Anh Phạm Một Sai Lầm

Chương 23




“Không nghiêm trọng lắm, bôi thuốc đúng giờ, không được chạm vào nước, không có vấn đề gì lớn.” Bác sĩ vùi đầu viết tờ đơn, viết viết lại nhìn Triển Ngưng một cái, “Vận khí của cô gái nhỏ này không tốt lắm nhỉ, lúc trước thì bị cắn, bây giờ lại bị bỏng, bình thường phải chú ý an toàn nhé.”

Ở bên cạnh Lý Tri Tâm gật đầu phụ họa.

Khuôn mặt Triển Ngưng lạnh lùng không lên tiếng, suy nghĩ bay xa không thể nhìn thấy. Đời trước, cô đã từng một lần chắn cho Trình Cẩn Ngôn, lần đó rất nghiêm trọng, bị tạt vào trên tay phải để lại mảng sẹo lớn đáng sợ.

Nhưng mà thời gian xảy ra ở đời trước là khi cô học lớp mười hai, bởi vì bị thương nghiêm trọng còn ảnh hưởng đến thành tích thi tốt nghiệp trung học của cô, miễn cưỡng mới đỗ tam bản.(*)

([i]*) Tam bản: Dạng phân hạng trong trường đại học ở Trung Quốc. Dựa theo thành tích thi cao đẳng (đại học) khoa chính quy chia thành 3 cấp bậc: Nhất bản, nhị bản, tam bản.
[/i]
Lần này là tay trái, rõ ràng tình trạng vết thương tốt hơn rất nhiều so với lần đó, cứu người càng hành động theo bản năng, nhưng tất cả cũng không phải trọng điểm, trọng điểm là trục thời gian thế mà lại thay đổi.

Trong lòng Triển Ngưng vô cùng hụt hẫng, không thể nào đè xuống một chút luống cuống, bởi vì mỗi sự kiện xảy ra cũng không có dựa vào trục thời gian xảy ra trước mà biến mất.

Chúng nó vẫn ấn chúng nó như cũ, từng cái từng cái theo trình tự xảy ra. Nếu như một lần sống lại mang theo dấu vết cuộc sống như trước đuổi theo một đời giống nhau, như vậy cái gọi là sống lại còn có tác dụng gì?

Triển Ngưng mang tâm sự nặng nề từ bệnh viện ra ngoài, theo Lý Tri Tâm đi về nhà.

~d ~d ~l ~ q~d                          ~d~d~l~q~d                          ~d~d~l~q~d

Trên đường cũng không nói chuyện gì, nhận thấy tinh thần cũng không tốt lắm, Lý Tri Tâm sờ sờ trán cô: “Vết thương đau lắm không?”

Triển Ngưng lắc đầu: “Không đau lắm.”

Một chuyến đi đi về về như này, thời gian đã là buổi chiều.

Lý Tri Tâm đi nấu cơm ở phòng bếp, Triển Ngưng ngồi ở phòng khách, trên bàn trà để một đống đồ ăn vặt, có cái mở ra, có cái còn nguyên vẹn.

Triển Ngưng thấy khóe miệng Triển Minh Dương dính sữa, chọc chọc khuôn mặt của cậu ta: “Nhanh đi lau miệng đi, ăn bẩn như thế này.”

Triển Minh Dương nhìn cánh tay trái được băng bó xong của cô: “Chị, rất đau có phải hay không?”

Triển Ngưng làm bộ nói: “Đúng vậy đúng vậy, đau chết mất, em nói xem làm thế nào bây giờ?”

Triển Minh Dương lo lắng nhìn cô: “Em xoa xoa giúp chị được không?”

“Xoa xoa thì càng đau.”

Triển Minh Dương mặt ủ mày chau: “Vậy em thổi thổi giúp chị.”

Sau đó không nói lời nào nằm sấp trên bụng Triển Ngưng, duỗi cổ đến chỗ vết thương trên tay trái của cô thổi hơi.

Cùng cả người bị treo giữa không trung dường như đắc ý giương nanh múa vuốt, Triển Ngưng cho cậu ta lăn qua lăn lại suýt chút nữa bị nghẹn thở, một tay mang người xuống: “Chị sợ em rồi, tiết kiệm sức một chút, trước tiên đi lau miệng đi.”

Vung tay lên, phất trên mông cậu ta: “Đi.”

Triển Minh Dương nghe lời đi, Triển Ngưng chịu đựng vết thương đau rát, lấy bánh mỳ từ bàn trà, định dùng răng cắn vỏ bao bì.

Mới vừa rồi vẫn luôn ẩn hình Trình Cẩn Ngôn bất thình lình cử động lại, đoạt lấy bánh mỳ từ tay cô trước một bước, cơn giận bốc lên Triển Ngưng đang muốn nổi giận, Trình Cẩn Ngôn mang bánh mì đã được xé vỏ lại.

