Anh Phát Bệnh Rồi... Em Đến Đây!

Chương 16: Hợp tác nghiệm thi




Quản Thịnh Văn làm như không nghe thấy tiếng cô chào hỏi, quay sang Lý Đạt Minh: “Chào thầy, thầy qua đây sao không báo với em một tiếng.”

Đấy vẫn y như cũ mặt lạnh như đít nồi.

Hứa Luật ngại ngùng đứng phía sau Lý Đạt Minh, thầm ngao ngán.

Lý Đạt Minh: “Tôi đưa Tiểu Hứa đến xem qua một chút!”

Quản Thịnh Văn lúc này mới dời mắt nhìn đến Hứa Luật: “Pháp y Hứa, tôi mới nghe nói cô nhận lời mời đến Đại học Y, thành phố Tân tham gia công tác giảng dạy.”

Hứa Luật: “Đúng, nhân cơ hội này trao dồi thêm kiến thức một chút!”

“Pháp y Quản, gia đình nạn nhân Dương Phỉ đến rồi!”

Nhân viên khoa pháp y tiến vào thông báo.

Hứa Luật theo chân Lý Đạt Minh và Quản Thịnh Văn đi ra ngoài, ba người tập trung ở phòng khách khoa giải phẫu nhìn cặp vợ chồng trung niên. Họ trông chất phác, gương mặt hốt hoảng, vừa trông thấy ba người bọn họ bước vào, hai người lập tức xông đến.

Nhận diện tử thi là quá trình tất yếu cũng là quá trình phá hủy đi niềm hi vọng cuối cùng của gia đình nạn nhân.

Cái này cũng được gọi là cảm giác tiêu cực mang lại phía sau cái chết của nạn nhân: nỗi bi thương của gia quyến.

Ngành pháp y không những phải tôi luyện quá trình nghiệm thi tại hiện trường mà còn biết kiềm chế những cảm xúc cá nhân.

Mấy năm qua, Hứa Luật chứng kiến không biết bao nhiêu cảnh tượng li biệt, muôn hình vạn trạng. Đối mặt với sự ra đi đột ngột của người thân, bọn họ không dùng phương cách phát tiết bi thương giống nhau, có người khóc hoài không dứt, có người ngất ngay tại chỗ, còn có người ôm chặt thi thể không chịu rời đi …

“Tiểu Phỉ …”

Khi trông thấy con gái mình nằm trên bàn giải phẫu, mẹ Dương cả đêm cố gắng kìm nén tâm trạng, rốt cục không chịu nổi òa lên khóc lớn. Hứa Luật vội vã đỡ thân thể mềm oặt của bà ta: “Dì à! ! Xin nén bi thương!”

“Tại sao lại như vậy … tại sao lại như vậy?”

Mẹ Dương lay mạnh bàn tay của Hứa Luật, gào thét, lặp đi lặp lại câu hỏi không thể nào hồi đáp.

Hứa Luật lựa chọn im lặng, trải qua năm tháng tôi luyện, cô không còn giống như trước đây cùng ôm gia đình nạn nhân khóc lóc, nguyền rủa tên hung thủ mất hết nhân tính. Mà bây giờ cô bình tĩnh đối mặt.

Có người nói, làm pháp y lâu năm, nhìn người chết còn nhiều hơn người sống nên cảm giác dần trở nên tê liệt, sự cảm thông dần mất đi. Hứa Luật không đồng ý với luận điểm ấy, thân là pháp y, chứng kiến nhiều cảnh sinh ly tử biệt hơn so với những người khác, càng như vậy càng phải quý trọng sinh mệnh, cũng không cho phép tội phạm được dẫm đạp lên sinh mệnh của người khác.

Cô hiểu nạn nhân, cũng thông cảm sự đau khổ của gia quyến nhưng cô càng hiểu rõ hơn thân phận là một pháp y của mình, không phải chỉ động viên gia đình nạn nhân mà quan trọng hơn đó chính là tìm ra vật chứng, điều tra rõ chân tướng, tìm ra hung thủ. Vì vậy cô lựa chọn im lặng.

