Khúc Nhạc bất mãn nhìn cháo trắng và dĩa rau trên bàn, “Không phải nói đầu cá kho tàu sao?”.
Lừa con nít hả, đầu cá kho tàu và rau có bản chất khác nhau! Anh mày mới không cần ăn chay, anh mày muốn ăn thịt! Thịt! Thịt!
Đối lập Khúc Nhạc không ngừng phát ra oán niệm mãnh liệt đối với ăn thịt thì a Lan không có chút động tĩnh nào, dọn xong đồ ăn cho Khúc Nhạc thì khẽ nói: “Buổi tối ăn đồ cay không tốt với dạ dày”.
Dạ dày của 1 con quỷ không phải bài trí chính là bài trí, để làm chi tựa như chuyên gia ẩm thực. Khúc Nhạc ỉu xìu chọc rau xanh, anh mới không phải bởi vì không có thịt ăn mà thất vọng đâu.
Tựa hồ chú ý tới mất mát của Khúc Nhạc nên a Lan nói bổ sung, “Còn tốt hơn so với mì ăn liền”.
“Hử?”.
Nhìn theo ánh mắt của a Lan, bên cạnh tủ lạnh để 2 thùng mì Khang sư phó, Khúc Nhạc mất tự nhiên vùi đầu uống cháo, không lại oán giận. Được rồi, trước khi a Lan tới thì 35 năm cuộc đời của anh đều được Khang sư phó nuôi lớn, rau xanh còn tốt hơn so với mì ăn liền.
Chờ ăn uống no đủ, Khúc Nhạc ăn no, lập tức quên sợ, bắt đầu tiện tiện tìm tra, “Cậu rốt cuộc khi nào thì khôi phục trí nhớ lúc còn sống hử, người quỷ trao đổi như vậy thật sự khó khăn”.
Kỳ thật Khúc Nhạc cũng không cảm thấy tồn tại cái gì trao đổi khó khăn cùng a Lan, tuy rằng a Lan không thường nói chuyện, nhưng nếu anh nói chuyện cùng a Lan thì a Lan sẽ trả lời. Tuy rằng tới bây giờ, nhìn mặt người chết của a Lan vẫn sẽ làm lòng người sởn gai ốc, nhưng ở chung sẽ phát hiện loại phương thức trao đổi không có biểu cảm này ngược lại có thể làm người ta hoàn toàn không cần hao tâm tổn ý đoán hàm nghĩa sâu xa.
Cho nên nhìn theo phương diện khác thì mặt than cũng là một loại biểu hiện đơn thuần?
Khúc Nhạc chỉ là có chút tò mò chuyện của a Lan khi còn sống thôi, dù sao có lẽ tương lai không có khả năng lại có cơ hội cùng một con quỷ chung sống sinh hoạt. Có câu cái gì tới sẽ tới, phía sau mỗi con quỷ đều có 1 câu chuyện cảm động lòng người?
A Lan tựa hồ cảm giác được tầm mắt của Khúc Nhạc, nhưng gã không có làm ra đáp lại, như cũ rủ mắt, lông mi dài mà dày để lại 1 cái bóng trên khuôn mặt tái nhợt.
Chính là lẳng lặng trả lời: “Không có”.
Khúc Nhạc không có để ý câu trả lời của a Lan, mà không chớp mắt nhìn a Lan, tâm tư lại sớm bay bổng tới nơi khác, một cái ý niệm kỳ quái xẹt qua trong đầu.
—— Có lẽ a Lan là con quỷ duy nhất trong cuộc đời này của anh?
Xí!
Ý niệm này vừa toát ra trong đầu đã bị Khúc Nhạc cường lực trấn áp, xí xí xí, những lời này ở trong lòng của Khúc Nhạc và “Cậu ta, cậu ta, cậu ta là duy nhất trong cuộc đời của anh” là giống nhau, không khác cự lôi san bằng mọi thứ, lực sát thương cực khủng.
