Anh Ở Phía Sau Em

Chương 5: Người đàn ông uống whisky




Tôi rời khỏi bàn làm việc, tiến đến tủ quần áo. Trước đây tôi rất ít mua sắm nhưng sau này vì công việc nên cũng cần vài bộ đồ dự tiệc.

Trong tủ, chiếc váy ren nổi bật với sắc đỏ rực rỡ làm lu mờ tất cả các trang phục khác. Lần duy nhất tôi mặc nó chính là trong buổi tiệc của tập đoàn Bảo Hoà, khi ấy tôi xuất hiện với tư cách vợ chưa cưới của Nguyên Bảo.

Tôi vào phòng tắm, gội đầu, tắm rửa sạch sẽ, sau đó sấy khô tóc rồi thay bộ váy ren đỏ. Chất liệu ren có vẻ mềm mại dịu dàng còn màu đỏ thì đầy gợi cảm, thiết kế bó sát người càng làm nổi bật đường cong trên cơ thể.

Chiếc váy ấy mặc trên người tôi khiến chính tôi cũng có cảm giác vừa kiêu sa vừa quyến rũ, tựa như yêu nữ câu hồn. Đêm tiệc ấy có rất nhiều người đều chú ý đến tôi nhưng trong mắt tôi chỉ có Nguyên Bảo.

Trước anh ấy, tôi chưa từng có ý nghĩ sẽ trao thân cho ai khác.

Nhưng Nguyên Bảo không cần tôi, sự giữ gìn của tôi đối với anh ta chẳng có ý nghĩa gì.

Tôi trang điểm tỉ mỉ rồi tự nhìn lại thành quả của mình.

Người phụ nữ trong gương tóc đen dài bồng bềnh như mây, đôi mắt được trau chuốt đầy vẻ ma mị, môi đỏ căng mọng khiêu khích, chiếc váy ren bó sát khiến cho đường cong chữ S càng thêm bắt mắt.

Chồng tôi không cần tôi, vậy thì tôi giữ gìn thân thể mình cho ai?

Bar Thuỷ triều đỏ.

Tôi ngồi ở quầy bar, dưới ánh đèn mờ ảo nhìn bartender pha chế cocktail. Anh chàng bartender này khá đẹp trai, mỗi khi mỉm cười đều hiện rõ lúm đồng tiền đáng yêu.

Trước mặt tôi là một ly cocktail whisky, tên cụ thể là gì tôi cũng chẳng nhớ. Dù sao thì tôi cũng không phải người sành rượu.

Phụ nữ đẹp ngồi một mình trong bar đương nhiên thu hút rất nhiều ánh mắt. Thi thoảng bồi bàn lại tới chuyển cho tôi một mảnh giấy và một ly rượu. Giấy nhắn tôi không xem, còn rượu thì đêm nay đã có sáu ly. Một điểm đặc biệt ở Thuỷ triều đỏ là khách nữ rất được tôn trọng, để tránh xảy ra trường hợp khách nữ bị quấy rối chủ quán bar đã có quy định từ trước rằng khách hàng nam chỉ được tiếp cận sau khi đã có sự đồng ý từ khách nữ.

Chính vì an ninh tốt nên bar này đặc biệt đông khách nữ, nhất là phụ nữ đẹp.

Đây không phải lần đầu tôi được đàn ông mời rượu trong bar, nhưng hôm nay phá lệ nhiều hơn bình thường. Anh chàng bartender trẻ tuổi nhìn dáng vẻ uể oải của tôi trước quầy thì cười hỏi.

- Cô có chuyện không vui à, thất tình phải không?

- Sao cậu lại cho là tôi thất tình?

- Hầu hết các cô gái đi một mình đều vậy mà, họ uống đến say mềm. Cô quên gã đàn ông đó đi, chỉ có một thằng đần mới để cho một người đẹp như cô phải cô đơn,

Tôi bật cười vì sự tán dương của cậu ta. Cậu nhóc này quả nhiên rất khéo mồm, nhìn bề ngoài có lẽ cậu ta chỉ khoảng mười chín hai mươi tuổi, vừa bằng tuổi em họ tôi.

