Anh Nhẹ Chút Được Không?

Chương 9: Từ Nhỏ Phải Thuộc Ngũ Giảng Tứ Mỹ Tam Nhiệt Ái




Lúc này Mạnh Vân cũng chẳng còn tâm trạng để ý đến mấy câu nói đùa của Lục Dã, cô ngồi ở ghế phụ, hai tay nắm chặt đầy lo lắng.

Lục Dã lái xe rất ổn định, anh liếc nhìn cô, nhìn thấy cô đang cắn môi.

“Mạnh Vân, em chưa nói cho anh biết trường em dạy ở đâu.”

Mạnh Vân “A” một tiếng sau đó vội vàng nói địa chỉ cho Lục Dã.

Lục Dã cười gật đầu một cái, với tay lấy từ trong ngăn kéo một viên kẹo đường nhét vào miệng cô.

“Đừng cắn môi”

Mạnh Vân ngơ ngác, trong miệng ngậm viên kẹo, sau đó cô cúi đầu xuống, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Lục Dã thở dài, “Không sao đâu, chắc chỉ là cô bé… Ừm… Trốn đi chơi thôi…”

Anh không quá rành về trẻ con, cũng không hay tiếp xúc với bọn trẻ, vậy nên lời an ủi cũng không hợp lý cho lắm.

Chỉ là với Mạnh Vân lúc này, anh lại giống như sợi dây cứu người sắp chết đuối như cô, “Thật sao?”

Lục Dã trả lời chắc chắn, “Thật.”

Mạnh Vân yên lặng, sau đó nhẹ giọng nói về chuyện của Ngô Giai Giai.

“Cô bé lần trước gặp anh tên là Ngô Giai Giai, con bé hơi đặc biệt một chút. Mẹ cô bé là mẹ đơn thân, cũng không biết làm sao mà mấy đứa trong lớp biết được, vậy nên luôn mang chuyện đó ra chế giễu cô bé.”

“Trường tư không thể như trường công được, địa vị của giáo viên rất thấp, hơn nữa ai cũng đều hiểu đó chỉ là trò đùa của bọn trẻ, vậy nên không thể trách mắng quá nghiêm khắc, nhưng nếu làm vậy sẽ khiến Ngô Giai Giai bị tổn thương. Cô bé sẽ cảm thấy mình không có bố, trong chuyện này cô bé cần người đồng cảm, chia sẻ. Nhưng dưới tình huống này, giáo viên không thể giúp được gì nhiều.”

“Mọi người đều nói trẻ con thì biết gì đâu? Nhưng thực chất bọn chúng đều hiểu hết, hơn nữa tất cả những thói xấu của người lớn thì trong mắt bọn trẻ đều sẽ nhìn theo cách phóng đại.”

Giọng của Mạnh Vân vừa dịu dàng lại ôn hòa, khiến người ta càng nghe càng thích.

Cô nói không nhanh không chậm, trông giống như đang thảo luận một vấn đề, nhưng câu nói của cô lại khiến Lục Dã có chút… đau lòng không nói nên lời.

Lục Dã đánh tay lái, trường học của Mạnh Vân đã ở ngay phía trước rồi.

Anh lái xe chậm dần, sau đó đỗ vào ven đường.

“Mạnh Vân, chuyện này em không có lỗi. Em chỉ là giáo viên, nhiệm vụ của em là giáo dục bọn trẻ làm sao để phát triển tốt nhất có thể, nhưng chỉ là có thể giáo dục thôi. Nếu là ai giáo viên cũng đều dạy dỗ được thì trên thế giới đâu còn người xấu, phải không?”

Mạnh Vân nhẹ nhàng “Ừ” một tiếng, miễn cưỡng nhìn anh cười một cái, cô nhanh nhẹn xuống xe, chạy vào trong trường.

Lục Dã khóa xe xong cũng vội đuổi theo.

Sắc trời đang tối dần, nhưng trong trường học vẫn sáng đèn.

