Ý An run rẩy đứng lên, hai mắt đỏ bừng, nước mắt cũng sắp trào ra.
- Anh Giang, mấy năm nay em biết trái tim anh đã không ở chỗ em nữa, nhưng em chưa bao giờ oán trách anh. Chuyện xảy ra hôm đấy em thật sự không có ý truy cứu, tại sao anh lại đổ tất cả trách nhiệm lên đầu em?
Tuyệt, đầu tiên nhắc khéo về lỗi lầm của Ngô Giang trước đây, đề cao sự tốt đẹp của bản thân, tỏ ra mình hoàn toàn không có mưu mô gì, cuối cùng quay lại đổ trách nhiệm lên Ngô Giang. Tôi nghĩ Ý An không đi đóng phim cũng thật uổng phí tài năng của chị ta.
- Bố, mẹ hai, Ý An sảy thai không có liên quan gì đến Thư, hơn nữa cái thai đó cũng không phải của con, không cần thiết vì một người ngoài mà ảnh hưởng đến gia đình ta.
Ánh mắt của mẹ hai Ngô Giang khẽ biến đổi nhưng bà ta rất nhanh đã che giấu bằng vẻ ngạc nhiên.
- Con nói thật chứ?
Ưng Long từ ngoài bước vào phòng khách, trước cái nhìn tò mò từ mọi người, anh ta đến trước mặt bố Ngô Giang, cúi đầu rất thấp tỏ ý xin lỗi.
- Thưa bác, đứa trẻ đã mất trong bụng Ý An là con của cháu, cháu xin lỗi đã để nhà mình gặp phiền phức vì việc này.
Bố chồng tôi nhìn hai mẹ con Ý An, ánh mắt vẫn lạnh lùng như cũ nhưng rõ ràng đã để lộ ra tia nghi ngờ.
Ý An lập tức kích động chạy đến túm áo của Ưng Long.
- Sao anh lại làm thế? Sao anh lại hãm hại tôi? Rốt cục tôi và anh có thù oán gì mà anh biến tôi thành kẻ lăng loàn ác độc?
Chị ta quay sang nhìn tôi và Ngô Giang, nước mắt từng giọt lăn xuống, lảo đảo phải vịn tay vào thành ghế phía sau mới đứng vững.
- Cho dù anh không còn tình cảm với em… nhưng nhất thiết phải huỷ hoại em như vậy mới hài lòng sao? Em thật sự không có ý định hãm hại cô ấy. Vì sao… vì sao lại đối xử với em như thế?
Tôi bắt đầu có suy nghĩ phải chăng mình thành người xấu rồi?
Ưng Long đứng thẳng người, lấy một túi bìa cứng đưa cho bố chồng tôi.
- Trong này là kết quả những lần cháu đưa Ý An đi khám thai. Bác có thể kiểm tra ngày tháng ghi trên giấy xét nghiệm và kết quả siêu âm. Số tuần tuổi của thai nhi và thời gian cô ấy thụ tinh hoàn toàn không khớp nhau.
Bố chồng tôi chăm chú xem kết quả khám thai, trầm ngâm không nói. Ý An ngồi phịch xuống ghế, gương mặt thất thần, khổ sở cười.
- Thật không ngờ các người lại có thể tàn nhẫn như vậy! –Chị ta lấy tay gạt nước mắt. –Đã muốn hãm hại thì thủ đoạn gì cũng có thể dùng, các người kỳ công chuẩn bị để đổ tội cho tôi như thế là vì sao? Tôi làm gì có lỗi với các người?
Mẹ Ý An cũng nhanh chóng hùa vào, ôm lấy con gái khóc lóc.
- Khổ thân con tôi, sao số con lại khổ như vậy, lấy chồng đã không được chồng thương yêu, đến khi ly hôn rồi còn bị người ta chèn ép!
Nếu không phải đã biết trước mọi chuyện thì chắc tôi sẽ nửa tin nửa ngờ, phản ứng ứng của Ý An quá chân thật, giống y như chị ta đang bị đổ oan mà bất lực không thể phản kháng.
Màn cảnh nước mắt ngắn dài đau khổ này diễn được một lúc cũng làm tôi hơi nhức đầu, chẳng khác gì phim truyền hình Đài Loan dài gần nghìn tập, xem mãi mà không hết.
