Anh Nhẹ Chút Được Không?

Chương 44: Lục Dã Cháu Muốn Bị Đánh Phải Không?




Người vừa chạy đến là một cô gái nhỏ mặc chiếc váy hai dây màu trắng, giọng nói toát lên phần tinh nghịch lanh lợi, gương mặt lại vô cùng xinh đẹp.

Mạnh Vân nhìn lại một chút, dường như cô lại hiểu được thế nào là gen di truyền của nhà Lục Dã.

Lục Dã cười một tiếng, anh đưa cho cô bé một bao lì xì màu đỏ, “Được rồi, cho em này.”

Cô gái nhỏ thu được tiền tiêu vặt thì cười toe toét, chạy như bay vào nhà, trong lúc chạy còn không quên nói một câu: “Cảm ơn anh họ, chị dâu rất xinh đẹp nha!”

Lục Dã cười một cái, anh đẩy cửa xuống xe, sau đó còn đi vòng qua bên kia để mở cửa cho Mạnh Vân, nhẹ nhàng nói: “Vừa nãy là em họ của anh, tên là Từ Trăn, năm nay lên lớp 11… Vừa khùng vừa dở hơi, em đừng để ý nó.”

Mạnh Vân dừng một chút, “Em họ của anh… Hôm nay cũng đến à.”

“Chắc là ông nội sợ có mỗi mình em sẽ thấy ngại nên mới tìm nó đến chơi với em đấy. Không sao đâu, lát nữa em cần gì cứ sai nó là được.” Lục Dã xách túi cho cô rồi mới đi ra sau cốp xe lấy quà cáp, “Nó cầm tiền của anh rồi thì sẽ phải hoàn thành tốt nhiệm vụ thôi, nếu nó làm chị dâu nó không vui, anh sẽ đánh chết nó.”

Nghe qua là có thể biết quan hệ trong nhà của bọn họ rất tốt.

Mạnh Vân hâm mộ anh đến mức không nói nên lời, nhưng cũng vì Lục Dã nói vậy mà cô lại cảm thấy an tâm hơn một chút.

Lục Dã gửi xe ở bãi đỗ xe bên cạnh, từ chỗ đó đến nhà anh cũng chỉ mất mấy chục bước chân, vậy nên từ đằng xa đã có thể nhìn thấy có bóng người đang đứng cạnh cửa sắt đợi hai người.

Mạnh Vân đứng bên cạnh chiếc xe, cô hít một hơi thật sâu, sau đó lặng lẽ đuổi theo đi cùng với Lục Dã.

Mà Lục Dã đi được hai ba bước thì bỗng nhiên dừng lại, anh quay đầu.

Mạnh Vân: “Làm sao vậy?”

Lục Dã dồn hết mấy túi quà sang một tay, tay kia của anh duỗi ra nắm lấy tay cô, lặng lẽ dắt cô đi vào.

“Cẩn thận đừng để lạc.”

“… Em có phải trẻ con đâu…”

Cả mặt Mạnh Vân đã đỏ lên.

Lục Dã nắm tay cô, ung dung ấn chuông cửa một cái

Cửa sắt “lạch cạch” một tiếng, sau đó bộ đàm bên cạnh lại phát ra giọng của một ông già, “Chìa khóa nhà mình mà cũng không mang à?!”

Lục Dã cười một tiếng, “Mọi người trốn ở cửa cũng lâu rồi mà, đằng nào cũng tiện tay, vậy thì mau mở cửa cho bọn con được không?”

“…”

Bộ đàm bị cúp ngay lập tức.

Lục Dã nhún vai, anh vẫn nắm chặt tay Mạnh Vân, sau đó kéo cô vừa đi vừa nói: “Em thấy đấy, ông nội đáng yêu lắm phải không?”

Mạnh Vân nhẹ nhàng trả lời, nhưng vẫn hơi run run.

“Ừm.. Ừm, rất đáng yêu…”

Lục Dã vừa cười vừa nhéo nhéo tay cô, đột nhiên anh lại lôi ra một cái vòng tay, nhẹ nhàng đeo lên cổ tay của Mạnh Vân.

Mạnh Vân: “?”

“Anh thấy cổ tay của em trống quá, đây là lễ vật của mẹ anh, anh mới cầm trộm ra đây đó, em đừng ghét nhé.”

Mạnh Vân giật mình hoảng hốt, ngay lập tức cô định tháo vòng tay ra, nhưng cô lại nhìn thấy Lục Dã đang cười thì liền hiểu ra anh đang trêu chọc mình.

