Anh Ở Phía Sau Em

Chương 2: Khi đàn ông tiến hoá đến mức hoàn hảo, họ sẽ trở thành Gay




Tôi vừa mở cửa vào nhà thì đã ngửi thấy mùi thơm của thức ăn. Bên trong phòng bếp, Nguyên Bảo đang bận rộn chuẩn bị bữa tối.

Thịt ba chỉ kho, măng tươi sốt teriyaki, canh kim chi hầm giò heo và tráng miệng bằng chè nếp bí đỏ. Tôi chưa bao giờ phải nghi ngờ về trình độ nấu ăn của Nguyên Bảo. Nếu không kể đến nỗi căm ghét đã sắp đạt đến mức thù hận của tôi dành cho anh ta thì về cơ bản giữa chúng tôi không có mâu thuẫn gì đáng kể và anh ta xứng đáng nhận điểm chín cho người chồng mẫu mực.

Biết nói thế nào nhỉ? Nguyên Bảo rất đẹp trai, dịu dàng, cư xử hoà nhã. Anh ta sạch sẽ, biết dọn dẹp nhà cửa, biết nấu ăn, không bia rượu hay lăng nhăng với phụ nữ. Tóm lại, anh ta không đạt chỉ tiêu tối thiểu số tật xấu mà một người đàn ông phải có.

Thời đại học, khi Nguyên Bảo còn là người yêu của tôi, tôi chưa bao giờ thấy anh ta mặc một cái áo hai ngày liên tiếp, càng không bao giờ có chuyện anh ta quên các ngày lễ quan trọng trong năm và sinh nhật tôi. Lúc nào những món quà của Nguyên Bảo cũng làm tôi vừa ý. Thậm chí khi trời lạnh, khi tôi bị ho, khi tôi gặp phiền não… anh ta rất nhanh đều phát hiện ra.

Tôi lúc ấy còn quá ngu ngốc mà không nhận thấy sự tỉ mỉ và cẩn thận đến kinh ngạc của Nguyên Bảo có những điểm bất thường. Trong mắt tôi và cả những cô gái khác, anh ta thật sự quá hoàn hảo.

Lẽ dĩ nhiên, khi đàn ông tiến hoá đến mức độ hoàn hảo, họ sẽ trở thành Gay. Trước đây tôi không tin điều này, giờ thì tôi thậm chí còn có cả ví dụ thực tế để minh hoạ cho khẳng định trên.

- Em về rồi à? –Nguyên Bảo thấy tôi đang đứng ở cửa phòng bếp nhìn anh ta thì vui vẻ lên tiếng.

Chẳng ai giơ tay đánh khuôn mặt tươi cười, mà tôi bây giờ còn chẳng có tư cách để cau có với anh ta.

- Vâng, em đi tắm trước đã nhé!

Tôi xả nước nóng vào bồn, cho thêm vài giọt tinh dầu hoa hồng rồi ngâm mình trong đó. Cơ thể cả ngày phải đóng trong bộ đồ công sở nghiêm chỉnh và giày cao gót thực sự làm tôi khó chịu.

Ai cũng nghĩ luật sư là công việc tuyệt vời, lương cao, vị thế xã hội tốt. Điều đó thì cũng đúng, nhưng quá trình đó không nhanh như người ta vẫn tưởng. Bốn năm đại học, nửa năm học khoá đào tạo trong học viện tư pháp, gần hai năm tập sự tại văn phòng luật. Cuối cùng là trải qua kì thi cấp quốc gia của Bộ Tư pháp. Tỷ lệ trượt của kì thi cuối cùng này thường là bốn mươi phần trăm. Tổng thời gian để một luật sư có thể đứng vững một cách độc lập phải khoảng mười năm.

Không biết phải mất mấy năm nữa khả năng tài chính của tôi mới có thể đủ chắc chắn để tách khỏi Nguyên Bảo, hiện giờ tôi vẫn phải dựa vào tiền của Nguyên Bảo nên dù căm ghét anh ta đến mấy tôi cũng phải trưng ra bộ mặt giả dối tươi cười.

Hơi nước trong phòng tắm phủ mờ tấm gương. Tôi đưa tay lau lau lớp kính trong suốt, nhìn cái bóng ủ rũ của mình.

Không có phấn trang điểm, son môi, bút kẻ mắt, gương mặt tôi hoàn toàn không mang vẻ sắc sảo quyến rũ như khi ở ngoài, thậm chí còn có phần ngây thơ, chẳng hề có nét chững chạc của một phụ nữ đã lập gia đình.

Tắm xong tôi mặc một bộ đồ ở nhà thoải mái rồi ra bàn ăn cơm.

Nói chung tôi là người rất thực tế, trong hầu hết mọi trường hợp đều phân định công tư rõ ràng. Ví dụ như tôi ghét Nguyên Bảo nhưng thức ăn anh ta nấu thì không có lỗi, hơn nữa tôi cũng không muốn bạc đãi cái dạ dày của mình.

Bữa cơm diễn ra trong im lặng, đối với một số người mà nói thì sự im lặng này khá đáng sợ, đối với tôi thì thế này thật sự rất tuyệt vời. Không nói gì còn hơn phải nói mấy lời lịch sự lấy lòng trong khi bạn chỉ muốn chửi ầm lên.