Mạnh Vân chạy nhanh vào, nhìn thấy bên cạnh cô Trương có một người phụ nữ đứng cạnh, đúng là mẹ của Ngô Giai Giai mà lần trước cô gặp ở bệnh viện.

Cô Trương nhìn thấy cô thì vội vẫy tay, “cô Mạnh”

Mạnh Vân đáp lại, chạy đến chào hỏi mẹ của Ngô Giai Giai, sau đó mới vội vàng hỏi, “Có chuyện gì vậy? Sao lại không thấy con bé?”

Mẹ Ngô Giai Giai vừa nghe xong, lúc này bắt đầu khóc, cô Trương thở dài, kéo cô sang một bên nhẹ nhàng nói: “Là cô bé đã tự chạy.”

“Hả?”

“Lúc tan học khi tôi đưa cô bé ra chỗ mẹ, mẹ con bé nói chuyện lúc ở bên ngoài, sau đó Ngô Giai Giai liền không vui, con bé hỏi thêm vài câu. Xong nhân lúc mẹ không để ý đã chạy mất luôn.”

“Đã báo cảnh sát chưa?”

“Đã báo rồi, mấy chú bảo vệ với những giáo viên vẫn còn đang đi tìm. Con bé chạy mất ở đoạn đường trường thì chắc không đi xa đâu.” Cô Trương quay đầu nhìn mẹ Ngô Giai Giai một cái, “Vốn dĩ tôi không định gọi cho cô, nhưng thường ngày con bé rất bám cô, cho nên gọi thử hỏi cô xem con bé có thể đi đâu.”

Mạnh Vân gật đầu, cô cắn ngón tay suy nghĩ.

Hôm nay Ngô Giai Giai cũng bình thường, lúc cô đi cũng cảm thấy con bé không có gì khác thường cả.

Quan trọng nhất là Ngô Giai Giai là đứa trẻ rất nghe lời, cũng không phải dạng sẽ tự chạy mất khiến mẹ cô bé lo lắng đến mức này.



Cô Trương vẫn luôn chờ điện thoại, nhưng vẫn không có tin tức gì. Trong đầu Mạnh Vân bây giờ đã rối như mớ bòng bong, đành phải thử vận may thôi.

Cô mới đi đến cửa hành lang thì nhìn thấy Lục Dã đang mệt mỏi đi đến, áo khoác của anh đã ướt, trên trán còn dán miếng hạ sốt.

Mạnh Vân sửng sốt, “Bên ngoài đang mưa à?”

Lục Dã gật đầu, cởi áo khoác ra, cúi đầu hỏi cô: “Sau giờ tan học, phòng bảo vệ không có ai sao?”

“Không phải, ngày thường có người, nhưng bây giờ mọi người đang ra ngoài tìm con bé rồi…”

“Vậy xem camera có được không?”

“A!” Mạnh Vân nhìn thấy vẻ mặt của anh thì liền hiểu được ý.

Bọn trẻ suy nghĩ rất đơn giản, đặc biệt là đứa trẻ đơn thuần như Ngô Giai Giai, nếu chạy từ trường học thì chắc chắn không thể chạy xa được, có thể là nhất thời mới bỏ đi. Như vậy chắc chắn sẽ thường đến những nơi mà con bé biết.

Bên cạnh là một nhà trẻ, có khi nhân lúc bảo vệ ra ngoài tìm người nên cô bé đã trốn vào đó cũng nên.

Vì nhà trẻ là trường dân lập, khuôn viên sẽ rộng hơn các trường khác, thiết bị đều trang bị đầy đủ, không chừng cô bé đã trốn vào góc nào đó rồi.

Mạnh Vân gật đầu, đi với Lục Dã đến phòng điều khiển. 

Phòng điều khiến ở tòa nhà bên cạnh, muốn đi sang thì phải đi qua một khoảng sân trống. Tuy là đi một lúc là đến rồi, nhưng bây giờ trời đang mưa xối xả, đi ra chắc chắn sẽ bị ướt.