- Phải có ít nhất một phần ba số đàn ông ở đây đang nhìn cô đấy, sao cô không thử quay lại xem. –Cậu ta nháy mắt tinh nghịch.

Tôi không trả lời cậu ta, lần lượt uống hết chỗ rượu được mời.

- Uống nhiều như thế cô sẽ say đấy, hơn nữa cô làm tôi buồn quá. Rượu ngon mà cô chẳng thưởng thức gì cả, cứ uống như nước lọc ấy. –Cậu ta khoa trương kêu lên. –Ôi, tâm huyết của tôi!

Nhìn bộ mặt giả vờ đau khổ của cậu ta tôi không nhịn được bật cười thành tiếng. Cậu nhóc tiếp tục nheo mắt đánh giá tôi.

- Phải nói là cô đặc biệt quyến rũ, nhất là dáng vẻ lười biếng bất cần của cô. Nói thế nào nhỉ, trông cô vừa lạnh lùng lại vừa ma mị khiêu khích, thật sự là làm cõi lòng đàn ông ngứa ngáy.

Tôi vừa cười vừa rút ví lấy tiền boa cho cậu ta. Cầm tờ tiền trong tay, cậu ta cười càng thêm đáng yêu, định mở miệng ca thêm bài nhan sắc, chắc bây giờ tôi sắp thành đẹp nghiêng nước nghiêng thành, đủ sức đi thi hoa hậu quốc tế cũng nên.

- Đủ rồi đủ rồi, chừng đó là để cậu dừng lại! –Tôi xua tay ngăn cậu ta.

Đầu tôi lúc này hơi choáng váng, có lẽ rượu đã ngấm. Tôi biết là khi còn tỉnh táo thì nên về nhà, nhưng rốt cục nhà của tôi ở đâu? Cái nơi mà hai người bọn họ đã làm chuyện xấu xa kia… tôi không muốn bước chân về nữa.

Một người đàn ông đi lướt qua tôi, mùi tinh dầu vỏ cam của một loại nước hoa đắt tiền phảng phất trên cơ thể anh ta. Giữa quán bar ồn ào toàn mùi rượu và thứ hương thơm ngọt ngào đến phát ngấy, mùi hương ấy thanh khiết và tươi mát đến kì lạ, giống như một luồng không khí trong sạch tràn vào nơi tối tăm ẩm thấp.

Anh ta ngồi ở đầu bên kia của quầy bar, cách tôi một quãng. Ánh sáng mờ ảo làm tôi không thể nhìn rõ mặt anh ta nhưng có thể thấy anh ta khá cao. Bộ vest đen khoác trên người càng làm tăng thêm vẻ lạnh lùng.

Bartender tiến đến gần hỏi anh ta dùng gì, tôi nghe loáng thoáng giọng nam trầm ấm, hơi khàn, vô cùng quyến rũ gọi “whisky”.

Tôi đã từng đọc ở đâu đó rằng người đàn ông thành đạt, đứng tuổi và từng trải hay chọn cho mình một ly Cognac. Nếu chọn Mojito thì đó là một chàng trai vui vẻ, ưa thích khám phá và sự mới lạ, anh ta cũng là một người vui tính. Gin tonic là thức uống của những người đơn giản, thanh lịch nhưng không nổi bật. Một ly Martell nguyên chất sẽ là anh chàng tự tin, am hiểu và thích hưởng thụ cuộc sống.

Còn đàn ông lựa chọn Whisky cho thấy anh ta là người lạnh lùng, có chút tinh quái, bí ẩn và cô đơn. Đương nhiên cũng có thể là một chàng trai trẻ nhiều tham vọng và hoài bão.

Người đàn ông có mùi tinh dầu cam này làm tôi nghiêng về giả thuyết đầu tiên hơn. Lạnh lùng, bí ẩn, cô đơn, nếu anh ta mà có thêm khuôn mặt đẹp trai nữa thì quả thực là soái ca trong truyền thuyết.