Sau khi ăn xong tôi dọn bát ra bồn rửa, Nguyên Bảo thường sẽ giành làm với tôi nhưng hôm nay anh ta chưa kịp lên tiếng thì ngoài cửa đã có người bấm chuông. Bạn bè của tôi không nhiều người biết địa chỉ, hơn nữa nếu đến hẳn sẽ gọi điện báo trước. Khách hàng thì tôi tuyệt đối không tiếp ở nhà, cho nên người ngoài kia chắc chắn là đến tìm Nguyên Bảo.

- Anh ra xem ai đi! –Tôi cười dịu dàng.

Nguyên Bảo gật đầu rồi ra mở cửa. Có tiếng động giống như ai đang lôi kéo gì đó, tôi nghe thấy Nguyên Bảo gắt lên.

- Cậu ra khỏi nhà tôi ngay, tôi không hoan nghênh cậu!

Tôi bình tĩnh tiếp tục rửa bát, dòng nước lạnh xối tan lớp bọt xà phòng trắng xoá trên bát đĩa. Thái độ này của Nguyên Bảo thì không cần phải ra ngoài tôi cũng biết ai đang ở cửa.

Nói chung theo kiểu của tiểu thuyết đam mỹ thì đại khái là hai anh chàng đẹp trai kia đang giằng co nhau. Khả năng lớn là vị khách không mời này rất muốn làm khó ông chồng hoàn hảo của tôi, như kiểu là hôn anh ta ngay ngoài cửa trong khi vợ anh ta đang rửa bát ở trong bếp. Hình như hoàn cảnh bị cấm đoán đặc biệt kích thích hơn so với bình thường, giống như bạn vượt đèn đỏ phải có cảnh sát giao thông thì mới vui vậy.

Có vẻ như hai người kia vẫn chưa phân thắng bại. Tôi đặt chiếc bát cuối cùng lên giá, quyết định ra ngoài làm tròn bổn phận chủ nhà hiếu khách.

- Anh Hoàng Nam, anh đến chơi đấy à, anh vào nhà đi! –Tôi tươi cười lên tiếng, khiến cho cả Nguyên Bảo và Hoàng Nam hơi ngạc nhiên.

Nguyên Bảo không thoải mái nhưng Hoàng Nam rất nhanh đã đáp lại tôi.

- Diệp Thư, lâu rồi không gặp em. Nhìn em càng ngày càng xinh ra nhé, xem ra Nguyên Bảo chăm sóc em rất tốt.

Tôi ngoài cười nhưng trong bụng thì không ngừng chửi rủa. Tốt tốt cái đầu anh. Không biết hôm nay cố tình chọn lúc tôi ở nhà để đến làm gì nữa. Nếu tôi không lầm thì bọn họ hay gặp nhau ở bên ngoài, không dẫn tình nhân về nhà có lẽ là sự tôn trọng tối thiểu mà Nguyên Bảo dành cho tôi, coi như cấp tôi chút mặt mũi.

Hoàng Nam đột nhiên chạy tới đây chẳng lẽ định lên mặt với vợ cả là tôi chắc. Tuy là luật cho phép người đồng tính kết hôn đang được quốc hội xem xét nhưng mà còn lâu mới được thực thi, kể cả có được thi hành đi nữa thì chí ít anh ta cũng phải chờ tôi và Nguyên Bảo ly hôn rồi hẵng nghĩ đến chuyện lên mặt với tôi.

Phải nói rằng nhờ công sức không nhỏ của anh ta mà theo thời gian, sự căm ghét của tôi đối với Nguyên Bảo luôn thăng hoa theo cấp số nhân. Cứ mỗi lần anh ta xuất hiện là tôi lại cảm thấy bản tính nhẫn nại và kiên trì của mình đã tiến hoá lên một trình độ mới, nhất là khi vô tình thấy bọn họ mặc hai chiếc sơ mi giống hệt nhau trong một buổi tiệc.

Kể từ khi kết hôn đến giờ tôi rất ít khi nấu ăn, đặc biệt là nếu có cả Nguyên Bảo ăn cùng. Tôi không phải là tiểu thư chưa từng đụng một cái móng tay vào việc nhà, xét về khái niệm việc nhà thông thường thì chẳng có gì là tôi không làm được. Nhưng có một sự thật hiển nhiên là Nguyên Bảo nấu ăn giỏi hơn tôi cả nghìn lần, mà anh ta cũng rất vui vẻ làm việc đó.

Nếu như có một ngày tập đoàn của gia đình anh ta phá sản tôi nghĩ Nguyên Bảo cũng có thể sống bằng nghề đầu bếp.

Tất nhiên, lý do chân chính của việc tôi không nấu ăn là vì tôi là một công dân vô cùng tuân thủ pháp luật trong những trường hợp tôi không muốn phá luật. Và với tư cách một người đã từng nghiên cứu về động cơ phạm tội trong luật hình sự thì tôi nhận ra rằng mình hoàn toàn có thể sẽ không kiềm chế được mà hạ độc ông chồng lý tưởng và kết thúc cuộc đời bằng hơn hai mươi năm bóc lịch.

Sự thật là tôi đủ thông minh để không chết lãng nhách như vậy.