Anh Rể Hụt Là Chồng Tôi

Chương 34: Chương 34





Cô nghe xong câu nói đậm mùi biến thái kia của anh cũng ngoan ngoãn mà nằm im không dám nhúc nhích, cử động.

Suốt ngày ở trong bệnh viện cô thấy ngột ngạt nên hôm nay cô muốn ra ngoài dạo chơi một lát liền lấy điện thoại gọi cho Tiểu Bạch vì anh bây giờ đã bận đi gặp đối tác, cô không thể làm phiền anh mãi được
- Được, giờ mình chuẩn bị tới chỗ cậu - Tiểu Bạch ngồi trên bàn làm việc vừa nghe điện thoại vừa dọn đồ bỏ vào túi xách
- Em định đi đâu sao? - Lưu Nhiên trưa nay đột nhiên tới đây thăm cô, dỗ ngọt cho cô hết giận chứ bình thường giờ này anh đang trong bệnh viện đâu có thời gian mà ở đây với cô.
- Em đến chỗ An Lạc, cùng đường anh chở em đi.

- Tuân lệnh.

- anh mỉn cười nói rõ to rồi chạy theo cô lấy xe đưa cô tới bệnh viện.

- Em đưa An Lạc ra ngoài hóng gió một chút được chứ? - Tiểu Bạch gỡ dây an toàn mà nói với anh
- Được nhưng cẩn thận một chút.

Cô gái đó mà xảy ra chuyện gì em cũng biết anh khó lòng mà sống được với tên họ Dịch kia.

- Em biết rồi, đi đây - trước khi mở cửa xe đi ra cô nhướn người qua ghế tài xế hôn anh một cái.

Anh thấy cô như vậy thì bất ngờ mất vài giây rồi cũng mỉn cười, như vậy là cô hết giận anh rồi nhưng mà khoan sao anh cứ cảm thấy sai sai rõ ràng cô là người sai trước, tại sao bây giờ lại thành anh đi dỗ ngọt cô kia chứ? Anh lắc đầu rồi xuống xe vào bệnh viện, còn cô đã ở trong phòng chuẩn bị cho An Lạc
- Hôm nay mặc đẹp một chút chúng ta ra ngoài chơi thật vui
- Ừm mình ở bệnh viện sắp ngột ngạt chết rồi.

Chuẩn bị xong hai cô gái nắm tay nhau ra khỏi bệnh, cả hai cùng nhau đến trung tâm thương mại rồi lại cùng nhau đi ăn đến công viên giải trí chơi rất vui vẻ nhưng cả hai nào có hay từ lúc hai người ra khỏi bệnh viện luôn có người đi theo sau.

- Tiểu Bạch, cậu đợi mình một lát
- Sao thế? Cậu không ổn chỗ nào sao?
- Không phải, mình chỉ muốn sang bên kia đường mua kem thôi cậu ngồi đây đợi mình
- Hay để mình đi cho
- Không sao, mình còn sức mà cậu ngồi đợi một lát nhé
Thấy cô như vậy Tiểu Bạch cũng không nói nữa mà để cô đi mắt luôn dõi theo cô, nhưng khi tiếng điện thoại trong túi vang nên Tiểu Bạch vừa xoay qua lấy điện thoại định nghe máy thì một tiếng rầm vang nên tất cả mọi người ở đó đều ngẩn người vài giay rồi bu lại xem tình trạng của cô gái bị xe tông phải.


Chiếc điện thoại trên tay Tiểu Bạch cũng rớt xuống mặt đất, cô chạy thật nhanh đến chỗ xảy ra tai nạn người nằm trên mặt đất không ai khác chính là An Lạc, bạn thân của cô.

- An LẠC, AN LẠC CẬU TỈNH DẬY ĐI, LÀM ƠN GỌI XE CẤP CỨU ĐI MÀ - Tiểu Bạch mất bình tĩnh mà la lớn mọi người xung quanh cũng nhanh chóng lấy điện gọi xe cấp cứu
Dịch Thừa Dương đang trong phòng họp cùng các bậc lãnh đạo cấp cao của công ty và một vài đối tác bỗng cảm thấy tim mình nhói một cái, kì lạ sáng giờ trong lòng anh cứ bồn chồn không yên, nóng như lửa đốt, thấy biểu hiện của anh một người đàn ông liền lên tiếng hỏi.
- Dịch tổng, cậu không sao chứ?
- Không sao, cứ tiếp tục đi.

Cùng lúc đó Tiểu Bạch xuống xe cấp cứu trên người cô dính đầy máu của An Lạc nhanh chóng chạy theo.

Một nữ y tá thấy vậy liền chạy đi báo cho Lưu Nhiên
- Bác sĩ Lưu… bác sĩ Lưu
- Có chuyện gì? Từ từ nói
- Tôi vừa thấy cô Khổng toàn thân đầy máu chạy vào sảnh bệnh viện

Lưu Nhiên không nói gì vội vàng chạy đi tìm cô gái của mình, cuối cùng đã tìm thấy cô đứng trước phòng cấp cứu
- Tiểu Bạch - Nhìn thấy anh cô liền chạy lại ôm lấy Lưu Nhiên
- A..anh tới rồi, An Lạc vẫn ở trong đó cậu ấy sẽ không sao chứ?
- Không sao, ngoan đừng khóc nữa kể cho anh nghe chuyện gì xảy ra tại sao lại thành như vậy? - anh vuốt tóc cô rồi nói
Cô từ từ lấy lại bình tĩnh rồi kể lại mọi chuyện cho anh nghe.

- Em đã báo cho Dịch Thừa Dương chưa?
- Em chưa báo cho anh ấy.

- Được rồi, ngoan ngồi đây đợi anh không được chạy lung tung anh vào trong xem tình hình như thế nào.