Mạnh Vân không nghĩ nhiều, dậm dậm chân chuẩn bị chạy qua thì bị Lục Dã ôm lại.

“Em cũng muốn bị ốm à?” Anh nghiêm túc hỏi, “Lớn như vậy rồi phải biết chăm sóc bản thân chứ.”

Nói xong anh lấy áo khoác trùm lên người cô, quấn cô từ đầu đến chân kín mít, còn đội mũ lên cho cô. Xong xuôi mới bế cô lên, anh ôm Mạnh Vân người nhỏ nhắn ở trong ngực sau đó chạy ra ngoài.

Lục Dã dáng cao nên bước chân cũng lớn, chạy nhanh vài bước đã sang tòa đối diện.

Mạnh Vân bước xuống, nhỏ giọng nói “Cảm ơn”, sau đó thấy tóc của anh ướt sũng, cô lại thấy lo lắng mà nói thêm một câu, “Trong nhà vệ sinh có nước ấm với khăn giấy, anh đi lau tóc trước đi, lát nữa em đi lấy ô cho anh.”

Lục Dã cười đồng ý, “Được”, nhưng vẫn đi theo cô đến phòng điều khiển.

Phòng điều khiển không phải lúc nào cũng có người, thường ngày phòng này đều khóa, còn chìa khóa lại do bảo vệ cầm. Nhưng hôm nay chắc do để kiểm tra xem có đúng là Ngô Giai Giai tự chạy đi không nên đã có người đến xem, có thể là bảo vệ sau đó vội đi tìm cô bé nên không kịp khóa cửa.

Mạnh Vân nghiêng người sau đó mở cửa đi vào.

Để tránh bị nghi ngờ nên Lục Dã đứng chờ cô ở bên ngoài.

Miếng dán hạ sốt đã hết lạnh, anh thử đưa tay lên trán đo nhiệt độ cơ thể, sau đó lại lấy từ trong túi ra một miếng dán mới dán lên trán.

Mạnh Vân đã đứng tra camera hơn nửa tiếng, trong lúc kiểm tra cô đã gọi cô Trương lên, thế nên cô Trương đưa mẹ Ngô Giai Giai lên đây kiểm tra cùng.

Bên ngoài trời mưa mỗi lúc một lớn.

Lục Dã đã đứng đợi 40 phút nhưng lại không hề sốt ruột.

Từ trong phòng điều khiển có tiếng hô, “Tìm được rồi!”

Sau đó Mạnh Vân mở cửa đi ra, sắc mặt cô đã dịu đi rất nhiều.

Còn chưa đợi cô đi ra hẳn thì mẹ Ngô Giai Giai đã chạy ra ngoài.

Mạnh Vân đang định đuổi theo thì bị Lục Dã kéo lại, “Anh mới nói thế nào?”

Cô “Ừ” một tiếng, lấy một cái ô từ trong phòng ra, “Cô Trương mới mang cho em.”

Lục Dã nở nụ cười, cầm ô cho cô đi đến chỗ mẹ của Ngô Giai Giai.

Ngô Giai Giai vẫn luôn trốn ở vườn hoa bên ngoài trường học, trốn một lúc mới biết trời mưa nên nhân lúc không có bảo vệ, đã chạy về trường, bây giờ cô bé đang chơi bóng trong phòng thể chất.

Mạnh Vân chưa đi vào đã nghe thấy tiếng của mẹ cô bé, “Ngô Giai Giai! Con muốn mẹ tức chết à!”

Tiếp theo là tiếng vỗ bàn tay, sau đó cô bé liền khóc rống lên.

Mạnh Vân vội đi vào thấy ở trong đã có cô Trương khuyên can, “Mẹ Ngô Giai Giai bình tĩnh chút, đừng dọa con bé…”

Mẹ cô bé tức đến mức miệng phồng lên, trừng mắt nhìn Ngô Giai Giai một lúc sau đó cũng òa khóc với con.

