Nếu Abel quen cả mẹ và chồng cũ của tôi, đây chắc không phải một hiệu đồ cổ bình thường. Tôi nhớ là cả mẹ tôi và Nguyên Bảo đều không có hứng thú đặc biệt với đồ cổ, rốt cục là vì sao họ lại biết nhau?
- Anh Abel, sao anh lại biết mẹ tôi?
- Bà Diệu Linh là khách hàng ở cửa hiệu của tôi. Ngoài việc bán các
món đồ, tôi còn nhận giữ chúng nữa. Đây là một trong những nơi an toàn
nhất thế giới nếu cô muốn cất giấu thứ gì.
Tôi bị sự khoa trương của anh ta làm bật cười. Abel làm như cửa hiệu
đồ cổ của anh ta được bảo vệ ngang các ngân hàng ở Thuỵ Sĩ ấy.
- Mẹ tôi đã gửi thứ gì cho tôi vậy?
Abel bê ra một chiếc hộp gỗ, mở nắp hộp, lấy quyển sổ bìa cứng đặt trước mặt tôi.
- Đây là nhật kí của mẹ cô, bà nhà đã dặn tôi phải đưa trực tiếp cho cô.
Tôi nhận lấy quyển nhật kí, giở qua vài trang giấy. Điều kiện bảo
quản ở đây khá tốt, giấy không có dấu hiệu bị mủn, chữ viết cũng không
bị nhoè.
Hơn mười năm qua, đây có lẽ là món đồ duy nhất mẹ để lại cho tôi. Khi mẹ còn sống, tôi chưa bao giờ có ý nghĩ rằng mẹ tôi sẽ viết nhật kí.
Trong mắt tôi, mẹ mạnh mẽ, cứng rắn, xinh đẹp… là một người phụ nữ thép
đầy kiêu ngạo, chỉ cần là việc mẹ tôi muốn làm thì không ai có thể ngăn
cản. Nếu mẹ tôi đã cố tình để quyển nhật kí lại cho tôi, còn chọn thời
điểm lâu như vậy nhất định là có ẩn ý.
Tôi vô thức xoa xoa những trang giấy đầy chữ.
Mẹ, mẹ có hối hận không? Hối hận vì yêu ông ta, hối hận vì đã chọn lựa ông ta mà phản bội tình thân?
Kết quả của việc đem hết trái tim để yêu một người, vì người đó mà
quay lưng lại với tất cả… chính là nhận lấy sự phản bội, cuối cùng là
chết trong tay người mình yêu.
Tôi sẽ không bao giờ rơi vào kết cục bi thảm ấy.
Tình yêu là vĩnh cửu, nhưng người yêu thì chẳng phải có thể thay đổi rất nhiều sao?
Trên đời này, duy nhất không bao giờ phản bội mình, chỉ có thể là bản thân mà thôi. Trước khi yêu một người đàn ông, nhất định phải tự yêu
mình trước.
Tình yêu vốn dĩ là một canh bạc, người ngốc nghếch đem tất cả vốn
liếng đặt vào, đến lúc thua cuộc sẽ gục ngã không dậy nổi. Tôi không
muốn, cũng không dám đem tất cả tình cảm và niềm tin ký thác vào một
người.
Cho dù tôi yêu anh, cho dù tôi chấp nhận đặt cược, nhưng vẫn phải để
lại cho mình đường lui. Nếu coi anh là tất cả, tới khi anh quay lưng,
tôi chẳng phải sẽ thành hai bàn tay trắng sao?
Mẹ tôi không chỉ trắng tay mà còn mất luôn cả tính mạng.
- Mẹ tôi gửi quyển sổ này cho cửa hiệu khi nào?
- Ngày 26 tháng 7 năm mà bà Diệu Linh qua đời.
Một tuần trước khi mẹ tôi mất.
Mẹ gửi quyển sổ này lại chắc chắn là có lời muốn nói với tôi, hoặc là… mẹ vốn đã dự đoán đến chuyện không may xảy ra.
- Khi đó mẹ tôi có nói gì nữa không, thái độ của mẹ tôi như thế nào?
Abel trầm mặc uống trà, anh ta nhẹ nhàng đặt chiếc tách xuống, lắc đầu.
- Chuyện lâu quá rồi, tôi không còn nhớ rõ nữa.
Cũng phải, khi đó anh ta mới mười mấy tuổi. Khoan đã, như vậy thì khi mẹ tôi gửi quyển nhật kí anh ta không thể là chủ cửa hàng được, chắc
phải còn một người nữa.
- Lúc đó ai là chủ cửa hàng, người đó chắc cũng biết mẹ tôi đúng không?
