Ra ngoài hành lang, tôi gạt tay Ngô Giang khỏi người mình, cố tình đi vượt lên trước.
- Em sao thế?
Tôi làm sao à, tôi chẳng sao hết. Chồng tôi giấu tôi cả đống chuyện,
ngay trước mặt tôi cùng vợ cũ của anh ấy ôn lại tình xưa. Cái gì mà tôi
chưa từng để ai bắt nạt cô, tôi thật sự muốn che chở cô và con trai… Thế tôi là cái quái gì? Bù nhìn rơm đuổi chim à?
- Thư, em đang giận anh chuyện gì?
Ai cũng có quá khứ, đã kết hôn thì phải chấp nhận quá khứ của nhau.
Việc đó tôi làm được. Ngay cả khi Triệu Lan Phương đến tìm tôi, kể lể
chuyện tình cảm động của cô ta và Ngô Giang tôi cũng có thể cho qua, bởi vì Ngô Giang đã nói đó là quá khứ, anh ấy không còn tình cảm gì với cô
ta nữa. Tôi cũng từng yêu người khác, khi tình cảm đã phai nhạt rồi thì
mình chấp nhặt cũng chẳng có ý nghĩa, cho nên tôi chẳng quan tâm Triệu
Lan Phương. Đối với quá khứ của Ngô Giang mà nói cô ta hoàn toàn là kiểu nhân vật có thì thêm đông mà không có càng bớt loạn.
Vấn đề ở đây là Phan Ý An. Chị ta không đơn giản là vợ cũ, giữa họ có một đứa con, đó là mối ràng buộc không cách gì xoá bỏ được. Dấu ấn của
người phụ nữ này quá sâu sắc, mười mấy năm tuổi trẻ, có ai quên được
người đi cùng mình mười mấy năm cuộc đời?
Cái cách mà Ngô Giang và Ý An nói chuyện, những bí mật chỉ hai người
họ biết, rõ ràng tôi giống như một người ngoài, càng nghe càng không
hiểu. Thông tin duy nhất tôi nắm được qua đoạn hội thoại của họ là nó có liên quan đến tôi, đến lý do Ý An hãm hại tôi, thậm chí có thể là cách
để chứng minh tôi trong sạch. Thái độ của Ngô Giang với Ý An rất lạnh
nhạt, nhưng tôi có thể nhận ra nếu không phải bị ép đến bước cuối cùng,
anh ấy vẫn có ý nghĩ sẽ bảo vệ chị ta.
- Anh đã hứa sẽ không lừa dối em. –Tôi tức giận chất vấn anh ấy.
- Anh không lừa em chuyện gì cả.
Tôi nhìn thẳng vào mắt Ngô Giang, anh ấy không né tránh. Là nói thật
sao? Tôi làm cái nghề này đã gặp rất nhiều loại người, cũng hiểu được
một điều, những gì mắt mình chứng kiến, tai mình nghe thấy, trái tim cảm nhận được…đôi khi vẫn có thể là giả. Nhưng một thứ hết sức mơ hồ như
trực giác thường lại chuẩn xác tới kì lạ.
Trực giác của tôi mách bảo rằng Ngô Giang đang giấu tôi, rất nhiều chuyện.
- Anh biết không, mặc dù em để tâm đến quá khứ của anh nhưng em chưa từng nghĩ sẽ mang nó ra dằn vặt anh. Chúng ta đã kết hôn thì nên tin
tưởng nhau, nhưng anh vẫn giấu diếm em. Em không cần anh phải kể chi
tiết yêu đương gặp gỡ với vợ anh như thế nào, nhưng ít nhất thì chuyện
có liên quan đến em anh phải nói cho em biết rõ chứ. –Tôi cười lạnh,
giọng nói cũng trở nên chói tai. –Anh nói luôn muốn bảo vệ chị ta, vậy
em thì sao? Anh bảo vệ em như thế nào, để hết người tình cũ đến vợ cũ
của anh tìm đến em thị uy, ra oai, hãm hại, đây là cách anh bảo vệ em à?
- Thư, em bình tĩnh, bây giờ không phải lúc cãi nhau! Vài ngày nữa bố anh sẽ đến thành phố H.
Sao, bố chồng tôi sẽ đến thành phố H? Vì vụ rắc rối giữa tôi và Ý An?
Hẳn là thế rồi, nhà họ Ngô vốn rất coi trọng đứa bé này, giờ đứa bé
không còn, lại còn liên quan trực tiếp đến tôi, bố chồng tôi không tìm
tôi hỏi tội mới lạ.
Thật nhức hết cả đầu!
- Em muốn yên tĩnh suy nghĩ, anh cứ đi làm việc của anh đi!
- Em phải đến chỗ bác sĩ để khám lại đã!
Tôi bực bội gắt lên:
- Em không sao, anh mới là người nên đi gặp bác sĩ đấy. Tim với não
của anh ngày nào cũng phải che giấu cả đống bí mật, rất cần kiểm tra.
Tôi nói xong liền quay người bỏ đi. Ngô Giang không đuổi theo, tôi
thấy hơi khó chịu nhưng như thế cũng tốt, cả hai chúng tôi đều cần yên
tĩnh.