“Lục! Dã!”

“Anh đây, làm sao vậy?”

Mạnh Vân tức giận đến nỗi đỏ cả mắt, không thèm nói chuyện với anh nữa, cô dứt khoát đi một mình thẳng vào trong.

Hành động của cô rõ ràng là muốn cách xa anh một chút.

Nhưng Lục Dã lại đứng ở phía sau ôm bụng cười một lúc lâu, anh đi mấy bước đã đuổi kịp Mạnh Vân, sau đó liền duỗi tay ra ôm cô vào lòng.

“Viện trưởng Lục, bọn con về rồi!”

“Về rồi à.” Một người phụ nữ già đeo tạp dề đi ra mở cửa, bà là bảo mẫu đã làm việc ở Lục gia gần 20 năm nay, vậy nên bà ấy cũng có thể coi là một người trong nhà. Bà cười tủm tỉm nhìn Lục Dã, “Tiểu Lục về rồi này.”

“Con chào dì, dì vất vả rồi.”

Bà ấy nhường chỗ cho hai người đi vào, Lục Dã ôm Mạnh Vân đi vào trong nhà, anh chờ cô thay giày xong rồi mới kéo tay dắt cô vào phòng khách ở tầng một.

Bên ngoài phòng khách là một tấm vách lớn làm từ gỗ lim Bát Bảo, đi vòng qua tấm vách là có thể nhìn thấy toàn bộ phòng khách.

Thứ đầu tiên Mạnh Vân thấy lại là một bức thư pháp được treo trên tường, “Huyền hồ tế thế”*, mà tấm thư pháp lại treo ngay trên chiếc ghế sô pha màu đỏ, nhìn qua cũng cảm thấy rất có khí phách.

*Huyền hồ tế thế (悬壶济世): Hay còn gọi là Hành y tế thế, có nghĩa là làm nghề y cứu người.

Lúc này trên sô pha còn có bốn năm người, tất cả đều là trưởng bối*, sau đó hai người ngồi trên ghế nhìn về phía bọn họ, vẫy vẫy tay với Lục Dã.

*Trưởng bối: Cách gọi cho bề trên, như ông bà cô dì chú bác.



“Lục Dã, mau lại đây, để viện trưởng Lục nhìn bạn gái con một cái nào.”

Lục Dã không kiềm chế được mà tủm tỉm cười.

Anh nắm tay Mạnh Vân, dắt cô đi đến trước mặt ông, “Viện trưởng Lục, đã lâu không gặp!”

“Thằng nhóc thối, ai cho mày nói chuyện với ông nội như thế hả!”

Viện trưởng Lục đánh vào cánh tay anh một cái, lại mắng thêm một câu, sau đó bảo mẫu lấy ghế cho hai người ngồi xuống. Lúc này ông mới nhìn Mạnh Vân, cười nói, “Mạnh Vân phải không? Ở với thằng nhóc này cũng khó chịu lắm hả, chắc hẳn là rất vất vả rồi.”

“Viện trưởng Lục, ông nói gì đó, cháu vẫn còn đang ngồi đây mà…”

Lục Dã cực kì bất mãn.

Mạnh Vân nhìn chằm chằm vào viện trưởng Lục một lúc lâu, rốt cuộc cũng nhớ ra một chuyện.

“A…”

Đây không phải là bác sĩ già dẫn đầu đoàn kiểm tra phòng của Qúy Trì sao, ông ấy dẫn theo một loạt các bác sĩ trẻ phía sau, nhìn là biết vô cùng khí thế.

Thì ra là ông nội của Lục Dã…

Đột nhiên cô lại cảm thấy có chút xấu hổ, không biết ngày hôm ấy ở bệnh viện cô có làm chuyện gì kì cục hay không nữa.

Viện trưởng Lục cười tủm tỉm, “Cháu nhớ ra rồi hả?”

“Cháu chào ông…”

“Không cần khách sáo, cứ coi như đang ở nhà là được. Để Lục Dã giới thiệu cho cháu, sau đó cháu lên tầng nghỉ ngơi đi, đến giờ ăn cơm hẵng xuống.”

Lục Dã hài lòng nói, “Tạ ơn viện trưởng Lục đã đại ân đại đức*!”

*Đại ân đại đức (大恩大德): Ơn to đức lớn.

Nói xong anh liền giới thiệu vài vị trưởng bối cho Mạnh Vân.