Ngô Giang không buồn nhìn Ý An, thản nhiên lên tiếng:
- Bố, việc hợp tác với các công ty con của nhà họ Phan cũng nên xem xét lại. Tạm thời bố đừng để Ý An tiếp tục làm việc ở Phoenix nữa.
Quả bom này ném ra đủ sức làm tiếng nức nở của hai mẹ con Ý An biến mất.
- Anh nói thế là có ý gì? –Ý An cao giọng hỏi. –Anh vứt bỏ tôi, bây giờ ngay cả công việc của tôi cũng muốn tước đoạt đúng không? Anh tàn nhẫn lắm, một đường sống cũng không cho tôi!
- Cô đã làm những gì thì bản thân cô biết. Còn cần tôi phải nói ra hay sao, đừng để phải mất mặt thêm nữa!
Ngô Giang cố tình nhấn mạnh vào câu “đừng để phải mất mặt thêm”, Ý An liền im lặng. Tôi nghĩ ý đồ đe doạ của anh ấy quá rõ ràng. Những việc tồi tệ mà chị ta đã làm chắc chắn vẫn có thể được thông cảm, nhưng nếu lộ ra việc đứa bé không phải con Ngô Giang, hình ảnh người phụ nữ đáng thương bị chồng lạnh nhạt của chị ta sẽ sụp đổ, lại còn mang thêm tiếng lăng nhăng.
Người đàn ông lớn tuổi mặc vest đen, đeo kính vốn đứng ở một bên bố chồng tôi đột nhiên ra ngoài nghe điện thoại, sau đó đi vào liếc nhìn Ngô Giang, cúi xuống thì thầm gì đó vào tai bố chồng tôi.
Ông ấy nhíu mày như đang suy nghĩ, sau một lúc trầm mặc liền bình tĩnh nói:
- Được rồi, Ý An còn chưa khoẻ hẳn, khí hậu ở thành phố H rất tốt, cứ tạm nghỉ ngơi một thời gian, công việc ở Phoenix sẽ giao cho người khác. Mọi người về đi, có gì sẽ bàn sau. –Bố chồng tôi đứng dậy, trước khi rời khỏi phòng khách đột nhiên dừng lại nhắc nhở Ngô Giang. –Đã đăng ký kết hôn rồi thì cũng nên mau chóng làm đám cưới đi, không thích phô trương thì vẫn phải mời mọi người ăn bữa cơm, đừng để người ngoài nói nhà chúng ta bắt nạt con dâu.
Ngô Giang gật đầu cười.
- Vâng, con xin theo ý bố.
Những người khác không ai có ý kiến gì, mọi chuyện kết thúc rất đơn giản. Tôi hơi hụt hẫng, nó giống như việc bạn xem một bộ phim với màn mở đầu hoành tráng, bạn chờ đợi một cái kết cũng hoành tráng không kém, kết quả là nó kết thúc một cách bình thường vô cùng, giống như kiểu tất cả các nhân vật cùng bắt tay nhau giảng hoà ai về nhà nấy.
Ý An gây ra chuyện như vậy nhưng bố chồng tôi không một câu nặng lời với chị ta, đủ thấy vị trí của chị ta không nhẹ. Dù sao thì Ý An cũng khó gây được sóng gió gì nữa, không biết tôi có nên khinh địch mà bỏ qua cho chị ta không.
Ưng Long nhận tờ giấy ghi địa chỉ từ tay Ngô Giang, anh ta không vội vã đi tìm Phạm Linh ngay mà đứng lại cùng Ý An.
- Sao anh lại làm thế? –Ý An tức giận nhìn Ưng Long. –Anh đã phá hỏng tất cả mọi chuyện!
Ưng Long lạnh nhạt mở miệng.
- Chính cô đã từng nói phải có một kết thúc. Khi cô nhẫn tâm giết con chúng ta, cô đã tự tay kết thúc mọi thứ giữa tôi và cô rồi.
- Anh tưởng quay đầu còn kịp à? Phạm Linh đã có người đàn ông khác, cô ta sẽ nhanh chóng vứt bỏ anh thôi.
- Tôi sẽ tìm cách giữ cô ấy lại.
Ưng Long nói xong liền rời đi, không hề quay lại nhìn Ý An thêm một lần nào nữa.
