Tiếng đàn piano quanh quẩn trong ngôi nhà lạnh lẽo, khuấy động không khí yên tĩnh. Ngô Giang rời mắt khỏi màn hình máy tính, nhìn thoáng qua cô gái đang chơi đàn.
Lan Phương mới học đàn chưa bao lâu nên vẫn còn khá non tay, mà cho dù tốt hơn nhiều so với người kia cũng không làm anh thích, bởi vì anh không có hứng thú thưởng thức.
Mùi khét từ trong bếp bay ra, sau một tiếng “tưng”, bản nhạc liền dừng lại. Lan Phương vội vã chạy vào bếp.
- Xin lỗi, em định làm bánh gato mừng sinh nhật anh, không ngờ bị cháy rồi. –Cô buồn bã cúi đầu.
Thực ra anh không thích đồ ngọt lắm.
- Không sao, ăn cơm thôi, dù sao em cũng nấu rất nhiều món ngon rồi!
Lan Phương rót rượu vào hai chiếc ly đặt trên bàn, vui vẻ nói lời chúc mừng cùng anh.
Khoảng thời gian này cô luôn rất cố gắng để làm mọi việc theo đúng sở thích của anh, mặc dù hơi khó khăn, vì anh chưa từng để lộ rõ ràng rằng mình không thích ăn gì, không thích làm gì, lúc nào cũng dùng thái độ “không có gì quan trọng cả”.
Một người đàn ông đã kết hôn, vừa có con không bao lâu mà lại dọn ra ở riêng chứng tỏ mâu thuẫn giữa hai vợ chồng họ rất lớn. Cô không dám vọng tưởng sẽ khiến anh ly dị, gia thế của vợ anh cô không thể so sánh nổi. Cô chỉ mong trong tim anh có chỗ nào đó dành cho mình.
Đồ ăn trên bàn rất nhiều, sắc hương vị đều đủ cả, nhưng Ngô Giang chỉ chạm đũa vài cái rồi đứng dậy.
- Tôi ra ngoài một lúc, khi nào em về thì khoá cửa giúp tôi.
Lan Phương mỉm cười, ngoan ngoãn gật đầu. Nhưng anh vừa ra khỏi cửa cô đã trút tất cả thức ăn vào sọt rác.
Mất cả buổi chiều để làm những thứ này, mấy ngày trời suy nghĩ, lên kế hoạch, vậy mà anh ngay cả ngồi thêm một lúc cũng không muốn.
Luôn là như thế, cho dù cô nấu những món ngon thế nào anh cũng không bận tâm, bữa cơm luôn chỉ có vài phút ngắn ngủi.
Cô lấy áo khoác mặc lên người rồi ra khỏi nhà. Cô biết anh sẽ đi đâu.
Nhà hàng Nhật Bản nằm ở một con phố nhỏ khá đông khách. Ngô Giang đang ngồi ăn mỳ một mình, bỗng nhiên phục vụ lại mang đến thêm một bát mỳ nữa.
- Tôi không gọi thêm…
- Là em gọi.
Lan Phương ngồi đối diện anh, vẻ mặt ấm ức.
- Anh nói đi, anh thực sự thích đồ ăn Nhật đến mức ngày nào không ăn liền không chịu nổi phải không? Em sẽ học làm tất cả, anh thích món nào nhất, anh nói đi!
Ngô Giang đặt đũa xuống, lắc đầu.
- Anh no rồi, không ăn nữa. Em cứ ăn từ từ!
- Anh có thể đừng như thế này nữa không, cô ta là ai? Không yêu được thì cũng phải sống cho ra hồn chứ, anh định vật vờ thế này đến hết đời sao?
Lan Phương nhìn dáng vẻ của Ngô Giang, biết là cô đã làm anh khó chịu. Thật hối hận chỉ muốn tự vả mình mấy cái.
Từ lâu cô đã đoán ra anh không thích để ai chạm đến thế giới riêng của anh. Trong lòng anh… chắc chắn có một người nào đó, có lẽ không phải là vợ anh.
Thường thì ngày nào Lan Phương cũng đến dọn dẹp và nấu cơm cho anh, sau đó cô sẽ quay về nhà mình. Nhưng hôm nay cô không muốn trở về.
Ngô Giang đứng ngoài ban công, gió thổi bay những tấm rèm cửa, vườn hoa bên dưới yên ắng không một tiếng động. Mọi thứ đều rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức buồn tẻ.
Anh biết rõ tình yêu không phải là tất cả mọi thứ, anh cũng biết anh sẽ không yêu cô ấy cả đời. Đến một lúc nào đó anh sẽ quên cô, rồi anh sẽ gặp được một người khác…
Vấn đề là anh không biết khi nào mới quên được.
Cô ấy đã loại anh ra khỏi thế giới của mình, bắt đầu tương lai cùng một người đàn ông khác, chỉ có anh bị mắc kẹt trong quá khứ.