Cơn giận vừa phát trong lòng Triển Ngưng lại bị lấp kín, cô không thoải mái mím môi, lấy bánh mì lại thẳng thừng nhét vào miệng, phồng má nhai.

Trình Cẩn Ngôn ngồi trên mặt đất, lưng nho nhỏ uốn cong rõ ràng giống như chim cút lẻ loi ủ rũ.

Một lúc sau, cậu xê dịch thân thể về phía Triển Ngưng. Triển Ngưng khó hiểu nhìn cậu, còn chưa kịp phản ứng trên cánh tay trái được thêm một đôi tay nhỏ, Triển Ngưng giật mình rút tay ra.

~d ~d ~l ~ q~d                          ~d~d~l~q~d                          ~d~d~l~q~d

Trình Cẩn Ngôn ngoan ngoãn đi đến, nhẹ nhàng thổi mấy hơi ở băng gạc đậm đặc mùi thuốc trị thương trên cánh tay trái của cô.

Cậu ngẩng đầu, giống như sợ kinh động cái gì, nhẹ giọng hỏi: “Chị, thế này có tốt hơn một chút không?”

Nhiều khi mặc dù Triển Ngưng không muốn thừa nhận nhưng thật sự chỉ số thông minh của Trình Cẩn Ngôn chiếm ưu thế hơn so với Triển Minh Dương. Triển Minh Dương thường xuyên làm ra chuyện thiếu suy nghĩ, Trình Cẩn Ngôn hoàn toàn sẽ không làm, bây giờ cùng một hành động nhưng lại làm tốt hơn cả bản chính, khiến cho Triển Ngưng kinh ngạc một phen, cô cảm thấy sâu sắc lần này bị bỏng không chỉ làm cho mình bị thương mà còn khiến Trình Cẩn Ngôn kích thích đến quyết liệt, kích thích đến thiếu đầu óc.

Triển Ngưng nhìn cánh tay tàn của mình, lại nhìn vẻ mặt mong đợi của đứa nhỏ, sửng sốt không nói lên lời.

Trầm mặc trong thời gian dài, Trình Cẩn Ngôn thu tay của mình về, bởi vì môi trường trưởng thành có hạn, cậu đang đối mặt với người không có tính nịnh nọt, hay nghiêm khắc kén chọn, cậu rất khó biết đến quy tắc trao đổi bình thường nhất thường thấy giữa người với người.

Ngoại trừ ở Triển gia, mà mấy người ở Triển gia này, Triển Ngưng là một người hiếm có, là trường hợp đặc biệt, ánh mắt của cô lúc nào cũng cương quyết lạnh lùng, khi nhìn cậu bao giờ cũng giống như đang nhìn một cái bình sứ kém chất lượng.

Dường như cô mang hết tất cả lương thiện và quan tâm cho Triển Minh Dương, có đôi khi nhìn hành động của chị em Triển gia với nhau, cậu không nhịn được ghen tỵ và khổ sở. Sau đó lại đánh mình muốn sau này mình phải làm tốt hơn, làm cho mình càng hiểu chuyện càng ngoan ngoãn hơn, lấy điều này để giành được sự tán thưởng ngắn ngủi trong mắt đối phương.

Tiếc là cho đến bây giờ một lần cũng không có, không chỉ không có mà cậu còn làm cho từng chuyện càng tệ hơn, Trình Cẩn Ngôn nghĩ thầm: “Mình không có kém cỏi như vậy.”

Cậu vừa hận chính mình cái gì cũng tệ, vừa tức Triển Ngưng không coi ai ra gì. Cậu muốn làm khiến cho đối phương chú ý đến một chút nhưng lại sợ hoàn toàn ngược lại. Cậu do dự với thái độ ác liệt của Triển Ngưng nhưng lại hãm sâu vào cảm động trong lúc nguy cấp đối phương giữ chặt lấy mình.

Từ trước đến nay cậu chưa từng nghĩ một người bên trong mâu thuẫn như thế, phức tạp không thấu cảm xúc.

Trình Cẩn Ngôn sâu sắc thở hắt ra, rất thất bại.

Dấu răng trước còn chưa tan, cánh tay lại vinh quang bị thương.

Tôn Uyển nhìn thấy bộ dạng xui xẻo này của cô, ngoại trừ lắc đầu “Chậc, chậc, chậc” cũng không nói lên lời nào.

~d ~d ~l ~ q~d                          ~d~d~l~q~d                          ~d~d~l~q~d

Trong lúc bị thương, đi theo bên người Triển Ngưng là hai “Bảo mẫu nhỏ”, “Trình bảo mẫu” chịu trách nhiệm chính cùng với bên cạnh “Triển bảo mẫu” bắt chước theo làm trợ thủ.

Trên phương tiện giao thông công cộng chỉ cần có ghế để trống chính là ghế dành cho cô, mỗi lần Triển Ngưng đón lấy ánh mắt kỳ lạ của hai đứa nhỏ cưỡng chế “Bảo vệ” ngồi xuống, thần mẹ nó khó chịu.
  
