Anh Rể Không Chịu Buông Tay

Chương 16: Hờn giận




(( Mỵ Nhi))

Sau khi cô tắm gội bước ra đã ngạc nhiên nhìn thấy hắn ngồi chỉnh tề trên giường, tay cầm điện thoại lướt lướt. Cô thân chỉ quấn mỗi khăn tắm đi đến leo lên ngồi trên người hắn. Mùi sữa tắm nhè nhẹ hất lên mũi làm côn th*t phía dưới của hắn khẽ rụch rịch.

" a rể. Sao lại tới đây?"

" Nhớ e"

" Nhớ e hay nhớ cô bé của e?"

" Cả hai"

" a rể thật hư nha, làm như vậy là sai trái"

" Đã sai trái nhiều năm như vậy rồi. Bây giờ mới phản ứng"

" không có" cô nhoẻn miệng cười.

" Cười thật khó coi"

" không lẽ e phải khóc sao?"

" Có tôi ỡ đây, khóc một lần đi"

" không... e đâu có chuyện gì phải khóc"

" Bướng bỉnh."

Cô ôm hắn, cấm không cho nước mắt trào ra nhất là khi ỡ trước mặt hắn. Cô đã quen với chuyện như vậy từ lâu rồi, đâu phải lần đầu bị sỉ nhục. Khóc lóc không giải quyết được gì, cô không phải người nhu nhược như vậy.

" a rể không về, chị ấy sẽ nghi ngờ"

" Mặc kệ"

" Nhưng mà để chị ấy biết được sẽ đi rêu rao khắp nơi. E làm sao lấy chồng đây"

" E nói gì?"

" Không phải e muốn như vậy, là mẹ vợ của a ép e nha"

" Tôi không cho phép, ai ép được e"

" Như vậy cũng không tốt, sau này e già nua xấu xí rồi a lại tìm tình nhân mới. E biết phải làm sao đây"

" Khi nào tôi chán hãy tính. Nhất định không bạc đãi e"

Cô bức bối quay đi, cho đến bây giờ hắn cũng chưa có bất kỳ hứa hẹn gì với cô. Không phải cô muốn cùng hắn sống trăm năm gì đó nhưng là cũng phải cho cô một ít địa vị chứ. Thanh xuân lẫn trinh tiết cô đều cho hắn mà hắn cứ như thế nhởn nhơ hưởng thụ không chút hồi báo cô. Thật đáng giận mà.

" Giận sao?"

" Không dám"

" Tôi cho e còn ít tiền"

" hừ... không cần. A rể a, xin tự trọng"

Giận quá mất khôn, cô quên mất mình mới là người chủ động là người ngồi trên mình a. Cô vậy mà lại lật lọng trở mặt nhanh như vậy, tính làm sao bây giờ. Tình huống này cô chưa từng trải qua vẫn là chưa có kinh nghiệm, đến cả nhúc nhích cô còn không dám nữa.