Càng im lặng cô lại càng trở nên quyết đoán, kiên quyết đem tên tội phạm ra trước pháp luật.

Hứa Luật muốn tham gia vào vụ án này, cho dù lấy thân phận là trợ lý pháp y cũng được.

Nguyên nhân cái chết của Dương Phỉ rất kỳ lạ, dựa theo trình tự giải phẩu thi thể là một nhiệm vụ bắt buộc, bình thường đa số người nhà nạn nhân đều sẽ đồng ý.

Sau khi làm tốt nhiệm vụ động viên gia đình nạn nhân, bên cảnh sát sẽ tiến hành lấy lời khai của cha mẹ Dương Phỉ. Hứa Luật muốn mở miệng xin Quản Thịnh Văn được hợp tác nghiệm thi, cô đang lựa lời để tìm cách nói sao cho thích hợp. Lý Đạt Minh đột nhiên cất lời, vỗ vỗ vai Quản Thịnh Văn: “Khó lòng có đủ hai người ở đây, vụ này hai người cùng nhau điều tra đi, tôi tin với sự trợ giúp của hai cô cậu tội phạm nhanh chóng quy án.”

Thầy tuy lớn tuổi, mắt mờ nhưng làm sao không nhìn ra được Quản Thịnh Văn không vừa mắt với Hứa Luật.

Quản Thịnh Văn cho dù không muốn nhưng Lý Đạt Minh đã mở lời anh ta dám từ chối sao?

Không dám!

Hứa Luật nhìn gương mặt khẽ biến của Quản Thịnh Văn, vội vàng mở miệng: “Pháp y Quản giữ nhiệm vụ chính, tôi chỉ là trợ thủ thôi.” Dù sao đây cũng là địa bàn của người ta, cô không nên lấn lướt quá.

Quản Thịnh Văn liếc cô một cái, hài lòng, anh ta lấy găng tay đeo vào: “Vậy cùng làm, lôi tên hung thủ ra ánh sáng.”

“Được!”, Hứa Luật nhếch môi nở nụ cười, cũng đồng thời đeo bao tay đẩy cửa vào phòng giải phẫu.

Dù cho hai người trước đây có mâu thuẫn nhưng vào giờ phút này bọn họ đều có chung mục đích đó chính là từ trên tử thi có thể tìm ra tất cả các manh mối đem hung thủ về quy án.

Lý Đạt Minh thấy hai người bọn họ hòa thuận làm việc, ông âm thầm rời đi.

“Ngày hôm qua khi chuyển tử thi đến đây đã kiểm tra qua các vết đốm trên thi thể và tình trạng cương cứng của nạn nhân …” Quản Thịnh Văn mặc dù lòng dạ hẹp hòi nhưng đã bắt tay vào công việc không dám làm càn, đem tất cả các kết quả báo cáo ngày hôm qua nói với Hứa Luật: “Ngày hôm qua cũng đã chụp X-Quang cho nạn nhân, có mấy nơi bị trật khớp khá quan trọng. Cô thấy thế nào?”

Hứa Luật tiếp nhận phim chụp X-Quang, sắc mặt trở nên nghiêm túc.

“Nói chung trong cơ thể con người các phần khớp vai, khớp khuỷu tay và mắt cá là dễ bị sai khớp nhất, trong dân gian người ta thường gọi là trật khớp. Còn phần dây chằng và bao khớp ví dụ như khớp gối mà bị trật khớp là điều cực kỳ hiếm thấy.” Trong khi đó toàn bộ phần khớp gối, hai vai, khuỷu tay của Dương Phỉ đều bị trật khớp: “Lát nữa chúng ta cần tiến hành giải phẫu nghiệm thương thật chi tiết phần này.”

Cô vừa đọc xong phim X-Quang, Quản Thịnh Văn đã đưa dao giải phẫu vào tay cô. Hứa Luật run lên một cái: Không phải đã nói là anh ta mổ chính sao?