Người lớn nhất trong nhà là viện trưởng Lục, sau đó là bà nội của Lục Dã.

Viện trưởng Lục có hai con, hôm nay cả hai người đều đến để xem bạn gái của Lục Dã.

Bố của Lục Dã là anh cả, cô của anh là em gái, mẹ Lục Dã, còn có cả chú, cả nhà đều làm trong hệ thống y tế. Không phải ai cũng là bác sĩ nhưng cũng là làm trong bộ máy hành chính, cũng có thể cho là sự nghiệp ổn thỏa.

Cô của anh có một đứa con gái là Từ Trăn, tuy cô bé vẫn là học sinh nhưng bây giờ đang học chuyên hóa, tương lai cũng hướng đến nghề y.

Mạnh Vân ngoan ngoãn chào hỏi từng người một, cô đưa quà xong, trong lòng lại thở dài.

Đây mới chính là gia đình có học thức, xuất thân thì không thể nào so sánh được với gia đình bình thường được. Thế nhưng quan trọng là gia đình anh vẫn vô cùng khiêm tốn, nhìn qua bố mẹ Lục Dã rất hiền hậu, thảo nào mà có thể dạy dỗ ra được một Lục Dã tính cách tốt như vậy. (Thế lưu manh vô liêm sỉ là thuộc về bản chất rồi:v)

Hơn nữa người trong nhà ai cũng xứng với bốn chữ “Hành y tế thế.”

Mạnh Vân không biết phải nói gì, hình tượng anh trong lòng cô lại lớn hơn một chút.

Bầu không khí như thế này… Thật tốt quá.

Thật ra cô vô cùng hâm mộ gia đình Lục Dã.

Ai cũng hiểu biết lễ nghĩa, có học thức, mọi người lại hòa hợp với nhau. Nhìn vào cách mọi người đối xử với Từ Trăn thì cũng có thể hiểu được gia đình anh không trọng nam khinh nữ, quan hệ giữa họ hàng với nhau cũng vô cùng tốt.

Một đứa trẻ được trưởng thành trong môi trường như thế này thì có phải sẽ đều giống như Lục Dã, được mọi người yêu quý phải không?

Thật quá hâm mộ mà.

Lục Dã không muốn Mạnh Vân bị mọi người hỏi nhiều, anh sợ cô cảm thấy áp lực nên liền dẫn cô lên tầng.

“Em nghỉ ngơi chút đi, anh gọi Từ Trăn lên chơi với em.”

Thấy anh phải đi thì Mạnh Vân lập tức túm lấy vạt áo của anh.

Lục Dã quay đầu lại, nhẹ nhàng nở một nụ cười, “Không nỡ để anh đi à?”

Mạnh Vân đỏ mặt nhưng không hề buông tay, “Anh đi đâu vậy.”

Lục Dã liếc mắt nhìn xung quanh, xác định cửa ngoài đã đóng lại thì mới xuay người, dịu dàng hôn vài cái lên mắt cô.

Trên người của Mạnh Vân có một mùi hương rất đặc biệt, cả người cô lại mềm mại khiến cho anh không thể nào dứt ra được.

Lục Dã thở dài, “Chắc chắn ông nội sẽ hỏi chuyện của em đấy, anh sợ lát nữa ăn cơm ông hỏi thì em lại thấy ngại nên giờ sẽ đi nói với ông trước.”

“…Ồ.” Mạnh Vân cắn môi, lúc này cô mới buông lỏng tay một chút.

Lục Dã thấy vậy thì không nhịn được cười một trận.

Chỉ là chuyện này cũng không còn cách nào khác, anh sợ lát nữa cô sẽ bị mọi người hỏi đến mức ăn không ngon, Mạnh Vân da mặt mỏng nữa, anh sẽ thấy đau lòng, thế nên bây giờ đi xuống ‘giải đáp thắc mắc’ của mọi người luôn thì hơn.

Anh cũng sợ mọi người trong nhà không cẩn thận nói đến chuyện gì lại làm Mạnh Vân nhớ đến những năm trước không vui vẻ gì thì hỏng.

Nhưng thật ra Mạnh Vân không nghĩ nhiều như vậy, nghe thấy Lục Dã muốn nói trước với mọi người thì cô liền “Ừ” một tiếng để Lục Dã đi xuống.

Sau đó một lúc, Từ Trăn liền đi dép lê “loẹt quẹt” đến gõ cửa.

“Chị dâu? Chị có ở trong đó không?”