“Giai Giai, nếu con xảy ra chuyện gì thì mẹ biết sống thế nào đây…”

Cuối cùng cũng giải quyết xong.

Mạnh Vân thở nhẹ nhõm, đi lên khuyên nhủ với cô Trương, khuyên mẹ cô bé đưa con bé về nhà trước, chuyện bên này giáo viên sẽ giải quyết ổn thỏa.

Sau khi hai người đi một lúc, cô Trương mới thở phào, cười nói: “May mà không có gì, chứ không thì chúng ta đều thảm rồi.”

Trẻ con mất tích ở nhà trẻ là chuyện rất lớn, không chừng còn ảnh hưởng đến nhiều giáo viên.

Mạnh Vân gật đầu “Ừ” một tiếng, “Con bé không sao là tốt rồi.”

Đến lúc này cô Trương mới nhìn sang Lục Dã, trên trán anh còn dán miếng dán hạ sốt.

Cô kinh ngạc, nhìn hai người trước mặt một lúc đến nỗi Mạnh Vân đỏ mặt, “Cô Trương…”

Cô Trương xua xua tay, “Cô có bạn thì đi trước đi, bên này cũng không cần giúp đâu, lát nữa tôi đi lên cục cảnh sát một lúc là xong.”

“Nhưng mà…”

“Về đi về đi, sáng mai đừng đến muộn. Hôm nay mệt lắm, chắc mai tôi sẽ xin nghỉ,”

Cô Trương nói vậy thì Mạnh Vân cũng không đắn đo nữa, theo Lục Dã đi về.

Chiếc ô cũng lớn, đủ để che cho cả hai người, mà trời mưa thì cũng không còn to nhưng ban nãy nữa.

Mạnh Vân cắn môi, nhìn chằm chằm vào màn mưa, nhẹ giọng nói, “Lục Dã, hôm nay… cảm ơn anh.”

Nói được một câu, cô cảm thấy không biết nên nói gì nữa.

Từ lúc gặp lại Lục Dã đến nay, cô nói cảm ơn với anh rất nhiều lần, nhưng cứ cảm thấy không có thành ý.

Lục Dã cười tủm tỉm, duỗi tay xoa đầu cô, nhẹ nhàng chỉnh lại mái tóc cho cô.

“Mạnh Vân, anh mới nghĩ một chuyện.”

“Chuyện gì?”

Câu này quá quen rồi, anh vừa nói xong thì cô liền cảnh giác.

Lục Dã nghiêm túc nói, “Anh nghĩ em nên nhanh nhanh làm bạn gái anh đi, về sau chúng ta có con, anh nhất định sẽ dạy dỗ nó thật tốt, để nó từ khi còn nhỏ đã thuộc ‘Ngũ giảng tứ mỹ tam nhiệt ái"(1), hiểu kĩ ‘Bát vinh bát sỉ"(2), tuyệt đối sẽ không để nó gây phiền phức cho bố mẹ và thầy cô…”

“…”

(1) Ngũ giảng tứ mỹ tam nhiệt ái: Ngũ giảng – năm chú ý là chú ý văn minh, chú ý lịch sự, chú ý sạch sẽ, chú ý trật tự, chú ý đạo đức; tứ mỹ – bốn đẹp là tâm hồn đẹp, ngôn ngữ đẹp, hành vi đẹp, môi trường đẹp; tam nhiệt ái – ba nhiệt tình yêu thương là nhiệt tình yêu yêu thương tổ quốc, nhiệt tình yêu thương chế độ xã hội chủ nghĩa, nhiệt tình yêu thương Đảng cộng sản Trung Hoa

(2) Bát vinh bát sỉ: Luận thuyết “Bát vinh, bát sỉ” (tám điều lấy làm vinh quang, tám điều lấy làm sỉ nhục) do Hồ Cẩm Đào đưa ra.