*******************************************
- Xin lỗi em. –Ngô Giang đang trầm mặc lái xe đột nhiên lên tiếng.
Tôi nghi ngờ hỏi lại.
- Anh đang nói chuyện gì?
- Anh… vẫn chưa nói ra việc Bin không phải con trai anh. Thằng bé còn nhỏ quá, anh muốn để nó lớn hơn sẽ tự mình nói cho nó biết.
Tôi không tìm ra được lý do nào để trách móc Ngô Giang. Sảy cha còn chú, hơn nữa nếu chuyện Ý An còn là vợ chưa cưới của Ngô Giang mà lại có thai với Ngô Vũ Kiệt lộ ra, người bị đàm tiếu nhiều nhất sẽ là đứa trẻ. Muốn bảo vệ con của anh trai, Ngô Giang đương nhiên phải để lại cho Ý An một đường lui.
- Em hiểu, em không bận tâm đâu. Nhưng mà em không ngờ em bị áp lực bao nhiêu ngày, mẹ con Ý An thì chỉ thiếu nước khóc đến ngất xỉu, vậy mà bố anh chỉ nói một câu đơn giản rồi bảo giải tán.
Ngô Giang nhếch miệng cười lạnh.
- Ông ấy còn phải về xem mảnh đất mà Ý An đã đồng ý chuyển nhượng gây thất thoát bao nhiêu tiền của công ty. Những ngày tiếp theo của Ý An tồi tệ đến mức nào phụ thuộc vào việc cô ta đã gây thiệt hại bao nhiêu cho Phoenix.
Cái liếc mắt của người đàn ông lớn tuổi đứng cạnh bố chồng tôi với Ngô Giang… nhất định việc này do anh ấy đạo diễn rồi.
Tôi không muốn đồng tình với Ý An nhưng giờ chị ta cũng không còn gì nữa. Người đàn ông từng trung thành hết lòng với chị ta là Ưng Long đã quyết định trở mặt. Khối tài sản thừa kế kia chắc chắn sẽ không đến tay chị ta cho đến khi di chúc có hiệu lực, mà chẳng ai biết khi nào thì chuyện đó xảy ra. Hơn nữa, tôi nghĩ khả năng lớn là quyền quản lý tài sản thừa kế của đứa trẻ trước khi nó đủ tuổi sẽ giao cho một người khác chứ không phải Ý An.
Tôi không biết Ý An có từng thật lòng yêu ai không, sau tất cả những chuyện này tôi bỗng nhiên nghi ngờ mối tình đầu giữa Ngô Giang và Ý An. Ngô Giang, Ngô Vũ Kiệt, Ưng Long, ba người đàn ông ấy, ai mới là người mà chị ta yêu? Cũng có thể là ngoài bản thân mình chị ta chẳng yêu ai cả.
Ý An và Thuỵ Du, có vài điểm quả thực khá giống nhau. Hai người phụ nữ đó lúc đối đầu với tôi đều là dáng vẻ yếu đuối hiền lành.
- Anh nói xem, có phải dạo này đóng vai người phụ nữ mong manh đang là mốt không?
- Nếu em nhu nhược ngốc nghếch thì họ sẽ đóng vai sắc xảo thông minh, nếu em nóng nảy kiêu ngạo thì họ sẽ là người hiền lành hiểu chuyện. Em cứng rắn mạnh mẽ nên người ta ra vẻ yếu đuối mong manh, đây là biến hoá linh hoạt. Sau này những chuyện có liên quan đến anh trước khi làm phải nói cho anh biết, em không nói gì đã đi gặp Ý An, kết quả bị cô ta cho vào tròng. Bị vu oan anh còn có thể tìm cách giải oan, nhưng nếu lúc đấy em ngã xuống mà có làm sao không lẽ anh xuống âm phủ tìm vợ hả?
Tôi biết Ngô Giang nói đúng nhưng trong bụng vẫn hơi ấm ức, có chuyện như vậy chẳng phải do anh ấy làm người ta nhớ mãi không quên à. Nói qua nói lại đầu nguồn của mọi rắc rối là Ngô Giang.
- Em hiểu rồi, từ nay trở đi em sẽ ra vẻ là người phụ nữ hiền lành yếu đuối nghe lời. Anh nói một em sẽ không bảo hai, hàng ngày ngoan ngoãn xin chỉ thị của anh.