Mạnh Vân nghe thấy hai chữ “Chị dâu” thì liền sửng sốt một chút, sau đó mới hắng giọng, “Có đây.”

Từ Trăn đẩy cửa đi vào, cô bé vô tư ngồi xuống chiếc ghế sô pha nhỏ bên cạnh.

Cô bé cũng không có ý hỏi dò chuyện của Mạnh Vân, trực tiếp lôi điện thoại ra, “Chị dâu, chị muốn chơi game với em không?”

Mạnh Vân hơi ngượng ngùng, “Chị không…”

“Không sao đâu, chắc chắn là chị chơi được.” Từ Trăn đưa điện thoại cho cô nhìn, “2048, trò chơi giải số.”

“…”

Mạnh Vân cũng không biết phải nói gì nữa.

Đúng là em họ của Lục Dã rồi, hai người bọn họ đều không bình thường tí nào.

Nhìn thấy vẻ mặt của Mạnh Vân như vậy thì Từ Trăn mới yên tâm, “Có được không? Chúng ta thi xem ai chơi được điểm cao hơn đi.”

Cô bé đưa mật khẩu wifi cho Mạnh Vân, “Chị vào đi, chúng ta cùng bắt đầu.”

Mạnh Vân sẽ không bao giờ ngờ được, lần đầu tiên đến ra mắt phụ huynh nhưng lại ngồi chơi 2048 với một học sinh trung học.

Trong lòng cô còn hơi mông lung.

Mạnh Vân không biết đây có phải là vui hay không, nhưng cô chỉ biết cảm giác này không hề xấu.

Cô liếc mắt nhìn trộm sườn mặt của Từ Trăn, sau đó lại không nhịn được mà nở nụ cười.

Cùng lúc đó, ở bên kia Lục Dã vừa ngồi xuống ghế sô pha, cử chỉ vô cùng phóng khoáng, “Hỏi đi.”

Viện trưởng Lục đã từng gặp Mạnh Vân một lần nên đã tương đối hài lòng, “Ông không có gì để hỏi cả, con bé là người tốt, nói năng lễ phép, có thể yêu được, thế là quá xứng với thằng nhóc như mày rồi, mày phải đối tốt với nhà người ta đấy, biết không?”

Lục Dã cực kì thích nghe những lời như thế này, anh cười một tiếng, “Cháu coi cô ấy như bảo bối mà, viện trưởng Lục không phải lo.”

Nhưng so với ông nội thì bố mẹ Lục Dã lại hỏi nhiều hơn, ví dụ như, “Đang làm nghề gì”, “Gia đình thế nào”, “Học trường gì”, vân vân mây mây.

Lục Dã cũng không nói dối, anh từ từ giải thích cho mọi người nghe, cuối cùng mới chốt một câu, “Mẹ, Vân Vân vẫn còn e ngại chuyện nhà cô ấy nên con giải thích trước, mọi người đừng hỏi cô ấy mấy chuyện này, con sợ Vân Vân lại thấy khó chịu.”

Mẹ Lục Dã vừa nghe xong thì một chút không vui cũng không có, mà ngược lại bà còn cảm thấy cực kì vừa lòng với đứa con trai của mình, “Rốt cuộc con trai của mẹ cũng trưởng thành rồi, còn biết lo cho vợ nữa, bao nhiêu năm rồi mẹ còn tưởng con bị gay mà không dám nói với mọi người… Con yên tâm đi, mẹ thấy rất tốt, có một gia đình như vậy thì có ai mà không ngại chứ, nhưng mẹ có thể nhìn ra được Mạnh Vân là một đứa trẻ tốt, mẹ rất hài lòng.”

Lục Dã nở nụ cười, ôm cánh tay bà, “Đương nhiên là phải hài lòng rồi, đó là người mà con trai mẹ thương nhớ nhiều năm mà.”

“Lục Dã, mẹ không biết đấy, con còn biết yêu à?”

“Đương nhiên, con giống bố mà, cha nào con nấy.”

Xưa nay ai cũng biết tình cảm của bố mẹ Lục Dã vẫn luôn mặn nồng. Câu này của anh làm mọi người đều phải bật cười.

Lục Dã giải thích xong xuôi, anh cũng không định ở dưới này lâu hơn nên liền đứng dậy, chuẩn bị lên chơi với Mạnh Vân.

Nhưng vào lúc sắp bước lên cầu thang thì anh mới nhớ ra một chuyện, lập tức xoay đầu, “Mẹ, con đưa vòng ngọc cẩm thạch* của mẹ cho vợ con nhé.”