- Cô Diệp Thư, hơn mười năm trước tôi đã quản lý cửa hiệu này. Ở đây tôi còn một người phụ việc nữa, nhưng cô ấy cũng giống tôi, không biết
gì hơn về bà Diệu Linh.
Hy vọng tìm ra lời giải cho cái chết của mẹ tôi bỗng chốc tan thành
mây khói, hoàn toàn không có manh mối nào… ngoài quyển nhật kí này.
Nhưng kể cả trong nhật kí mẹ tôi có viết rằng bố tôi âm mưu hãm hại mẹ
thì nó cũng không đủ sức thuyết phục khi ở trước toà.
Rốt cục bố tôi được thần thánh phương nào phù trợ, làm sao ông ấy có thể làm đầy rẫy việc xấu mà không bị trừng phạt?
Cảnh sát điều tra ra đường dây rửa tiền mà ông ấy đóng vai trò quan
trọng nhưng khung hình phạt cao nhất cũng chỉ đến mười lăm năm, mà một
người giỏi luồn lách và quan hệ rộng như thế thì mười lăm có thể biến
thành mười, thành năm, thành ba… Cái giá đó quá nhẹ!
Mẹ tôi, ông ngoại, cậu… đã mất cả cuộc đời, còn ông ta chỉ mất vài năm. Tôi thật sự không cam tâm.
- Abel, việc mẹ tôi qua đời đến giờ vẫn còn rất nhiều điểm đáng
nghi. Tôi muốn điều tra lại sự việc, mong anh suy nghĩ kỹ lại xem còn
chi tiết nào mà anh biết về mẹ tôi không?
- Tôi rất lấy làm tiếc nhưng tôi không thể giúp gì cho cô được.
Người ta đã từ chối rõ ràng như thế tôi cũng không thể ép buộc. Một
vụ án từ hơn mười năm trước muốn anh ta nhớ rõ cũng khó, lại còn dính
líu đến cảnh sát, chẳng người buôn bán nào thích mình vướng vào cả.
- Cảm ơn anh, tôi phải về rồi. –Tôi đứng dậy chào anh ta.
Trước khi ra khỏi cửa hiệu ánh mắt tôi vô tình lướt qua một chiếc
nhẫn bày trong tủ kính. Nhìn nó rất giống nhẫn cưới của Nguyên Bảo. Phát hiện ánh mắt của tôi Abel ngay lập tức đóng chiếc hộp nhẫn lại rồi cất
nó đi, như thể anh ta sợ tôi sẽ xông lên cướp lấy cái nhẫn vậy.
Chẳng lẽ trông tôi giống một kẻ ăn cướp à? Tôi hoàn toàn có thể trả tiền để mua nó mà.
- Chiếc nhẫn đó… có thể cho tôi xem không? Tôi cũng đang muốn mua nhẫn.
- Xin lỗi cô, đây là món đồ có người đặt rồi.
Cho dù có người đặt cũng đâu cần phải tỏ thái độ che đậy khẩn cấp như vậy. Thật đáng ngờ. Tôi cảm thấy Abel có lẽ không đơn giản là một chủ
hiệu đồ cổ, anh ta có cái gì đó rất đặc biệt, không giống với mọi người, cụ thể là gì tôi cũng không nói rõ được.
- Anh Abel, nếu tôi không lầm thì lần đầu chúng ta gặp nhau là ở
nghĩa trang X, anh đã đến viếng mộ… chồng cũ của tôi. –Tôi cẩn thận thăm dò anh ta.
Abel gật đầu, đôi mắt không có chút nào ngạc nhiên trước câu hỏi.
- Đúng vậy. Anh Nguyên Bảo cũng từng là khách hàng của tôi.
- Anh ấy đã mua gì ở đây vậy? Trước đây tôi không biết là Nguyên Bảo thích sưu tập đồ cổ.
Abel nhăn mày tỏ vẻ suy nghĩ, sau một lúc anh ta lắc đầu cười khổ với tôi.
- Xin lỗi cô, thật sự đã lâu quá rồi! Tôi không còn nhớ rõ nữa.
Nói dối, người đàn ông này đang cố tình giấu tôi…
Anh ta đến thăm mộ Nguyên Bảo chứng tỏ quan hệ giữa họ không thể chỉ
là một lần mua hàng, mà nếu là khách hàng thân thiết thì không có lý gì
Abel lại không nhớ rõ món hàng Nguyên Bảo đã mua. Hơn nữa Abel ngay lập
tức đã nhận ra tôi ở nghĩa trang, anh ta hẳn phải gặp tôi trước đấy rồi.