Khúc Nhạc nhỏ giọng nói thầm, như vậy là không được, lại tiếp tục ở chung liền thật sự sẽ lâu ngày nảy sinh tình cảm, rất nguy hiểm!
“Anh đang nói cái gì?”.
Bàn tay lạnh như băng của a Lan xoa hai má của Khúc Nhạc.
Cảm giác được lạnh lẽo trên mặt thì Khúc Nhạc đang chìm trong suy nghĩ bỗng nhiên ngẩng đầu, kinh hoảng nói: “Không có gì……..Sao cậu lại đứng gần tôi như vậy?”.
Bàn tay trên mặt chậm rãi di chuyển, a Lan nhặt 1 hạt cơm từ khóe miệng của Khúc Nhạc, ngón trỏ dùng sức, đặt ở trên đôi môi ấm áp của Khúc Nhạc. Khúc Nhạc theo bản năng ngậm môi dưới bị đè ép, thuận thế cũng liếm hạt cơm kia vào trong miệng.
Mặt của a Lan càng ngày càng gần, chuông báo động trong đầu Khúc Nhạc reo mãnh liệt, không tốt, còn tiếp tục như vậy sẽ thất thủ! Lập tức một tay để lên trên ngực của a Lan, ý đồ tạo khoảng cách với a Lan, tay kia thì hất cái tay lạnh như băng đang quấy phá trên môi mình ra.
Từ ban đầu sau khi phát hiện một khi đụng vào a Lan thì thân thể của a Lan sẽ hóa thành một đoàn khí đen thì Khúc Nhạc liền khéo léo oán trách a Lan, từ lúc đó, cái loại ngày chỉ có a Lan có thể chạm anh, anh cũng không có thể chạm a Lan liền không còn nữa, thủ nhi đại chi (chỉ người hoặc sự vật thay thế người hoặc sự vật khác) chính là hiện tại, bình thường có thể đụng vào con quỷ này như người bình thường, cảm thụ con quỷ này.
Nhưng là lúc ấy Khúc Nhạc chính là không phục, dựa vào cái gì a Lan có thể chạm vào anh nhưng anh lại không thể chạm vào a Lan, hiện tại xem ra lúc ấy anh thật đúng là sáng suốt.
Nhưng mà a Lan thuận thế cầm tay của Khúc Nhạc, đôi môi lạnh như băng nhẹ nhàng hôn đầu ngón tay của Khúc Nhạc, con mắt đen thui chuyên chú nhìn Khúc Nhạc.
Khúc Nhạc chỉ cảm thấy cảm giác cả người đều tập trung tới nơi a Lan hôn, cũng giống như khuếch tán tới toàn thân, làn da trắng nõn tới vành tai nhiễm màu đỏ ửng nhàn nhạt.
“……..Cậu bỏ tay ra……..”.
Giọng nói suy yếu không hề uy thế, ngược lại làm cho a Lan càng thêm được voi đòi tiên, thế nhưng hôn từ đầu ngón tay của Khúc Nhạc lên lòng bàn tay, cũng đủ ý vị khiêu khích liếm nhẹ lòng bàn tay của Khúc Nhạc!
Đầu óc Khúc Nhạc ầm 1 tiếng, ánh mắt chuyên chú của a Lan, mặt than lại hành vi cường thế, làm cho Khúc Nhạc không có lực chống đỡ. Đợi cho hơi nóng mãnh liệt chậm rãi tan đi 1 chút, Khúc Nhạc thấy chính mình đã bị a Lan gắt gao đặt ở dưới thân!
Cà vạt bị cởi ra, không biết quăng tới đâu rồi, áo sơ mi rộng mở lộ ra phần lớn lồng ngực, dây lưng đang bị một tay của a Lan thong thả mà kiên định cởi bỏ, cái gáy bị tay kia dùng sức đè lại, môi bị ngoan lực tàn sát bừa bãi.
“Cậu……..a Lan……..”.
Khúc Nhạc thừa dịp a Lan định hôn sâu hơn thì thở hổn hển nói nhanh: “A Lan, mau bỏ tay ra. Cậu đã quên những lời tôi nói với cậu rồi sao!?”.
