Anh Rể Không Chịu Buông Tay

Chương 28: Hồi ức (11)




(( Mỵ Nhi))

Sáng ra cả thân mình cô uể oải, tiểu huyệt sưng đau nhức nhối. Đi đứng cũng trở nên khó khăn kỳ lạ. Cô lếch thân vào nhà tắm vệ sinh không quên liếc xéo hắn đang ngủ ngon lành kế bên.

Cô nhìn mình trước gương dở khóc dở cười. Trên người đầy vết xanh tím do cuộc hoan ái để lại. Nhìn xuống tiểu huyệt sưng lên do hắn đêm qua đâm không chút nương tình.

Đồ sắc lang.

Đồ biến thái.

Đồ t*ng trùng thượng não.

Cô còn biết làm gì hơn ngoài âm thầm rủa xã hắn. Ai bảo địa vị hắn cao như vậy.

Nhẫn nhịn vẫn là thượng sách.

Cô nhanh chóng thay quần áo rồi về nha. Cô sợ đánh thức hắn rồi sẽ bị ăn như lúc tối thì khổ. Lúc ngồi trên taxi về nhà trong lòng cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Bước vào nhà thật may là mẹ con bà ta chưa xuống. Bọn họ còn chăn ấm nệm êm và bận chải chuốc nên ít khi xuống nhà sớm còn người giúp việc vẫn chưa đến giờ làm.

Cô vội vàng chuẩn bị bữa sáng thật may vừa kịp lúc bọn họ đi xuống. Bàn ăn đơn giản dọn sẳn, cô vừa định ngồi xuống thì chuông cửa vang lên.

ting. toang.... ting. toang

Cô chạy ra mỡ cửa thì ra là hắn tới, sao hắn lại đến sớm như vậy. Hắn nhìn cô âm trầm rồi lướt qua vào trong nhà.

" A Duệ sao lại đến sớm như vậy. Mau vào trong ăn sáng cùng cả nhà" - mẹ kế cô liền nở nụ cười công nghiệp.

" vâng" - hắn trả lời.

Cô dọn đồ ăn lên cho hắn cùng một cốc cafe. Về phần ăn uống cô rất hiểu hắn, điểm này cô thắng cái chắc rồi nhưng con người này. Cô không dám suy đoán quá nhiều, cô hiểu hắn không phải đơn giản để người khác nắm bắt lấy đâu.

" Tiểu Mỹ, cổ e bị làm sao vậy?" - Chị cô nhìn thấy vết hồng trên cổ cô nghi nghờ hỏi dù nó đã mờ bớt đi rồi.

" Đêm qua e nằm mơ thấy bị chó cắn nên ngã trúng" - cô đáp mắt khẽ liết hắn.

" Ngã sao kỳ lạ như vậy. Đừng đi quyến rũ đàn ông làm mất mặt Tích gia đó biết không"

" vấn đề chị thật có kinh nghiệm. E sẽ chú ý"

Ả ta nghiến răng tức giận cầm cốc sữa uống. Đang có mặt hắn nên chị ta không dám trừng phạt cô. Chị ta còn phải đóng vai hiền lương thục nữ nữa kia mà.

Hắn từ nãy đến giờ chỉ ngồi ăn không lên tiếng cũng không có hành động gì.

Cô dám nói hắn là chó ư, được lắm. Là hắn lo lắng cho cô sẽ bị cả nhà truy vấn nên đến giải vây thế mà cô đáp trả hắn như thế. Được rồi, để cho cô biết chó cắn là như thế nào.

Ăn sáng xong cô dọn dẹp rồi tính lên phòng rồi nghỉ ngơi. Nhưng đột nhiên bị hắn giữ lại không cho đi. Thì ra hôm nay hắn đến để chọn đồ cho buổi đính hôn sắp đến.

" Tiểu Mỹ đi chung đi để chọn một bộ lễ phục. Tôi muốn buổi đính hôn thật tốt, e gái vợ cũng nên chuẩn bị chu đáo" - hắn nửa ý vờ quan tâm cô nói.

" Đúng đúng. Đi chọn một bộ không được làm mất mặt a chị con nghe chưa. Đi đi."- cha cô phụ họa.

" A rể e tốt thật đó. E phải cảm ơn chị, biết chọn đúng người đàn ông chứ không tùy tiện. Đi thôi" - chị cô thật biết ra vẻ.

Lên xe cô ngồi ghế phụ còn 2 người họ ngồi phía sau. Cả buổi cô không nói lấy một lời chỉ có bọn họ ríu rít cả buổi.

Mà không phải mà là chỉ có chị cô cứ ríu rít còn hắn thì im lặng lâu lâu nhàn nhạt ậm ừ vài câu.

Tình cảm của họ sao cô thấy không có mặn nồng cho lắm nhưng hắn lại quyết định chọn chị cô thì không thể không có tình cảm được.

Chắc vì con người hắn lạnh lùng quen rồi. Cái này cũng không lạ, cô nghỉ vậy nên thôi cho qua luôn.

Cô tranh thủ chợp mắt định thần một lúc đợi đến cửa hàng chọn váy. Cô phải chọn váy thật mắc thật đẹp. Cho hắn tốt tiền một phen cũng để lấn át cô dâu là chị cô.

Nghỉ thôi cũng hả dạ rồi.