Có điều gì đó không ổn. Abel chắc chắn biết về Nguyên Bảo nhiều hơn
những gì anh ta nói. Nguyên Bảo có thật sự là người vô tính không hay có điều gì mà tôi và Hoàng Nam đều không rõ? Abel, người đàn ông này dường như biết tất cả nhưng lại khéo léo che giấu mọi chuyện sau lớp mặt nạ
hoà nhã của anh ta.
Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng che giấu nội tâm đang cuộn sóng.
Biết được quan hệ giữa họ thì thế nào? Nguyên Bảo đã mất rồi. Kể cả
anh ấy có còn sống đi nữa thì hai chúng tôi cũng đâu còn quan hệ gì. Anh ấy đã từng làm gì, là người như thế nào, có bí mật gì… đều không còn
liên quan đến tôi nữa.
- Dù sao cũng cảm ơn anh. Hẹn gặp lại anh lần khác.
Tôi lịch sự chào tạm biệt, không ngờ đến Abel lại thản nhiên nói.
- Không, chúng ta sẽ không gặp lại nữa.
Tôi sửng sốt quay sang nhìn anh ta. Abel có ý gì? Tuy tôi không có sở thích với đồ cổ, có thể cả đời cũng không mua món đồ cổ nào nhưng nếu
quyển nhật kí này thật sự có manh mối để cảnh sát điều tra thì Abel và
tôi nhất định phải gặp lại.
- Cô Diệp Thư, điều kiện để bà Diệu Linh gửi món đồ ở chỗ tôi là sẽ
không có ai biết việc này, làm nghề này của chúng tôi việc cần nhất là
giữ bí mật, hy vọng cô thông cảm. Nếu có ai hỏi cô cứ nói tìm thấy quyển nhật kí trong số đồ cũ, tuyệt đối không thể để lộ rằng mẹ cô đã gửi nó ở đây.
Chuyện này… nghe thì có vẻ hợp lý nhưng vẫn rất đáng ngờ.
- Tôi hiểu rồi, vậy nếu tôi đến mua đồ thì sao? Lẽ nào anh vẫn cho rằng chúng ta sẽ không gặp lại?
Abel vẫn giữ nụ cười nhã nhặn trên môi, người đàn ông này luôn mang
vẻ mặt ôn hoà tươi cười nhưng trong mắt thì không chứa ý cười, chứng tỏ
anh ta chỉ đang cười đối phó.
- Tôi rất tiếc nhưng cửa hiệu của tôi không thích hợp với cô. Cô quá quyết đoán, quá tỉnh táo. Người như cô sẽ không bao giờ chìm trong đau
khổ hay níu kéo quá khứ, càng không bao giờ vì ai mà đánh đổi mọi thứ
mình có, cửa hàng của tôi không có thứ gì phù hợp với cô cả. Con người
nếu không vì tình cảm thì chính là vì tiền tài mà mù quáng, nhưng cô lại rất khôn ngoan để biết trả giá bao nhiêu là đủ. Cô thật sự là một nhà
đầu tư có tài.
Tôi không hiểu, điều đó thì liên quan gì ở đây?
- Những khách hàng quá thông minh… cô biết đấy, làm ăn với họ thật khó, mà tôi thì không thích những việc khó khăn.
Lý do mà Abel đưa ra đúng là làm tôi được mở rộng tầm mắt. Chắc lĩnh
vực buôn bán đồ cổ không giống với cách ngành khác, người ta không cần
săn đón niềm nở với tất cả khách hàng. Hoặc Abel là một kẻ lập dị, anh
ta chỉ bán hàng cho những ai anh ta thích, có thể là anh ta thấy tôi quá phiền nên không muốn bán hàng cho tôi.
Thế giới rộng lớn có cả tá những người kì quặc. Dù sao tôi cũng chỉ
thuận miệng hỏi mà thôi. Tuy tôi đoán Abel biết rất nhiều chuyện nhưng
khó mà ép anh ta nói ra điều gì được. Người đàn ông này thật sự không
đơn giản. Có lẽ tôi nên điều tra về anh ta trước rồi mới quay lại. Biết
địch biết tra, trăm trận trăm thắng.
Lúc rời khỏi cửa hiệu đồ cổ, tôi nhìn thoáng qua mấy chậu diên vỹ
đang nở hoa, cảm thấy có lẽ lần sau nên hỏi cả cách làm sao để hoa nở
được vào mùa hè, chắc Lạc Cầm sẽ có hứng thú, nhà cô ấy có cả một vườn
hoa diên vỹ. Lúc ấy tôi hoàn toàn không ngờ rằng sau này tôi quả thực
không bao giờ gặp lại Abel nữa, ngay cả cửa hiệu đồ cổ đó cũng biến mất
không để lại dấu vết.