây giờ là nhanh chóng đến buổi phỏng vấn. Cơ hội lần này không dễ gì có được nha, cô đã phải cất công mong ngóng rất lâu mới nhận được tin trúng vòng sơ tuyển. Nhất định không để mất cơ hội lần này được, công việc này không chỉ là chén cơm mà còn la con đường sống duy nhất sau này của cô. Vì chỉ có duy nhất công ty này không chịu sự thao túng của hắn, tên đại ma vương hỗn đãn kia - Khương Duệ.

Đến nơi phỏng vấn cũng đã 7h, đứng dưới tòa cao ốc to lớn. Cô không khỏi ngơ ngác vài phút. Làm việc ỡ một nơi như thế này đúng là mơ ước của ngàn vạn con người nha. Cô không được thua, nhất định không được thua. Trịnh thị - cô đến đây nha.

Trịnh thị là một tập đoàn lâu lớn mạnh lâu đời. Nó được gầy dựng và duy trì qua các đời rất tốt. Còn Khương thị thì lại khác, do chính hắn gây dựng nên chỉ trong thời gian ngắn. Không thể không thừa nhận, hắn ta thật sự rất tài giỏi lại đẹp trai nhưng có điều vừa háo sắc vừa biến thái. Cô không thể ở bên cạnh hắn được, người như vậy sẽ không 1 lòng 1 dạ yêu ai cả. Cô sẽ không ngu ngốc hy vọng.

Bỏ qua đi, không nghỉ đến hắn nữa. Cô nhanh chân đi vào trong cho kịp giờ phỏng vấn.

Sau khi hoàn tất đăng ký hồ sơ, được lễ tân hướng dẫn đi lên tầng 20 phỏng vấn. Ngồi bên ngoài chờ đợi thật hồi hợp, cái gì lần đầu tiên cũng như thế.

" số 24 - Tích Tiểu Mỹ, mời vào ".

Cô nhanh chân bước vào, bên trong là vị giám đốc già bụng mỡ ngồi trên ghế xoay cười cười nhìn cô. Cô nhẹ nhàng ngồi xuống ghế và mỉm cười đáp trả.

" e tên Tích Tiểu Mỹ"

" Vâng"

" Sinh viên mới tốt nghiệp?"

" Vâng"

" Mới tốt nghiệp thì không có kinh nghiệm rồi mà Trịnh thị lại là công ty lớn. E là... "

" Tôi tốt nghiệp rất tốt lại rất chăm chỉ. Năng suất làm việc của tôi sẽ không thua kém nhân viên khác, mong giám đốc xem xét lại".

" Tôi cũng xem qua hồ sơ của e rồi, thành tích rất tốt. Đúng là vừa giỏi lại... rất đẹp"

Thật chán ghét nha, cô đã cố gắng đơn giản nhất có thể rồi. Cô thực muốn vào công ty này bằng năng lực vì sao ông trời cứ trêu đùa cô. Dù có dùng thân đi lên cô cũng phải oanh oanh liệt liệt tìm 1 người không cho phép thua kém Khương Duệ. Nhưng mà hình như... rất khó.

" Xin lỗi đã làm mất thời gian của giám đốc. Tôi xin phép".

" Thức thời 1 chút sẽ sung sướng biết bao. Nếu suy nghỉ lại thì đến đây tìm tôi nhé mỹ nhân à".

Tiếng lão mập đáng ghét kia vọng lại phía sau lưng cô. Thật đáng ghét mà, trên đời lại có người đáng ghét như lão ta. Tuổi của lão làm cha cô còn thừa sức vậy mà mỡ miệng 1 câu e 2 câu cũng e. Vợ lão cũng thật đáng thương nha, nếu cô có cơ hội nhất định sẽ cho lão 1 bài học thích đáng.

Hôm nay đáng lẽ cô đã rất vui vẻ rồi nhưng bây giờ thì thành thế này. Cô tức vì không phải cô không có năng lực kia mà là vì cô không chịu nhượng bộ lão già đó. Chỉ công việc cỏn con thôi mà, bắt cô lăn giường ư. Mơ đi...

Phải tìm Đan Đan thôi, để có người an ủi tâm hồn mỏng manh dễ vỡ của cô. Tổn thương nha, thật sự buồn lòng quá đi thôi mà.

Cô quyết định rút điện thoại ra gọi cho Đan Đan yêu dấu ngay. Chỉ mới nghỉ tới con bạn đanh đá kia là cô vui trở lại. Cuộc đời cũng còn ưu ái cô một chút...