Tôi nghĩ mình đã say thật rồi, bình thường tôi làm gì có thói quen ngắm nghía đàn ông rồi suy đoán kiểu này. Nhưng mà kệ đi, dù sao thì tỉnh táo cũng chẳng có gì tốt.

Tôi vẫy tay gọi bartender để xin một mảnh giấy. Anh chàng lúm đồng tiền cười cười hỏi tôi.

- Có thể nói cho tôi biết người đàn ông may mắn đó là ai không?

- Cậu sẽ biết ngay thôi!

Tôi gấp mảnh giấy lại rồi đưa cho cậu ta.

- Người đàn ông ngồi bên kia kìa, tôi muốn tặng anh ấy một ly whisky!

Có thể vì sự kích động do một màn hồi chiều, hoặc là do rượu, cũng có thể là do cả hai, tôi quả thực đã phát điên. Tôi chưa từng tặng rượu cho đàn ông, lại còn kèm thêm vài lời à ơi trêu chọc.

Quả nhiên phụ nữ thất tình đầu óc không được bình thường.

Hiện giờ tâm trạng tôi thế nào nhỉ? Rất khó diễn đạt, tôi thấy rất bức xúc.

Trên đời này vì sao đàn ông trêu ghẹo phụ nữ, qua lại hết người này đến người khác thì được gọi là đào hoa. Còn phụ nữ chúng tôi nếu như vậy thì lại là lăng loàn mất nết.

Vớ vẩn! Tôi cũng thích trêu đùa đàn ông đấy, ai cấm được tôi nào!

Tôi loạng choạng rời khỏi bar, hành lang chỉ được chiếu sáng mờ mờ làm tôi suýt ngã mấy lần. Điện thoại để đâu rồi nhỉ, hình như là trong túi xách, hy vọng là tôi chưa say đến mức quên cả cách bấm số gọi taxi.

Trong lúc đi tôi chợt nhớ đến mẩu giấy lúc nãy mình viết.

“Tôi rất thích mùi nước hoa của anh, hy vọng anh cũng thích loại rượu tôi chọn.”

Ôi, nếu là bình thường chắc còn lâu tôi mới làm chuyện như vậy. Haiz… muốn buông thả cũng không dễ như tôi tưởng.

Ban đầu tôi quả thực đã có ý nghĩ tìm quách một gã nào đấy để qua đêm, dù sao ở bar cũng không thiếu những người đàn ông độc thân đẹp trai.

Nhưng mà xem ra tôi vẫn rất bảo thủ, đến bước này rồi lại muốn bỏ chạy. Nghĩ đi nghĩ lại bản thân mình vẫn là quan trọng nhất, cứ mơ màng mà lên giường với người khác không khéo lại lây phải bệnh truyền nhiễm gì thì xong, tôi không muốn suốt đời đều vì đàn ông mà khổ sở.

Có tiếng bước chân vội vã vang lên phía sau tôi, tôi tự hỏi người này làm gì mà gấp thế, chắc không phải phát hiện ra không mang ví thanh toán tiền rượu đấy chứ. Nếu thế thì thảm lắm, chủ bar Thuỷ triều đỏ nổi tiếng là nhỏ mọn mà, không chừng sẽ bị giữ lại rửa ly chén và lau sàn đến hết tuần cũng nên.

Mùi thơm nhẹ nhàng của tinh dầu vỏ cam quanh quẩn bên mũi tôi. Cả người bất ngờ bị kéo vào lồng ngực rắn chắc của một người đàn ông.

Tôi hoảng sợ định kêu lên thì môi đã bị chặn lại. Nụ hôn cuồng dã cùng hơi thở nam tính xa lạ tràn vào khoang miệng, eo bị bàn tay to lớn siết chặt không thể động đậy. Tôi quay đầu muốn tránh ra thì ngay cả gáy cũng bị giữ lấy.

Môi bị chà xát đến phát đau, tôi chưa từng trải qua nụ hôn thô bạo kiểu này.

Dần dần tôi cũng chẳng muốn phản kháng nữa, chỉ cảm thấy mình thật xúi quẩy. Lần đầu tiên trêu ghẹo đàn ông đã gặp phải thứ dữ.