Anh Ở Phía Sau Em

Chương 30: Muốn cảm ơn tôi?




Sau buổi vũ hội, Ngô Giang và tôi giống như hai người xa lạ. Mỗi lần thấy tôi anh ta đều làm bộ mặt lạnh tanh không cảm xúc, thậm chí còn rất nhanh đi khuất mắt tôi.

Không bị Ngô vặn vẹo bắt nạt nữa đáng lẽ ra tôi phải cảm thấy vui sướng mới đúng, nhưng chẳng hiểu sao tôi không vui chút nào, thậm chí còn thấy trống rỗng khó chịu. Hix, lẽ nào tôi bị bệnh cuồng ngược giống mấy nữ chính trong ngôn tình, đọc truyện nguy hiểm vậy sao?

- Em chào thầy.

- Chào em.

Tiếng Ngô Giang vang lên ở khúc rẽ hành lang. Tôi còn chưa biết nên đối diện anh ta hay bỏ chạy thì lại nghe họ nói chuyện.

- Thầy ơi, cuối tuần này thầy có thời gian không ạ? Bọn em tổ chức một buổi liên hoan nhỏ mừng sinh nhật cô Doãn Huyên.

Cô Doãn Huyên là giáo viên ở khoa Quản trị kinh doanh, rất được sinh viên bên khoa đó yêu mến. Nghe nói cô ấy chưa có bạn trai, bạn học này tự nhiên mời Ngô vặn vẹo đến dự sinh nhật chắc không phải định làm mai mối gì chứ?

- Cuối tuần này tôi có việc bận rồi, xin lỗi các em nhé.

Ngô Giang rất nhanh đã từ chối. Anh ta đi thêm vài bước liền đụng mặt tôi ở góc khuất.

- Em chào thầy. –Tôi cố gắng tỏ ra bình thường.

- Ừ.

Nói xong liền bỏ đi, mắt cũng không thèm liếc một cái.

Ôi trời, rốt cục tôi đã gây tội lỗi to lớn gì mà Ngô vặn vẹo đối xử với tôi kiểu này chứ?

Tôi vay tiền anh ta không trả à, hay là tôi nói xấu sau lưng anh ta?

Không hề, tiền tôi chắc chắn không vay, còn vụ nói xấu thì tôi chỉ nghĩ xấu trong bụng thôi, chưa bao giờ nói ra miệng cả.

Còn vài buổi nữa sẽ kết thúc môn tiếng Anh chuyên ngành. Mọi người trong lớp đều đang bàn tán việc Ngô Giang có dạy tiếp ở trường hay không vì nghe nói cô Lê sắp trở về.

Vấn đề này tôi quả thực cũng hơi tò mò. Ngô Giang đứng trên bục giảng đúng là rất có sức hút, cách giảng bài cũng hấp dẫn hơn nhiều so với hai giáo viên còn lại của môn này.

Nhưng tôi lại mơ hồ cảm thấy Ngô Giang không thật sự thích làm giảng viên.

- Diệp Thư, thầy Ngô Giang nói cuối giờ cậu lên văn phòng gặp thầy. –Lớp trưởng chạy qua nhắc nhở tôi.

Gọi tôi lên văn phòng, vậy là không làm mặt lạnh nữa sao?

Những lần Ngô Giang gọi tôi lên văn phòng hình như đều không có chuyện gì tốt, nếu không phải là bắt tôi đi dự hội thảo cùng thì là tìm kiếm tư liệu, trường hợp tệ nhất còn cho tôi cả đống bài tập.

Lúc tôi đẩy cửa bước vào thì Ngô Giang đang xem gì đó trên laptop. Anh ta nhìn tôi một cái, gật đầu đáp lại lời chào hỏi của tôi rồi đứng dậy đi về phía bàn tiếp khách.

Hừm, giảng viên tạm thời mà có nguyên cái văn phòng riêng, lại còn trang bị chẳng thua kém gì phòng trưởng khoa, bảo sao thầy hiệu phó không ngứa mắt với Ngô vặn vẹo.

Tôi và Ngô Giang ngồi đối diện nhau, lần này vẻ mặt của anh ta nghiêm túc vô cùng làm tôi bất giác lo lắng.

- Diệp Thư, em có nghĩ tới chuyện đi du học không?

Tôi ngạc nhiên hỏi lại Ngô Giang.

- Đi du học? Em không hiểu ý thầy ạ.

Ngô Giang khoác một tay lên thành ghế, cúc áo cổ mở ra để lộ sợi dây chuyền bạc bên trong. Những ngón tay dài gõ nhẹ lên bề mặt ghế sô pha. Cái dáng vẻ này mà đi làm quảng cáo đồ nội thất cũng không tệ đâu, mà tôi nghĩ khả năng đấy không lớn lắm vì Ngô Giang đủ sức làm lu mờ mấy thứ nội thất xung quanh mình, nhà sản xuất chắc chắn không thích điều này.

- Hàng năm Oxford đều có học bổng toàn phần dành cho sinh viên quốc tế, tôi có thể giới thiệu em. Trường hợp không thể lấy học bổng trực tiếp từ Oxford tôi sẽ giúp em tìm nguồn tài trợ từ các tổ chức phi chính phủ, rất nhiều sinh viên cũng có cơ hội du học theo cách này. Với khả năng của em mà nói thì tôi nghĩ việc xin tài trợ không có gì khó khăn cả.

Đầu óc tôi ngưng trệ trong vài phút. Thời trung học tôi cũng từng nghĩ đến việc du học, mong muốn của tôi khi đó là nhạc viện NEC ở Boston.