Thỉnh thoảng người bên cạnh còn nhỏ giọng nói thầm, Trình Cẩn Ngôn còn có thể giải thích rất hay: “Tay của chị cháu bị thương, muốn để cho chị ngồi.”

Cậu làm cho Triển Ngưng không dám ngẩng đầu lên, thật sự rất mất mặt.

Ở nhà cũng không tốt hơn, mỗi lần Lý Tri Tâm thấy đều rất vui, phát biểu ý kiến: “Địa vị của con ở nhà chúng ta rất cao đấy, hai vị thiếu gia tranh cướp nhau hầu hạ con, con thật là có phúc khí (*) tốt đấy.”

[i](*) Phúc khí: may mắn, có phúc
[/i]
“...” Triển Ngưng có nỗi khổ không nói lên lời, miệt mài chỉnh lại dây giày bị Triển Minh Dương làm cho rối loạn, “Đừng hâm mộ, con không ngại đưa cho ngài loại phúc khí này, xin ngài thương xót nhận đi thôi.”

“Không, không, không.” Lý Tri Tâm nói, “Mẹ không dám giành với con, không có mặt mũi đấy.”

“Mẹ!”

“Ha ha ha!”

Buổi tối trước khi đi ngủ, Trình Cẩn Ngôn may mắn cầm được thuốc mỡ đẩy cửa đi vào, cơn tức của Triển Ngưng bị đẩy lên đến đỉnh đầu.

Ngồi trước bàn đọc sách, đèn sáng ở đầu giường, ánh sáng chiếu xuống cả phòng.

Có lẽ nhìn vẻ mặt của cô rất tệ, làm cho bước chân của Trình Cẩn Ngôn chậm chạp, chính mình không rõ ràng lắm làm sao trêu chọc cô rồi.

Nhưng vẫn kiên trì như trước nói: “Chị, em bôi thuốc cho chị.”

Triển Ngưng chịu đựng muốn gầm thét kích động, cố giữ bình tĩnh nói: “Đừng giày vò tôi nữa có được không? Việc bôi thuốc này tự tôi có thể làm được, thật đấy.”

Trình Cẩn Ngôn cúi đầu xoay thuốc mỡ trong tay: “Bởi vì em nên chị mới bị bỏng, em muốn làm giúp chị một chút chuyện.”

Nếu như mọi chuyện vẫn ấn theo trục thời gian mà phát triển, nếu chuyện bị bỏng được sắp xếp vào gần sát thời gian Triển Ngưng thi vào trường cao đẳng như cũ, cô không nhất định phải giẫm lên vết xe đổ đi chắn thay đứa nhỏ một kiếp, cô rất rõ ràng đời này chính mình là dạng người gì, có lẽ không xem như là có nhiều xấu xa nhưng đứng ở góc độ Trình Cẩn Ngôn nhìn mình thì hoàn toàn không được xem là người tốt lành gì.

Nhưng mà bây giờ nói những điều này không có giá trị, “Nếu như” hai chữ này tồn tại, bản thân chính là không có ý nghĩa.

Bây giờ cô và Trình Cẩn Ngôn phát sinh va chạm tất cả đều là trùng hợp, loại trùng hợp này khiến người khác không thoải mái.

Triển Ngưng đưa tay ra nói: “Đưa thuốc mỡ cho tôi.”

Trình Cẩn Ngôn mím môi, nhanh chóng nhìn cô một cái, do dự không nhúc nhích.

~d ~d ~l ~ q~d                          ~d~d~l~q~d                          ~d~d~l~q~d

Triển Ngưng nâng cao âm lượng, nhẫn tâm nói: “Đưa cho tôi có nghe không? Tôi không cần cậu nhiều chuyện, tuổi này của cậu nên an tâm đến trường đi học, đến giờ thì lên giường đi ngủ, trông nom nhiều như vậy làm gì? Ăn no rảnh rỗi hay sao?”

Lời này có thể nói tương đương với ném đi mặt người khác rồi, cho dù nhằm vào một đứa nhỏ tám tuổi.

Trình Cẩn Ngôn đột nhiên bị cô khắc nghiệt làm cho ngây người một chút, thường ngày dù không kiên nhẫn nhưng Triển Ngưng vẫn còn làm một chút để chống đỡ, ngày hôm nay bộ dáng này trực tiếp xé tầng màng mỏng kia, hung bạo làm cho hoàn toàn thẳng đến phun lửa rồi.

Cậu luống cuống trừng mắt nhìn, trong một lúc chưa biết làm thế nào để đối phó với Triển Ngưng đang xù lông.

Ngón tay Triển Ngưng gõ gõ mặt bàn: “Xì, đừng giả ngốc, tôi đang nói với cậu đấy có nghe thấy không?”