*Bao khớp: Dịch khớp chứa trong một mô kín quanh khớp gọi là bao khớp (joint capsule).

Quản Thịnh Văn liếc cô một cái: “Sao vậy? Không dám à?”

Hứa Luật nhíu chặt mi, lập tức liền rõ ràng mọi chuyện, Quản Thịnh Văn là muốn kiểm tra tài nghệ của cô: “Có gì mà không dám!”

Quản Thịnh Văn thật sự muốn biết cô gái nhìn đâu cũng thấy như con nít thế nào làm sao có được chỗ đứng như hiện tại. Là do năng lực hay dựa vào quan hệ mà đạt được?

Quản Thịnh Văn biết nói về lý luận trên sách vở Hứa Luật quả thật rất tinh thông, nhưng một pháp y không chỉ dựa vào sách vở là đủ! Nếu không có một đôi bàn tay khéo léo cũng như tố chất trời ban thì không thể giữ nổi chén cơm. Anh ta cũng nghe phong phanh tin tức cô nhóc này và đội trưởng đội hình sự thành phố Giang có quan hệ khá thân thiết.

Hứa Luật hạ một dao, sắc mặt Quản Thịnh Văn giãn ra: đao pháp khá tốt.

Theo phương pháp truyền thống, pháp y trong nước quen thuộc thủ thuật phẫu thuật ngực bụng, nhưng trong trường hợp này, vì phần gáy của nạn nhân bị tổn thương nên để duy trì phần gáy hoàn chỉnh Hứa Luật đã chọn phương pháp rạch chữ T.

Đối với người ngoài ngành, pháp y cầm dao giải phẫu có ít trách nhiệm hơn bác sĩ bởi vì dao dưới tay pháp y không phải dành cho người sống, không cần phải lo lắng những tranh cãi sau này. Chỉ có khi làm qua nghề này mới biết, đao pháp ngành này cũng chẳng dễ dàng hơn bác sĩ thông thường.

Hứa Luật đặt ngón trỏ lên sống dao, đặt dao vuông góc với thi thể, vết cắt chuẩn xác, ổn định, lực vừa phải, các lớp mô nhanh chóng hiện ra, phần khoang bụng mở ra, ngay sau đó lục phủ ngũ tạng cũng thấy rõ ràng ngay trước mắt.

Hứa Luật: “Ổ bụng không trướng nước, không có hiện tượng tụ máu. Bây giờ tiến hành kiểm tra mạc nối lớn và các cơ quan”.

Khách: Nội dung này bị ẩn, bạn cần trả lời để xem.

Trong quá trình nghiệm thi đều được ghi hình, vì vậy, bọn họ vừa làm vừa thuyết minh.

“Pháp y Quản, anh xem!”, Hứa Luật chỉ vào dạ dày.

Phần dạ dày trống rỗng, điều này chứng tỏ khi còn sống nạn nhân không ăn uống một thời gian dài, điều này cũng là bằng chứng vì sao chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà Dương Phỉ gầy đi trông thấy.

“Cái tên quỷ ma này đã bắt con người ta, không cho ăn uống, còn dằn vặt tới mức này, bà nội nó, không biết nó còn là người hay không?” Miệng đeo khẩu trang Quản Thịnh Văn lầm rầm chửi bới, sau đó cũng tham gia vào công tác nghiệm thi.

Hứa Luật cảm thấy Quản Thịnh Văn này không hẳn là người xấu mặc dù có điểm khác người, nhưng khuyết điểm không che được ưu điểm, anh ta coi cái ác như kẻ thù khiến cô dần có thiện cảm.

Trong phòng giải phẫu, hai người anh một câu tôi một câu, từng giây từng phút trôi qua, chờ công tác nghiệm thi hoàn thành, Hứa Luật mới phát hiện mặt trời đã gần lên đến đỉnh đầu. Nhìn đồng hồ, đã hơn 11 giờ.

Chết!

Trong nhà còn một tên cao ngạo lúc nào cũng trong tình trạng cơ thể có độ kết sỏi cao đang đợi cô ở nhà.