*Ngọc cẩm thạch (坑玻璃): Hay còn gọi là Ngọc Jadeite, cũng là một loại phỉ thúy, thuộc tầm trung cao cấp, khá là đắt tiền.

Mẹ Lục Dã dừng một chút, “Chắc chắn là con bé rồi sao?”

Lục Dã gật đầu không hề do dự, “Chắc chắn.”

Bà nở nụ cười, làm bộ không kiên nhẫn được nữa, xua xua tay, “Được rồi, đi đi, đi đi.”

Lục Dã lên đến phòng thì nhìn thấy hai người một ngồi một nằm, còn đang dí mặt vào cái điện thoại, cũng không biết là đang làm gì nữa.

Mà lúc đi vào anh còn nghe thấy hai người nói mấy con số kì quái.

Lục Dã liếc mắt một cái thì liền cạn lời, “Hai người… Đang PK* 2048 à?”

*PK: Player killing

Mặt Mạnh Vân đã hơi đỏ, điểm của cô không cao, số lớn nhất cũng chỉ đến 1024, trong khi đó Từ Trăn đã đánh lên đến 4096, cao hơn của cô gấp mấy lần.

Vốn dĩ hồi đi học cô học ban xã hội nên cũng không giỏi mấy cái trò chơi toàn số với tính toán. Kể cả ban nãy Từ Trăn đã dạy cô bí quyết rồi nhưng có vẻ vẫn không được thấm cho lắm.

Lục Dã nhìn một cái là biết đứa nhóc Từ Trăn này lại đi bắt nạt cô, thế nên anh liền đi qua cốc đầu cô bé một cái, “Cầm tiền của anh mà còn dám bắt nạt chị dâu hả.”

Từ Trăn “Á” một cái, “Lục Dã! Anh làm gì thế!”

“Không biết lớn nhỏ.”

Lục Dã lấy điện thoại trên tay Mạnh Vân, thuận tay thay cô chơi tiếp.

Chỉ trong chốc lát Lục Dã đã hoàn thành xong một ván, sau đó bắt đầu ván 2048 thứ hai.

Mạnh Vân nhìn chăm chú, càng xem càng cảm thấy Lục Dã cực kì lợi hại.

Lục Dã miễn cưỡng đánh một mạch lên đến 4096, sau đó bỏ điện thoại xuống, anh lắc lắc tay nhìn Từ Trăn, “Từ Trăn, mau ra ngoài đi, mau ra ngoài đi.”

“Để làm gì? Không phải còn đang PK sao?”

“Mau ra ngoài, hay nếu em muốn ăn cẩu lương thì ngồi tiếp đi.”

“…”

Từ Trăn vội vàng tắt trò chơi, nhanh nhẹn phi thẳng ra ngoài nhưng vẫn không quên đóng cửa lại.

Lục Dã ném điện thoại lên giường, anh ấn nhẹ vai của Mạnh Vân, dịu dàng hôn cô.

“Anh làm gì vậy Lục Dã, sao đột nhiên lại…”

“Em ngồi bên cạnh anh mà, đột nhiên là đột nhiên thế nào.”

Lục Dã nở nụ cười, nhẹ nhàng đè gáy cô, tiện thể ăn luôn một chút son môi của cô.

Chỉ cần Mạnh Vân ngồi ở đó thì đối với anh đấy chính là một sự cám dỗ.

Chưa kể ngày hôm nay… Là một ngày vô cùng ý nghĩa, càng khiến anh muốn làm cái gì đó.

Làm cái gì đó với cô. (Làm gì cơ ( ͡° ͜ʖ ͡°))



Một ngày ở nhà Lục Dã còn nhẹ nhàng hơn so với tưởng tượng của Mạnh Vân. Buổi trưa cả nhà tụ tập lại vô cùng náo nhiệt, cũng không ai hỏi chuyện gia đình cô, mọi người chỉ nói chuyện về bệnh viện, thỉnh thoảng lại nói chuyện với Mạnh Vân.

Lục Dã lớn lên vô cùng giống cô của anh, cũng là mẹ của Từ Trăn, đúng là người đẹp hiếm gặp, giọng điệu của cô cũng có phần giống Từ Cầm, đều dịu dàng ôn nhu, “Vân Vân, cháu không biết rồi, mọi người đều mong Lục Dã mau kết hôn để có người quản nó đấy!”