Nếu cô ấy biết họ đã gặp nhau từ rất lâu trước đây, nếu cô biết anh là người đã âm thầm giúp đỡ cô suốt những năm gia đình cô gặp biến cố… có phải mọi chuyện sẽ khác đi không?
Anh chưa từng nói ra bởi vì anh muốn cô đến với anh không phải vì mắc nợ, mà vì yêu anh. Có điều thời gian để cô có thể yêu anh quá ngắn, nửa năm đó không đủ để anh ghi lại dấu ấn sâu đậm trong lòng cô.
Anh rời đi vì sợ cô gặp chuyện, kết quả lại tạo thành cơ hội cho người khác.
Mọi thứ anh dày công chuẩn bị cuối cùng đã vỡ tan như bong bóng xà phòng.
Lan Phương ôm lấy anh từ phía sau. Cơ thể mềm mại áp sát vào lưng anh, giọng nói nhẹ nhàng trong đêm giống như một ly rượu vang làm người ta say mê.
- Giang, anh phải bước tiếp, không thể cứ ở lại trong quá khứ được. Nếu anh và người đó không có tương lai thì đừng nên hy vọng nữa. Bên cạnh anh còn có em mà.
- Em thật sự thích tôi sao? –Anh xoay người lại nhìn Lan Phương.
Lan Phương không do dự gật đầu.
- Em yêu anh.
- Nếu tôi không tiền, không địa vị, không thể làm chỗ dựa cho em, em sẽ yêu tôi sao?
Cô sững sờ. Anh đang nói gì vậy, anh nghĩ cô yêu anh vì tiền của anh sao?
- Kể từ khi anh cứu em, trong lòng em đã luôn có anh.
Ngô Giang cười nhạt.
- Bởi vì lúc em lâm vào đường cùng tôi đã cứu em, sau đó lại cho em chỗ ở, giúp đỡ em phát triển… tôi có mọi thứ mà những người đàn ông khác quanh em không có nên em mới phát sinh tình cảm với tôi. Nếu tôi chỉ là một gã nghèo rớt mùng tơi, cho dù tôi cứu em bốn năm lần, em cũng chỉ cảm thấy biết ơn mà thôi, chắc chắn sẽ không có thêm cái thứ mà em gọi là tình yêu.
Lan Phương cắn môi, hoang mang không biết nên trả lời anh ra sao. Anh nói đúng, cô đã sống vất vả rất lâu, cạnh cô nếu không phải là những gã đàn ông bất tài nghèo túng thì chính là những kẻ đốn mạt như bạn trai cũ của cô. Không có ai giống như anh. Đẹp đẽ, sang trọng, lịch thiệp, rộng rãi. Ở bên anh, cô không cần phải chui rúc trong căn nhà chật hẹp, không phải lo chi li tính toán hoá đơn điện nước, tiền mua thực phẩm, cô không cần phải thèm thuồng mỗi khi thấy một chiếc váy đẹp trong cửa hiệu.
- Em… thật sự yêu anh. –Cô cố khẳng định nhưng giọng nói đã trở nên run rẩy.
Ngô Giang không hiểu sao lại bật cười. Bỗng nhiên anh nắm tay cô đi về phía giường ngủ.
- Em thay đổi quyết định vẫn còn kịp. –Anh đẩy cô ngã xuống giường, cơ thể cao lớn đè lên.
Hơi thở, giọng nói, bàn tay… tất cả của anh đều quá mức lạnh lùng.
- Em yêu anh. –Cô vẫn kiên trì câu nói đó.
Anh chỉ cười, không phải là nụ cười yêu thương, cũng không phải giễu cợt, dường như nó cũng chẳng mang ý nghĩa nào cả, đơn giản là anh không có biểu hiện nào khác ngoài cái nụ cười máy móc đó.
Sau đêm ấy, cô chính thức trở thành tình nhân của anh.
Lan Phương không ngại làm người phụ nữ trong bóng tối của anh, cô chỉ không ngờ mọi thứ không giống như cô tưởng tượng, cô không vui vẻ, chỉ thấy lo sợ bất an.
Bởi vì anh không phải chỉ có mình cô là tình nhân, những người phụ nữ xung quanh anh ngày càng nhiều. Cô mang tiếng là được anh yêu thương, thật ra một tháng anh chỉ ở nhà vài ngày, cô không dám chất vấn anh, thậm chí còn ra sức lấy lòng anh nhưng cũng không níu nổi bước chân anh.
Ngôi nhà đó dần trở thành nhà của cô, bởi vì anh không thích về nữa.
Công việc của cô vẫn tiến triển tốt, cô vùi đầu vào thiết kế, cố gắng để không nghĩ đến anh.
Cô nghĩ mình có thể chịu đựng được, chỉ cần anh còn cho phép cô ở cạnh anh. Nhưng nhìn tận mắt anh và cô diễn viên mới nổi quấn quýt nhau trong ô tô, cô giống như phát điên lên, không kìm nén được chạy đến đập cửa xe.