A Lan vừa hôn vừa nói: “Là anh dụ dỗ tôi”.
Khúc Nhạc kinh hãi: “Tôi dụ dỗ cậu khi nào hả? Từ từ…….. Dừng lại……..”.
A Lan đã cỏi bỏ dây lưng của Khúc Nhạc, cũng nhanh chóng duỗi tay vào trong, Khúc Nhạc bị nắm cậu bé lập tức cứng còng thân mình, từ bỏ giãy dụa.
A Lan hiếm khi nhếch khóe miệng, nói: “Vừa rồi”. Liền áp người mình xuống.
Vừa rồi?
Vừa rồi là anh đang suy nghĩ mấy chuyện, không cẩn thận lấy a Lan làm mục tiêu ngẩn người, căn bản là không phải dụ dỗ mà!
Nhưng mà a Lan đã cúi người ngậm cậu bé của Khúc Nhạc, khác với nhiệt độ cơ thể ấm áp của con người, mà là cảm giác giống như bị không khí lạnh như băng bao vây, chênh lệch nhiệt độ mãnh liệt mang đến chính là khoái cảm cực lớn, Khúc Nhạc run rẩy thân mình, bại trận.
Một lát sau, a Lan đứng dậy phun ra uế vật, nhìn Khúc Nhạc thở dốc nằm ở trên sô pha, hoang mang nói: “Anh không vui”.
Nghe vậy, Khúc Nhạc thuận tay cầm một cuốn sách trên bàn trà, ném a Lan, “Vì sao tôi phải vui vẻ chứ, cậu cho tôi 1 lý do để vui vẻ đi! Chết tiệt……Con quỷ chết tiệt!!”.
Ngược lại a Lan lại vui vẻ!
Sách trong nhà Khúc Nhạc đều là sách bìa da cứng dày, nếu cuốn sách này nện tới chính là bình thường sẽ có người đổ máu, chỉ sợ nhất định sẽ làm bị thương nặng. Nhưng mà trong nháy mắt nện trúng a Lan, bộ vị thân thể tiếp xúc với sách liền lập tức hóa thành khí đen tản đi 4 phía, cuốn sách giống như đào ra cái lỗ trên người a Lan, từ giữa đi ngang qua, cuối cùng vang lên 1 tiếng rầm, rơi xuống trên mặt đất.
35 tuổi, nhi lập chi niên*, bị cùng 1 đối tượng làm một lần chưa đủ, lần thứ hai còn bị biến thành rất có khoái cảm, Khúc Nhạc cảm thấy khuất nhục không cam lòng, đồng thời lại cực phẫn nộ và thất vọng đối sự không kiên định của chính mình, anh phát tiết tức giận với chính mình tới trên người người đầu têu a Lan.
*nhi lập chi niên: Con người bước vào lứa tuổi 30 ý chí cưỡng kháng nghịch cảnh rất mạnh mẽ. Suối nguồn phiêu lưu sáng tạo tuôn tràn. Con người bắt đầu xác lập mục tiêu, phương hướng phát triển cho mình. Nhờ những kiến thức tôi luyện đã qua mà ở giai đoạn này con người có đủ khả năng tự đứng vững bằng đôi chân của chính mình để làm việc và phục vụ xã hội bất kể là thành công hay thất bại. Giai đoạn này được gọi là “Tam thập nhi lập”.
Lại 1 hung khí tinh xảo dày cộm kéo tới, con quỷ cảm thấy chính mình làm sai nhanh chóng hòa hợp nhất thể cùng khí đen, biến mất. Trước khi biến mất còn không quên săn sóc dùng khí đen đặt các cuốn sách rơi rụng lung tung về vị trí ban đầu.
Bỏ lại Khúc Nhạc phẫn nộ, trơ mắt nhìn.