Nhưng khi gia đình tôi sụp đổ, mọi thứ đều tan thành bong bóng xà phòng. Tôi không còn nghĩ đến việc du học nữa, ngay cả âm nhạc với tôi cũng không còn là niềm say mê, chỉ đơn giản là thứ để tôi có thể kiếm tiền.

Đeo đuổi âm nhạc có thể cho tôi và người thân cuộc sống tốt hơn không? Đáp án là không, tôi không phải thiên tài, cho dù có cố gắng hơn nữa cũng chỉ có thể trở thành một pianist tàng tàng trong hàng trăm pianist khác, vì thế mà tôi từ bỏ.

Có lẽ người thực tế như tôi không thích hợp làm nghệ sĩ.

Đến học tại Oxford thực sự là cơ hội hiếm có, không thể tin là nó lại rơi trúng đầu tôi.

Cho dù chưa chắc chắn nhưng chẳng hiểu sao tôi vô cùng tin tưởng vào lời nói của Ngô Giang, dường như chỉ cần tôi nói đồng ý thì anh ta nhất định sẽ giúp tôi có được học bổng.

- Em… muốn suy nghĩ thêm được không ạ? –Tôi ngập ngừng hỏi.

Ngô Giang hơi nhíu mày, có lẽ cảm thấy tôi bị thần kinh nên mới do dự trước cái bánh từ trên trời rơi xuống thế này.

- Được, em cứ suy nghĩ kĩ đi, trả lời cho tôi trước cuối tuần này. Việc xét duyệt học bổng, làm thủ tục, phỏng vấn… cũng cần rất nhiều thời gian, chúng ta phải tiến hành ngay để em có thể nhập học vào năm sau.

Tôi về nhà trong trạng thái không tập trung cho lắm, đi quá cả ngõ vào nhà mình mà không biết.

Về đến nhà, tôi đứng ngẩn người trước cổng một lúc lâu.

Bà tôi đang ngồi nhặt rau ngoài cửa, một lúc lại đấm đấm vào lưng cho đỡ mỏi. Năm nay bà cũng gần bảy mươi rồi, sức khoẻ không còn tốt nữa. Nguồn thu nhập chính trong nhà bây giờ hoàn toàn dựa vào khoản tiền từ việc chơi đàn ở nhà hàng và làm gia sư của tôi.

Nếu tôi đi du học, ai sẽ chăm sóc bà, ai sẽ kiếm tiền?

Tôi đột nhiên cảm thấy câu nói “em muốn suy nghĩ” thật ra rất buồn cười. Có gì để phải suy nghĩ, tôi không thể đi du học mà không quan tâm đến bà ngoại.

Người thân duy nhất còn quan tâm tôi, yêu thương tôi chỉ có bà. Không có trường đại học nào có thể cho bạn một người yêu thương bạn vô điều kiện.

Nếu tôi đến Oxford, tôi sẽ bỏ lại người thân duy nhất của mình.

——————————————————————————————–

Đáp án của tôi dĩ nhiên làm Ngô Giang rất rất không hài lòng. Anh ta nhìn tôi đến năm sáu phút, dường như muốn nhìn xuyên đến từng nơron thần kinh của tôi xem có chỗ nào bị chập không.

- Diệp Thư, em có biết một năm có bao nhiêu sinh viên quốc tế có cơ hội lấy được học bổng toàn phần vào Oxford không?

Tôi lắc đầu.

Tôi không biết, cũng không muốn biết.

- Thầy đừng nói, không thì em sẽ day dứt mất ăn mất ngủ vì tiếc đấy ạ!

- Diệp Thư…

- Em không thể đi được. Em thật sự rất cảm ơn thầy vì thầy đã tạo điều kiện cho em.

Ngô Giang im lặng, sau một lúc thì chán nản bảo tôi.

- Được rồi, em về đi!

Tôi ủ rũ đi về phía cửa thì đột nhiên anh ta gọi giật lại.

- Khoan đã!

- Dạ, thầy còn việc gì dặn em?

Ngô Giang lấy một tấm danh thiếp ra rồi đưa cho tôi. Trên đó có tên của một người nước ngoài kèm theo số điện thoại.

- Em gọi cho ông Simon, ông ấy và vài người bạn đang cần một giáo viên dạy tiếng Việt. Tiền lương không tồi đâu.

Tôi nhận tấm danh thiếp, tần ngần không biết nên làm thế nào. Ở cương vị của một giáo viên Ngô Giang đã giúp tôi quá nhiều. Rõ ràng có rất nhiều sinh viên nhưng anh ta lại dành cơ hội xin học bổng cho tôi, thậm chí còn giúp tôi tìm việc làm thêm.

- Thầy, em…

- Muốn cảm ơn tôi?

Tôi gật đầu. Ngô Giang lúc này mới mỉm cười, cuối cùng ngài tủ lạnh cũng chịu giãn cơ mặt, cả tuần nay hễ thấy mặt anh ta là y như gió mùa đông bắc về.

- Em nợ tôi cũng không phải chỉ lần này, nói mồm cảm ơn thì không đủ. Đợi sau này tôi sẽ tính toán với em.

Thật là… (=.=) Bầu không khí thân tình bị anh ta phá hỏng mất rồi. Tôi còn tưởng sẽ có một màn cảm động tình thầy trò như trong phim chứ, Ngô Giang đúng là có cái miệng quạ, làm tụt hết cả cảm xúc.

Năm ấy tôi chưa bao giờ tự hỏi vì sao Ngô Giang đột nhiên gấp rút muốn tôi đi du học, càng không ngờ rằng sau lần gặp mặt ở văn phòng, cái người phiền phức lúc nào cũng làm tôi bực mình ấy lại biến mất khỏi cuộc sống của tôi nhanh như một cơn gió.