Anh Rể Hụt Là Chồng Tôi

Chương 32: Chương 32





Cứ thế thời gian cứ lặng lẽ trôi qua, lại một tuần mới bắt đầu nhưng cô thì vẫn vậy vẫn lặp lại những việc như uống thuốc và điều trị trong bệnh viện.

Vì anh không yên tâm để cô ra nước ngoài một mình, hơn nữa chuyện chiếc máy bay xấu số kia anh cẫn còn ám ảnh tới giờ nếu như hôm đó không may mắn có lẽ… bây giờ anh chỉ thấy được hũ cốt của cô.

Vì vậy anh quyết định mời bác sĩ giỏi ở nước ngoài về điều trị bệnh cho cô cùng với sự giúp đỡ của Lưu Nhiên, tuy không thể nói trước rằng có thể chữa hết bệnh hoàn toàn nhưng chí ít vẫn sẽ duy trì sự sống của cô chỉ cần mỗi ngày đều được ở bên cạnh cô, chăm sóc, quan tâm là anh đã mãn nguyện.

Cô đang ngồi trên giường bấm điện thoại vì thường ngày anh không cho cô tiếp xúc với ánh sáng điện thoại quá nhiều nên tranh thủ lúc anh đi làm cô mới có thể thong thả ngồi nghịch điện thoại, ngoài cửa có người bước vào không ai khác chính là bà Lâm mẹ của cô, bà không đi một mình mà còn có cả Dinh An
- Mẹ, chị hai
- Còn nhận ra chúng tôi sao? Tưởng cô làm Dịch phu nhân lâu quá nên quên mất bản thân mình là ai, gia đình
- Mẹ à, con không hề có ý đó thấy hai người đến con rất vui
- Được rồi đừng diễn kịch nữa hôm nay tôi và chị cô tới đấy là có chuyện cần nói với cô

Cô biết chuyện mà hai người họ định nói là gì liền thở hắc rồi cất lời
- Mẹ và chị muốn con phải làm sao? - cô hỏi rồi nhìn sâu và đôi mắt của bà Lâm
- Cũng đơn giản thôi, ai của ai nên về với nhau người thay thế thì nên biết vị trí của mình mà lùi về sau quay tắc này cô còn không hiểu sao? - Dinh An đứng bên cạnh bà Lâm mà cất tiếng
- Hôm nay hai người đến đây chỉ để giành lại cái danh Dịch phu nhân thôi sao, ngay cả vì sao con nằm trong bệnh viện hai người cũng không hỏi thăm lấy một lời.

Mẹ à, con biết từ nhỏ ba mẹ đã không yêu thương con nhưng chí ít hôm nay thấy con như thế này mẹ cũng nên hỏi thăm một chút chứ không phải sao? Người ngoài nhìn con như thế này cũng sẽ hỏi con bị làm sao, mẹ là mẹ của con ngay cả một câu hỏi thăm nói ra cũng khó khăn vậy sao? - cô nói nhưng mắt đã ngấn lệ
- Hai người nghĩ đuổi được tôi đi thì sẽ đường đường chính chính bước vào Dịch gia làm bà chủ sao?
- Cô là có ý gì? - Dinh An gằn giọng nói
- Chị nghĩ mà xem - cô nói rồi nhìn Dinh An với ánh mắt thách thức
- Cô tưởng chung sống vài ngày với anh ấy, thấy anh ấy đối xử dịu dàng một chút thì cô liền cho rằng là tình yêu sao? Cô đừng quên tôi và anh ấy trước đây tình cảm như thế nào
- Trước đây ha, ngay cả chị cũng nói là trước đây vậy bây giờ chị có chắc chắn một điều trong lòng anh ấy vẫn như trước đây hay không? Lâm Dinh An thời gian trôi qua vạn vật đều thay đổi khốn gì lòng người.


- C…cô
- Tôi mệt rồi không tiếp hai người được, mời hai người về cho.

- Lâm An Lạc, uổng công chúng tôi nuôi dạy cô khôn lớn, uổng công Dinh An yêu thương cô - Bà Lâm lớn tiếng
- Yêu thương? Bà còn mặt mũi nói câu này ra sao, tôi rất nhiều khi trong đầu lại hiện nên một câu tự hỏi xem bản thân có phải con ruột của nhà họ Lâm hay không?
- Lâm An Lạc đừng tưởng bây giờ cô là Dịch phu nhân muốn nói gì thì nói, muốn chối bỏ quan hệ là chối bỏ
- Còn không phải sao? Từ nhỏ đến lớn bà có dám nói bà đối xử công bằng giữa tôi và chỉ ấy, bà có dám nói bà yêu thương tôi và chị ấy như nhau.

- Lâm An Lạc cô đừng quá đáng đây là mẹ của cô đấy
- Mẹ sao? Tôi từ lâu đã không cảm nhận được sự yêu thương của người mẹ mà bà ta dành cho tôi.

- cô vừa nói máu mũi cũng chảy xuống ga giường, cô nhanh tay lau đi vết máu
- Cô sao lại chảy máu mũi - Dinh An nói
- Cái này không cần hai người quan tâm, An Lạc tôi có ra sao cũng sẽ không liên luỵ Lâm gia..