Ngô Giang rùng mình, vội ngắt lời tôi:
- Thôi đi, đừng doạ anh!
Tôi bĩu môi, quay ra nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ. Hôm nay bố chồng tôi đã tỏ ý chấp nhận tôi làm con dâu, còn nhắc nhở về đám cưới.
Mọi chuyện rõ ràng đang đi theo chiều hướng tốt đẹp nhưng tôi vẫn cảm thấy không yên.
Điện thoại đổ chuông, là công ty thám tử gọi đến, mấy ngày trước tôi đã đề nghị họ tìm hiểu về hiệu đồ cổ của Abel.
Trước khi tôi rời khỏi đó, Abel đã nói tôi sẽ không bao giờ gặp lại anh ta nữa. Tôi vẫn nghĩ đó chỉ là lời nói khó chịu của anh ta. Nhưng rõ ràng là anh ta đang nói thật.
Không có gì cả. Ngay một thông tin nhỏ cũng không tìm được. Cái cửa hiệu đó đã biến mất hoàn toàn. Thám tử nói không có ai biết cửa hiệu đó, những người dân sống xung quanh nói rằng cả con phố N chưa từng có hiệu đồ cổ nào cả.
Chuyện quái gì đây? Cứ cho là Abel thuộc một tổ chức bí mật nào đó, sau khi giao quyển nhật ký cho tôi, anh ta và đồng đảng liền thu dọn sạch sẽ và biến mất thì cũng không thể xoá sạch mọi dấu vết được. Những người dân sống xung quanh làm sao lại không biết cái cửa hiệu của anh ta cơ chứ?
- Anh, đừng về nhà vội, tạt qua đường N một chút.
Ngô Giang ngạc nhiên hỏi tôi:
- Em có việc gì ở đấy?
- Có chút việc thôi, anh cứ lái xe qua đấy đi.
Tôi đòi Ngô Giang đi ba vòng quanh đường N, thám tử nói không sai, thật sự không có hiệu đồ cổ nào cả. Bên cạnh cửa hàng hoa số 13 không có hiệu đồ cổ nào ghi biển 13A.
Không lý nào tôi lại gặp ma giữa ban ngày.
Khỉ thật, quyển nhật ký vẫn đang nằm trong ngăn kéo ở nhà, đó là minh chứng rõ ràng nhất cho việc tôi đã gặp Abel.
Wire, briar, limber-lock
Three geese in a flock
One flew east, one flew west
And one flew over cuckoo ‘s nets
Bài đồng dao vô thức hiện lên trong đầu tôi. Abel đã biến mất, tức là cơ hội để tìm ra manh mối nào đó từ phía anh ta là con số không. Thứ duy nhất hiện giờ tôi có là quyển nhật ký của mẹ.
- Tổ chim cúc cu có ý nghĩa gì? –Tôi buột miệng hỏi Ngô Giang.
- Sao em lại hỏi thế?
- À… thì em đột nhiên nghĩ đến nó.
- Tổ chim cúc cu… là nhà của chim cúc cu. Thật sự thì anh không biết đâu, anh không phải nhà nghiên cứu biểu tượng.
Nhà của chim cúc cu? Tôi cũng biết tổ chim là nhà của con chim, nhưng con ngỗng bay đến nhà của chim cúc cu làm gì?
Nếu tôi là con ngỗng và bay đến một chỗ không phải nhà của tôi…
Nhà…
Three… one… one… one…
3 1 1 1
Máu trong người tôi dường như đều dồn lên một chỗ.
Khi tôi bị mụ phù thuỷ kia đuổi khỏi nhà, tôi đến sống với bà ngoại trong một căn nhà cũ. Đó là ngôi nhà đầu tiên mà ông bà ngoại xây được. Vì ý nghĩa kỷ niệm của nó nên sau này ngôi nhà đã được xây lại đến hai lần nhưng đều giữ nguyên hình dáng ban đầu, bà nói đó là tổ ấm đầu tiên của ông bà nên bà rất coi trọng nó.
Mấu chốt ở đây không phải chim cúc cu hay con ngỗng mà là những con số.
Ngôi nhà số ba mươi mốt, ngõ mười một.