Ngồi trong quán cà phê, tôi không biết nên làm gì, chỉ thẫn thờ nhìn
tách cà phê nâu được phủ một lớp bọt trang trí hình hoa khá đẹp mắt.
Tôi không thích cà phê, cho dù là loại cà phê nào nên chỉ gọi để đấy
chứ không động vào. Tôi biết lúc nãy mình quá nóng nảy. Chia rẽ tôi và
Ngô Giang là mục đích của Ý An, tôi có thể ở trước mặt chị ta làm như
không hề bị tác động nhưng bên trong đúng là đã lung lay. Cãi nhau với
Ngô Giang không phải hành động khôn ngoan vào thời điểm này, khi mà bên
cạnh anh ấy luôn có người sẵn sàng tranh giành với tôi.
Điện thoại reo, tôi nhìn lên màn hình, là một số máy lạ.
Không thể tin được, sao lại có số điện thoại phía trước toàn số 0, chỉ hai chữ số cuối là 13? Chắc mạng di động có vấn đề.
- A lô, ai đấy ạ?
- Chào cô, cô là cô Diệp Thư, con gái bà Tôn Diệu Linh đúng không? –Một giọng nam rất dễ nghe vang lên trong điện thoại.
Người này là ai, vì sao lại hỏi tôi như vậy? Đã rất nhiều năm nay
không còn người quen nào của mẹ tôi liên hệ với tôi. Nghe giọng nói của
anh ta chứng tỏ anh ta còn khá trẻ.
- Đúng rồi, anh là ai?
- Tôi là Abel, chủ hiệu đồ cổ số 13 đường N. Hơn mười năm trước bà
Diệu Linh có gửi ở cửa hiệu của tôi một món đồ, làm phiền cô qua lấy.
Hiệu đồ cổ số 13 đường N, tôi chưa từng nghe cái tên này. Mẹ tôi chắc chắn chưa từng nhắc đến, mà sao mẹ tôi lại gửi đồ tại đó chứ, còn hơn
mười năm rồi họ mới liên lạc. Thật kì lạ, liệu có phải một trò lừa đảo
không?
- Mẹ tôi đã gửi thứ gì vậy?
- Tôi không thể tiết lộ được, khi nào cô đến nhận đồ sẽ biết. Hẹn gặp lại cô, tạm biệt!
Người đàn ông nói xong liền nhanh chóng cúp máy, tôi gọi lại cho anh
ta nhưng không được, chỉ toàn những tiếng tút tút dài dằng dặc.
Hừ, lừa đảo hay không cứ đến sẽ biết. Đường N nằm ở khu vực trung tâm thành phố, rất đông người qua lại. Đầu đường là trụ sở của công an
phường B, lại có một chốt cảnh sát giao thông tại ngã tư, từ trước tới
nay trị an khu vực này rất tốt, nếu có ý định cướp giật bắt cóc thì cũng sẽ không chọn địa điểm ở đây.
Tôi thanh toán tiền cà phê, sau đó bắt xe đến đường N. Đếm lần theo
số các cửa hiệu trên đường. Cửa hiệu đồ cổ số 13, thật ra là 13A, nó nằm ngay bên cạnh cửa hàng hoa tươi số 13.
Cửa hiệu này bên ngoài được thiết kế giống như những cửa hiệu ở
phương Tây từ những thế kỷ trước, dùng tông màu trầm khiến cho người ta
có cảm giác vừa xưa cũ lại vừa bí ẩn. Trước cửa ra vào là một mái hiên
hình vòm, dưới mái hiên đặt mấy chậu diên vỹ đang nở những đoá hoa màu
xanh nhạt rất đẹp.
Nếu tôi không nhầm thì đã qua thời gian hoa diên vỹ nở lâu rồi, người chủ hiệu này chắc phải có phương pháp đặc biệt mới có thể làm hoa diên
vỹ nở khi trời đã sang hè thế này.
Tôi đẩy cửa bước vào, người đàn ông trẻ tuổi đang lau một chiếc đĩa, nghe tiếng động liền quay về phía tôi, gật đầu cười.
- Chào cô Diệp Thư. Mời cô ngồi. –Anh ta nhanh chóng bỏ dở công việc đang làm, kéo ghế cho tôi.
Người đàn ông này đẹp như từ tranh vẽ bước ra vậy. Anh ta chưa hỏi đã biết tôi là Diệp Thư, lẽ nào chúng tôi từng gặp nhau?
- Chào anh, chắc anh là Abel?
- Là tôi. –Anh ta lịch sự rót trà ra tách. –Tôi xin lỗi vì đã đường
đột báo tin cho cô, nhưng bà Diệu Linh đã yêu cầu thứ này chỉ có thể
trao cho cô sau khi cô hai mươi bảy tuổi, và đã kết hôn, mà tôi cũng mới biết về việc kết hôn lần thứ hai của cô.
Chắc chắn tôi đã gặp anh ta rồi, ở đâu nhỉ?
…
Ở nghĩa trang X, anh ta chính là người đã đặt hoa bách hợp lên mộ Nguyên Bảo.