Ngô Giang vào đại học A đã được ba tháng. Anh cảm thấy cũng đến lúc nên có một cuộc hẹn hò nghiêm túc với Diệp Thư. Suy đi tính lại cả buổi, anh quyết định mời cô đi xem một bộ phim kinh dị đang chiếu ngoài rạp. Vấn đề là cái vé xem phim này nhất định phải cho một cách “tình cờ”, nếu không sẽ doạ cô sợ chạy mất.
- Có người bạn cho tôi vé xem phim nhưng tôi bận, không đi được, cho em vé này. –Anh cố tỏ ra tự nhiên đặt chiếc vé xem phim lên bàn làm việc.
Về phần đến ngày đó anh đột nhiên hết bận và có thêm cái vé nữa để đi cùng cô cũng không phải chuyện gì kì lạ.
Diệp Thư xem ngày tháng ghi trên vé, lắc đầu từ chối.
- Thầy ơi, em cảm ơn thầy nhưng mà hôm đấy em có việc rồi.
Ngô Giang nhíu mày, có việc gì chứ? Anh nhớ rõ là bình thường cô phải đi làm thêm, rất bận rộn, vừa may mấy ngày nay nhà hàng cô chơi đàn đang tạm đóng cửa để sửa chữa. Cô tìm việc làm thêm mới… hay là đi hẹn hò?
- Em bận gì thế, đi hẹn hò à?
- Dạ, đúng là em có hẹn.
Khỉ thật, rốt cục là kẻ nào dám nhân cơ hội anh không để ý phỗng tay trên. Cái tình huống này giống như bạn nuôi một con cá vàng, không dám ăn, cũng không dám vuốt ve, chỉ có thể ngồi ngắm nó. Thoắt một cái, bạn không để ý con cá của bạn liền bị kẻ nào đó vớt mất.
Mặc dù trong lòng phong ba bão táp nhưng Ngô Giang vẫn cố tỏ ra tươi tỉnh.
- Bạn trai em là sinh viên hay đã đi làm rồi?
Cần phải điều tra thông tin kẻ địch, như thế mới có thể xách vũ khí ra trận được.
Diệp Thư bật cười.
- Bạn trai gì đâu ạ, là một người bạn gái của em tham gia cuộc thi vẽ. Bạn ấy muốn nhờ em làm mẫu.
- À… ra là thế, vậy mà tôi tưởng là…
Anh cứ tưởng là có ai dám to gan trộm cá nhà mình.
- Bạn em là sinh viên đại học mỹ thuật à? –Ngô Giang nhanh chóng chuyển hướng câu chuyện.
- Vâng, bạn ấy học vẽ từ nhỏ rồi, vẽ rất đẹp. Em nghe nói cuộc thi lần này do tổ chức nước ngoài tài trợ, giải nhất là mười lăm nghìn đô và được hỗ trợ chi phí để mở một triễn lãm riêng.
Anh gật đầu cười, tuy là vuột mất buổi hẹn đầu, nhưng mà ít nhất là con cá của anh vẫn còn nguyên trong bình.
Không có kế hoạch gì trong mấy ngày tới, Ngô Giang buồn chán thử tìm kiếm cuộc thi vẽ mà Diệp Thư nhắc đến.
Cô không nói tên cuộc thi, anh chỉ có thể dựa vào số tiền thưởng hay là tổ chức tài trợ để lọc kết quả.
Xem thông tin cuộc thi trên màn hình, Ngô Giang đơ ra như phỗng mất hai phút.
Đúng là nó, giải nhất 15 nghìn đô, được hỗ trợ một phần chi phí để mở một triển lãm riêng. Có điều chủ đề của cuộc thi là vẽ tranh khoả thân.
Tranh khoả thân, tranh khoả thân, tranh khoả thân..n…n…… Là tranh khoả thân đó…!!!!!!!!!!!!!!!!
Ngô Giang kìm chế để không gọi điện giữa đêm cho Diệp Thư, anh cố nhịn tới tận sáng hôm sau, hai quầng thâm dưới mắt rõ ràng giống như một con gấu trúc.
Mất nguyên cả buổi tối suy nghĩ, anh cảm thấy không thể lỗ mãng bắt cô không được làm mẫu nữa, dù sao anh cũng chỉ là giảng viên, chẳng có quyền gì yêu cầu cô làm những việc không thuộc phạm vi trường học.
Hừ, phải bắt đầu từ kẻ nghĩ ra chuyện này!
Vật vã đến tám giờ sáng, Ngô Giang không nhịn nổi nữa liền gọi cho Diệp Thư, lấy lý do mình muốn có một bức chân dung treo trong nhà nên cần tìm một hoạ sĩ, bảo cô cho anh số điện thoại và địa chỉ của cô bạn kia.
Đây chính là nguyên nhân dẫn đến cuộc gặp quái gở giữa Ngô Giang và Lạc Cầm.
Vì được Diệp Thư báo trước nên Lạc Cầm không lấy làm bất ngờ với chuyến viếng thăm của Ngô Giang, chỉ hơi ngạc nhiên vì anh dẫn theo một cô gái xinh đẹp. Sau vài câu thăm hỏi xã giao, Ngô Giang giới thiệu cô gái đi cùng mình là người mẫu nude chuyên nghiệp, đã làm mẫu cho rất nhiều hoạ sĩ.
Lạc Cầm lờ mờ đoán ra ý định của Ngô Giang, người này… hình như không muốn cô vẽ Diệp Thư, ban đầu lấy lý do muốn vẽ chân dung để tìm cô, sau lại dẫn theo một người mẫu nude đến đây…
- Vậy… ý của thầy là không muốn em vẽ Diệp Thư? –Lạc Cầm cẩn thận quan sát Ngô Giang, cô tin chắc người đàn ông này có ý với bạn mình, nếu không chẳng tự nhiên lại làm một việc như thế.
Ngô Giang lắc đầu, cười khẽ.
- Không, em cứ vẽ cả Diệp Thư.
- Xin lỗi thầy, em vẫn chưa hiểu lắm lý do thầy giới thiệu người mẫu cho em.
- Ý của tôi là em cứ vẽ cả hai người. Bức tranh vẽ người mẫu em hãy mang đi dự thi, bức tranh vẽ Diệp Thư… tôi sẽ mua.
Trong đầu Lạc Cầm đột nhiên hiện lên một khung cảnh thật hài hoà, con cá vàng bơi lửng lơ trong bình thuỷ tinh, con mèo to lớn có cặp mắt nâu lim dim nằm trước bình cá, chỉ cần nó thò chân vào táp một cái, con cá sẽ đi đời, nhưng nó không làm gì cả. Một ngày đẹp trời, cô muốn mang bình cá ra cho mọi người xem, con mèo lập tức nhảy dựng lên, xù lông, giương móng vuốt, thậm chí Lạc Cầm còn có thể nghe thấy tiếng kêu trầm ấm, hơi khàn đầy quyến rũ mà nguy hiểm của nó: “Đó là cá của ta, chỉ ta mới được nhìn!”