Hai người trong xe rõ ràng bị mất hứng. Anh gọi taxi cho cô gái kia còn mình thì lái xe đưa cô về nhà.
- Em có việc gì cần anh giúp à? –Anh vẫn lạnh lùng như thế.
Thì ra nhất định phải có việc mới được tìm anh.
- Anh đã từng hỏi em nếu anh không có tiền, không địa vị thì em có yêu anh không. Hôm nay em muốn trả lời, em sẽ không. –Cô gằn rõ từng tiếng.
Anh không lấy làm ngạc nhiên, vẫn bình tĩnh lái xe.
- Người mà anh yêu ấy… nếu cô ấy nhìn thấy anh bây giờ, cô ấy sẽ nghĩ gì nhỉ?
Xe đột nhiên tăng tốc làm cô đập mạnh người vào ghế. Sắc mặt anh trở nên rất tệ, giống như đã đông cứng thành băng.
- Không sao cả, cô ấy sẽ không quan tâm.
Cô có thể nhận ra trong giọng nói lạnh lùng của anh có một chút chua chát.
Người phụ nữ chỉ cần nhắc đến cũng làm anh đau xót như thế rốt cục là người thế nào?
- Dừng xe, dừng xe lại! –Lan Phương bất ngờ gắt lên.
Ngô Giang tấp xe vào lề đường, nhìn cô một cách khó hiểu.
- Em muốn nói cho anh biết hiện giờ công việc của em rất tốt, em không cần anh làm bậc thang để đi lên nữa. Em sẽ tự bước nốt những bước cuối cùng.
- Ý em là…
- Phải! Ý của em là anh đã bị đá, là em bỏ rơi anh, không phải anh bỏ em!
Cô quay mặt đi, cố giấu những giọt nước mắt sắp rơi xuống.
- Anh đừng sống như thế này nữa, đừng có nghĩ cái kiểu bởi vì không phải là cô ấy nên ai cũng như nhau! Nếu không thể quên được… thì quay lại mà giành giật đi.
Quay lại giành giật? Người đó đã kết hôn, còn có thể giành giật cái gì?
- Nếu bản thân mình không vui vẻ, sao lại phải quan tâm người khác có vui hay không. Xấu xa cũng được, đê tiện cũng được, chẳng thà em có được thứ em muốn một ngày rồi chết đi còn hơn là cố để làm người tốt rồi đau khổ đến chết.
Trong mắt Ngô Giang cô là người phụ nữ tham tiền, bởi vì tiền mới làm tình nhân của anh. Đúng, không sai một chút nào, cô bị choáng ngợp bởi sự giàu có của anh. Nhưng hơn tất cả, anh là người duy nhất chìa tay ra khi cô cần giúp đỡ, là người duy nhất cho cô sự ấm áp ở cái đất nước xa lạ này.
Cô cũng muốn sưởi ấm trái tim anh nhưng không được. Nó lạnh quá, hoặc là anh vốn không hề muốn nó ấm lại.
Lan Phương mở cửa xe bước ra ngoài, cứ thế đi thẳng vào một nhà hàng ở ven đường.
- Em không muốn gặp anh nữa, mai em sẽ dọn đồ khỏi nhà anh!
Ngô Giang không gọi cô lại, cũng không nói thêm bất kì điều gì. Anh rút thuốc lá ra châm một điếu, nhìn khói thuốc lượn lờ trong không khí.
Anh đã không còn hy vọng gì nữa, bởi vì anh biết cô ấy là người thế nào. Sẽ không bao giờ có chuyện cô ấy ly dị chồng vì anh.
Cho dù tiếp tục chờ đợi cũng vô nghĩa. Anh không muốn chờ nữa, không có cô ấy thì còn nhiều phụ nữ khác, sao anh lại phải cô đơn một mình.
Nhưng cái cảm giác trống rỗng trong tim vẫn không lấp đầy được. Buông thả dục vọng cuối cùng chỉ làm lỗ hổng càng lúc càng lớn.
Lan Phương nói đúng, không thể sống như thế này nữa, anh không vui vẻ chút nào. Anh muốn âm thầm chúc phúc cho cô ấy… nhưng anh thật sự không vui, thật sự rất khó chịu.
Làm người tốt đúng là chẳng có kết quả đẹp đẽ gì.
Nếu anh tìm cách tách cô ấy khỏi người đàn ông kia, cô ấy sẽ đau khổ. Đó là người mà cô ấy yêu…
Nhưng nếu người ở bên anh không phải là cô ấy, anh sẽ đau khổ.
Những lúc như thế này, làm kẻ xấu xa có lẽ sẽ thoải mái hơn làm người tốt.
Anh dập tắt điếu thuốc, màu nâu trong mắt dường như thẫm lại.
Diệp Thư, dù sao mạng của em cũng là do anh cứu. Nếu anh không thể sống hạnh phúc, vậy thì em cũng bất hạnh cùng anh đi!