Tiếng nhạc du dương từ dưới sân vọng lên, giai điệu nhẹ nhàng ấm áp, rót vào lòng người nghe một cảm giác ngọt ngào, có chút buồn bã nhưng không bi luỵ, giống như thứ tình cảm da diết không thể nói thành lời, trở thành bí mật ẩn giấu trong bóng tối.
Tôi biết bản nhạc này, bản Điệu nhảy bóng tối.
Sáu năm trước, pianist Bạch Dương đã sáng tác nó sau cái chết của người chồng chưa cưới. Bạch Dương từng là một trong những ngôi sao sáng nhất của âm nhạc cổ điển trong nước, nhưng sau Điệu nhảy bóng tối, không ai còn nhìn thấy cô gái tài năng ấy nữa.
Sau khi được công bố, bản nhạc này đã gây xôn xao một thời gian dài, thậm chí được yêu thích cuồng nhiệt. Có rất nhiều bí mật xoay quanh bản nhạc kì lạ của Bạch Dương.
Luật bất thành văn ở các vũ hội là Điệu nhảy bóng tối bao giờ cũng được dành gần cuối. Đúng như cái tên của nó, trong suốt thời gian nhảy có tất cả mười ba lần tắt đèn.
Thời gian này chính là lúc bạn nói ra những điều mà khi ở ngoài ánh sáng bạn không dám bày tỏ. Khi điệu nhảy kết thúc, mọi thứ sẽ trở thành bí mật, người nghe không bao giờ được tiết lộ ra ngoài.
Đó là quy luật của “Điệu nhảy bóng tối”.
Có khá nhiều lời đồn đại xung quanh Điệu nhảy bóng tối, người ta cho rằng có một lời nguyền trong bản nhạc, bất cứ ai đem lời bày tỏ trong bóng tối tiết lộ sẽ bị nguyền rủa.
Nói thật, theo quan điểm cá nhân của tôi thì chuyện đó nhảm nhí hết sức. Tôi cá là người bịa ra câu chuyện này chẳng qua không muốn những điều thầm kín mà người nhảy đem hết can đảm bày tỏ lại bị mọi người truyền tai nhau làm chuyện phiếm.
Mặc dù không có căn cứ gì nhưng hầu hết người nghe đều tin và tuân thủ quy tắc.
Ngô Giang đột nhiên đứng dậy, kéo lại nếp áo cho thẳng rồi đưa tay về phía tôi.
- Em biết nhảy chứ?
Tôi đương nhiên là biết nhảy, suốt thời học sinh huy hoàng của mình hoạt động chính của tôi là ăn chơi nhảy múa mà. Nhưng tôi không chắc nhảy với Ngô Giang là một ý tưởng hay, lỡ có ai bắt gặp thì e là tôi khó mà bảo toàn được mạng sống.
Ngô Giang vẫn chìa tay về phía tôi, không có vẻ gì là phật ý trước sự chần chừ của tôi.
Tiếng nhạc du dương vang vọng khắp không gian, nhẹ nhàng nhưng tràn đầy tình cảm, dường như có một ma lực khiến cho tất cả mọi người chìm đắm vào những nốt nhạc.
Không quan tâm em thuộc về ai
Không quan tâm tôi là ai
Vũ điệu này là của riêng chúng ta
Nếu đây là tiểu thuyết ngôn tình, trong một đêm như thế này, vào hoàn cảnh như thế này, từ chối một người đàn ông đẹp trai muốn nhảy cùng bạn có vẻ như là một loại tội ác. Đó là tội thờ ơ với cái đẹp.
Tôi nghĩ lý trí của mình không còn đủ tỉnh táo nữa, vì tôi đã đưa tay cho Ngô Giang.
Anh ta cười rạng rỡ, đôi mắt nâu óng ánh giống như mật ong chảy dưới nắng mặt trời.
Chết tiệt, tôi luôn bị đôi mắt đó mê hoặc đến mức toàn hành động đi trước suy nghĩ!
Bóng tối sẽ giữ gìn những bí mật
Lời thổ lộ của tôi chỉ dành cho em
Khi ánh đèn bật sáng, mọi thứ sẽ trở về như lúc ban đầu
Bàn tay của Ngô Giang rất lớn và ấm áp. Tôi không nhớ đã bao lâu mình không nắm tay một người khác giới.
Ngón tay đan vào nhau, bước chân nhịp nhàng theo tiếng nhạc. Cả trái tim và cơ thể đều hoà vào giai điệu nhẹ nhàng mà ngọt ngào ấy.
Trong vài phút ngắn ngủi này
Khi tiếng nhạc chưa kết thúc
Đừng nghĩ đến ai khác
Hãy chỉ nhìn một mình tôi
Chỉ nhìn người đang ở trước mắt em
Người vẫn luôn chờ đợi em từ rất lâu
Tôi không biết vì sao trái tim đột nhiên lại đập nhanh một cách bất thường. Thôi được, cứ coi như đây là tiểu thuyết đi, tạm thời quên chuyện Ngô Giang là thầy giáo, tôi là sinh viên, quên luôn chuyện tôi có thể bị một đám nữ sinh dùng giày cao gót dẫm chết vào ngày mai.