Hiện tại thư ký tiểu Trương đảm nhiệm quản lí phòng đối ngoại mới vừa tròn 3 tháng 9 ngày rất bất an, bởi vì từ hôm trước cô phát hiện chính mình giống như không biết làm sao khi nào đắc tội cấp trên của cô, Khúc quản lí. Chứng cớ chính là Khúc quản lí luôn luôn hòa nhã săn sóc thân sĩ mười phần, cư nhiên sắc mặt lạnh lùng, vẻ mặt nghiêm túc răn dạy lỗi nhỏ trong công việc của cô!
Tiểu Trương rất tủi thân, bình thường cô thỉnh thoảng cũng sẽ phạm lỗi này, nhưng bình thường dưới tình huống này Khúc quản lí sẽ không la mắng, ngược lại còn khích lệ cô!
Thật sự là rất bất thường!
Hai ngày liền a Lan cũng không xuất hiện.
Khúc Nhạc vừa xử lý công vụ vừa oán thầm ở trong lòng, đồ nhát gan! Xuất hiện nhận lỗi, có lẽ anh còn có thể tha thứ hành vi ngày đó của cậu ta.
Hiện tại đây là làm sao hả? Khi làm sai liền chơi trò biến mất, con nít 3 tuổi hả? Còn có hai ngày nay, mỗi lần tan tầm về nhà cũng không ai đón tiếp, càng không ai nói chuyện, một người ở trong phòng trống rỗng thật khủng bố, ai biết khi nào thì từ dưới giường hoặc là chỗ khác nào sẽ chui ra tới 1 con quỷ giống Sophie chứ!
Khúc quản lí đầy bụng tâm sự tựa hồ chưa ý thức được, anh tâm tâm niệm niệm không ngừng oán giận a Lan cũng là một con quỷ khủng bố……..
“Khúc……. Khúc quản lí, xin lỗi, dưới lầu có người tìm”. Mở cửa chính là tiểu Trương, nói chuyện chính là bảo vệ đứng sau cô.
Khúc Nhạc nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn qua, cư nhiên là bảo vệ gác đêm buổi tối ngày đó.
Khúc Nhạc nói: “Ai vậy, có hẹn trước không?”.
Thái độ của bảo vệ hoàn toàn khác buổi tối ngày đó, tựa hồ có chút sợ Khúc Nhạc, chỉ đứng ở cạnh cửa, xa xa trốn tránh Khúc Nhạc, rồi nói: “Không hẹn trước, có hai người, một nam một nữ”.
Khúc Nhạc lại cúi đầu xử lý công tác, nói: “Không gặp, để bọn họ hẹn trước thời gian với tiểu Trương đi”.
Một lát sau, thấy bảo vệ vẫn đứng ở tại chỗ, không đi thì Khúc Nhạc nói: “Sao anh còn chưa đi đi? Còn có chuyện gì?”.
Lúc này bảo vệ mới bối rối nói: “Khúc quản lí, hai người dưới lầu kia khác với những người khác…….. Ngài vẫn là tự mình đi xem đi”. Nếu không phải sự tình khẩn cấp thì loại chuyện này bình thường đều là từ tiểu Trương chuyển đạt thay, như thế nào cũng không tới phiên bảo vệ chạy đến văn phòng của quản lí.
Mới ra khỏi thang máy, còn chưa tới đại sảnh, chợt nghe thanh âm khóc lóc la to của một nam một nữ, Khúc Nhạc khẽ nhíu mày rồi đi qua.
Rất nhiều người vây chung quanh, nhìn diễn viên của sự kiện, Khúc quản lí tiếng tăm lừng lẫy tới thì đều gật đầu với Khúc Nhạc, chính là trong đó có người vui sướng khi người gặp họa.
Khúc Nhạc nhất nhất xem ở trong mắt, không lộ ra trên mặt, mà trực tiếp nói với một người vây xem trong đó: “Sao lại thế này?”.
Tên tiểu viên chức kia lập tức nơm nớp lo sợ kể lại ngọn nguồn sự tình với Khúc Nhạc.
Đối phương đơn giản là tới gây rối.