Cô bé lọ lem gặp được Hoàng tử trong vũ hội, khiêu vũ cùng chàng suốt buổi tối và trở về trước khi chuông đồng hồ điểm mười hai giờ.
Nhờ chiếc giày thuỷ tinh bị rơi nên chàng tìm thấy nàng, giống như kết thúc của hầu hết các câu chuyện cổ tích, họ hạnh phúc bên nhau mãi mãi.
Tại sao chuyện cổ tích đều dừng lại ở một đám cưới và thêm câu họ hạnh phúc mãi mãi, tại sao không có phần kể về cuộc sống sau này của họ?
Tôi nghĩ bởi vì ngay cả người sáng tác ra những câu chuyện ấy cũng biết cuộc đời không đơn giản chỉ là yêu nhau.
Vài cuộc gặp gỡ ngắn ngủi, vài ánh mắt thoáng qua… liệu tất cả những điều đó có đủ để trở thành tình yêu không?
Có khi nào sau này Hoàng tử sẽ hối hận, chàng nhận ra rằng Cinderella không giống như trong tưởng tượng của chàng. Biết đâu điều thu hút chàng chỉ là người con gái bí ẩn trong vũ hội chứ không phải cô bé lọ lem hiền lành.
Tôi đã từng nghĩ nếu như hoàng tử không bao giờ tìm được Cinderella thì sẽ thế nào?
Người con gái xinh đẹp và bí ẩn cùng chiếc giày thuỷ tinh sẽ trở thành bí mật tuyệt đẹp trong tim chàng. Đó có thể là tình yêu, hoặc chỉ là phút say mê, hoặc một điều gì đó không thể định nghĩa… nhưng chàng chắc chắn sẽ nhớ nó mãi mãi, sẽ khắc ghi tình cảm đó suốt đời. Bởi vì chàng không bao giờ có được nàng, bởi vì nàng biến mất vào khoảnh khắc mà nàng đẹp nhất, và chàng sẽ mãi ghi nhớ hình ảnh ấy.
Chàng không bao giờ nhìn thấy những lúc nàng già nua và xấu xí, không thấy vẻ tức giận hay mệt mỏi của nàng, không thấy nàng biến đổi từ một thiếu nữ xinh đẹp đầy sức sống thành một người đàn bà luống tuổi chua ngoa. Chàng chỉ thấy nàng xinh đẹp, lộng lẫy, bí ẩn đến mức khiến chàng điên cuồng.
Cho dù tôi là một cô bé lọ lem, tôi cũng sẽ không gặp lại Hoàng tử. Hoàng tử có thể là một giấc mơ tuyệt đẹp, nhưng chưa chắc đã là người đàn ông có thể đi cùng tôi đến hết cuộc đời.
Giữa những nốt nhạc du dương của Điệu nhảy bóng tối, tôi vô thức thốt lên câu hát của Lana Del Rey.
“Will you still love me when I’m no longer young and beautiful?
Will you still love me when I got nothing but my aching soul?”
Có phải anh vẫn sẽ yêu em khi em không còn trẻ trung và xinh đẹp?
Có phải anh vẫn sẽ yêu em khi em chẳng còn gì ngoài tâm hồn đau đớn này?
Ngô Giang cúi xuống bên tai tôi, giọng nói của anh ta rất nhẹ, dường như chỉ còn là một lời thì thầm.
“I will…”
Trong một khoảnh khắc, tôi đột nhiên không muốn rời khỏi người đàn ông này, không muốn buông bàn tay ấm áp đang nắm tay tôi.
“I know you will, I know you will
I know that you will”
Em biết anh sẽ, em biết anh sẽ
Em biết rằng anh sẽ
Khi chuông đồng hồ điểm mười hai giờ, phép màu sẽ biến mất, giấc mộng của Cinderella cũng tan vỡ.
Bản nhạc kết thúc, ánh đèn của vũ hội rực rỡ toả sáng khiến cho tôi tỉnh táo trở lại.
Tôi buông tay Ngô Giang, cố gắng cười gượng gạo, xua tan đi bầu không khí kì lạ đang bủa vây mình.
- Vũ hội kết thúc, thầy thoát nạn rồi!
Ngô Giang mím môi, hình như muốn nói gì đó nhưng lại im lặng. Anh ta quay người bước đi, không hề để ý đến tôi.
Tôi ngẩn người nhìn theo bóng lưng của Ngô Giang, không hiểu sao trong đầu tôi lúc này cứ quanh quẩn lời ca của Young and beautiful.
Will you still love me when I’m no longer young and beautiful?
Will you still love me when I’ve got nothing but my aching soul?
I know you will, I know you will
I know that you will