Hai người khóc lóc om sòm trong đại sảnh kia thấy Khúc Nhạc rõ ràng là 1 quản sự, người phụ nữ mập đứng lên từ trên mặt đất, lớn tiếng nói: “Anh là ai? Gọi tên Khúc Nhạc hèn hạ kia lăn ra đây cho tôi!”.
Khúc Nhạc tỉnh rụi quẳng 1 cái ánh mắt với tên bảo vệ kia, bảo vệ lập tức hiểu ý, gọi mấy tên bảo vệ còn lại tới, vây quanh hai người gây rối kia lại.
Người phụ nữ lập tức lớn tiếng thét chói tai: “Làm gì! Mấy người làm gì! Đánh người, ức hiếp dân thường! Có còn công lý hay không! Kẻ có tiền khi dễ dân thường!”. Giọng nữ cao chói lói, mọi người vây xem nhịn không được che cái lổ tai lại.
Ông chú gầy còm sợ hãi rụt rè tránh ở phía sau người phụ nữ cao lớn mập mạp, thỉnh thoảng chêm vào 1 câu, “Giết người, tội phạm giết người!”.
Khúc Nhạc mặt không đổi sắc nói: “Mấy người tìm Khúc quản lí làm gì?”.
Người phụ nữ kia hiển nhiên không biết Khúc Nhạc nên lập tức đề cao giọng, hung hăng nói: “Tên Khúc Nhạc kia là kẻ mặt người dạ thú, lừa con gái nhà tôi còn chưa đủ mà còn giết nó!”. Nói xong lại đặt mông ngồi xuống đất, khóc lớn lên, “Đứa con gái đáng thương của tôi, tôi thật vất vả nuôi lớn nó……..”.
Lời này vừa nói ra, từng trận ồn ào, ánh mắt mọi người nhìn Khúc Nhạc khác với lúc đầu, rất rõ ràng là kinh ngạc, coi thường, phẫn nộ, vân vân.
Khúc Nhạc coi như đã hiểu rồi, bọn họ là cha mẹ ở nông thôn của Sophie, đại khái đại khái con gái thời gian dài không liên lạc cùng trong nhà, tới thành phố H tìm người, kết quả tìm được thi thể của con gái.
Thấy vợ chỉ lo khóc, người đàn ông nhảy ra kêu to, “Các người hãy phân xử giùm tôi đi, nào có giết người mà còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật! Tôi thật vất vả nuôi lớn con gái, liền trông cậy vào nó dưỡng lão, hiện tại chết rồi thì bồi thường như thế nào hả?”.
Thì ra là muốn bồi thường……… Vừa rồi dâng lên một chút đồng tình bởi vì người đàn ông giống như rất đau lòng, nhưng tan thành mây khói do lời nói tham lam.
Khúc Nhạc nói: “Tôi mặc kệ con ông rốt cuộc là ai hại chết, nếu thực sự có kẻ giết người thì nên trực tiếp đi cục cảnh sát báo án, mà không phải tới công ty chúng tôi gây rối, ảnh hưởng công ty công tác, tạo thành tổn thất thì ông phải bồi thường”.
Vừa nghe tới ngược lại phải bồi thường đối phương thì hai người đang khóc lóc om sòm khóc nháo lập tức ngậm miệng.
Khúc Nhạc xua tay ý bảo bảo vệ “áp tải” 2 người kia ra khỏi công ty, cho tới cuối cùng bọn họ cũng không biết Khúc Nhạc đứng ở trước mặt bọn họ là người mà bọn họ muốn tìm.
Mọi người vây xem đều tản đi, chính là bát quái về Khúc quản lí là tội phạm giết người, kẻ bội bạc thì chỉ sợ sẽ giống một trận gió lốc, nhanh chóng truyền khắp cả công ty.
Trở lại văn phòng, Khúc Nhạc nhíu mày, nhớ tới nữ quỷ đồ đỏ buổi tối ngày đó, chẳng lẽ đó là Sophie? Cho dù như thế, sau khi Sophie chết
Vì sao không tìm hung thủ sát hại chính mình, mà là tìm anh chứ?