Mạnh Vân sửng sốt một chút, “A…”

“Hai đứa đã tính bao giờ cưới chưa? Khi nào muốn có con thì có thể đến tìm cô.”

Cô của Lục Dã là bác sĩ phụ sản ở bệnh viện tư nổi tiếng nhất thành phố.

Mạnh Vân liền đỏ mặt.

Lục Dã nhướng mày, “Cô, cô còn sốt ruột hơn cả ông nội hả. Cô định cho mỗi người trong nhà một dao à?”

“Lục Dã cháu muốn bị đánh phải không.”

Hai người nói đùa vài câu thì cũng xóa tan xấu hổ cho Mạnh Vân.

Sau đó bố Lục Dã lại nhớ ra một chuyện, liền nhắc nhở, “Lát nữa Việt Lan tới chơi đấy, Lục Dã, buổi chiều con đưa mấy đứa đi chơi được không? Công viên giải trí với phố đi bộ ngay gần đây mới mở thì phải, con lái xe đưa mấy đứa đi đi. Buổi tối về thì qua Tụ Hiền Các ở bên cạnh ăn một bữa.”

Lục Dã nhíu mày, “Việt Lan? Cô ấy tới làm gì?”

“Con nói cái gì thế, Việt Lan lại không thể tới chơi à?”

Lục Dã không đáp lại.

Tuy rằng anh với Việt Lan không thân quen, nhưng bố của Việt Lan vẫn là học sinh của ông nội, hai nhà quen biết cũng không phải ngày một ngày hai. Nhưng cơ bản thì từ trước đến giờ Việt Lan đâu có đến nhà anh, vậy mà hôm nay đột nhiên lại muốn đến… Anh cũng biết là không hợp lý, nhưng ở trước mặt bố mẹ thì lại không thể nói không được.

Việt Lan.

Nghe thấy cái tên này thì Mạnh Vân liền khựng lại, chỉ là cô chưa nói gì mà thôi.

Mà Lục Dã đã có chút hối hận vì không nói mọi chuyện cho ông nội biết. Ai mà nghĩ được Việt Lan lại chọn hôm nay để đến nhà bọn họ chơi cơ chứ?

Ăn cơm trưa xong thì Từ Trăn liền nói nhỏ với Mạnh Vân, “Thật không biết Việt Lan đến làm gì nữa, em bái phục chị ta luôn đấy.”

Mạnh Vân có hơi xấu hổ, cô cười cười, “Sao vậy? Quan hệ của hai người không tốt à?”

Từ Trăn khiếp sợ, “Việt Lan á! Chị không biết Việt Lan sao! Chị ta là người điên cuồng theo đuổi Lục Dã đấy, mắt lúc nào cũng như là để trên đỉnh đầu ấy, nói chuyện với em thì luôn bày ra vẻ mặt khinh thường như nói với người vô học, còn khi Lục Dã đến thì biểu cảm liền thay đổi, sợ lắm. Vậy mà bây giờ chị ta vẫn chưa từ bỏ, em phục luôn.”

Lời này Từ Trăn nói thì được chứ Mạnh Vân không dám nói bừa.

Chỉ là trong lòng cô lại cảm thấy bối rối.

Việt Lan… Còn có quá khứ như vậy sao? Điên cuồng theo đuổi Lục Dã?

Cô có chút lo lắng.

Từ Trăn kéo Mạnh Vân về phòng, ghé vào tai cô nói nhỏ, “Nhưng mà chị dâu, chị đừng để ý chị ta, lúc trước chị ta bị anh họ từ chối còn chạy đi tìm ông ngoại để làm lành nữa, dù sao cũng có chút…”

Cô bé nghĩ nghĩ, càng nghĩ càng không biết phải nói sao, “Dù sao em cũng không thích chị ta. Vậy thì chắc chắn Lục Dã cũng không thích.”

Mạnh Vân cười một tiếng, “Chị biết rồi, cảm ơn em, Từ Trăn.”

Cô cảm ơn thật lòng như thế nhưng ngược lại Từ Trăn lại có phần ngượng ngùng, “… Em dạy chị chơi Ngoạn sổ độc* nhé?”

*Ngoạn sổ độc (玩数独): Hay còn gọi là Sudoku, tên tiếng anh là Number Place, là trò chơi câu đố sắp xếp chữ số dựa trên logic theo tổ hợp. Chi tiết mọi người có thể search gg nhé.

“…”

Hai người nói chuyện một lúc thì Việt Lan đến, bọn họ chào hỏi viện trưởng Lục mấy câu sau đó liền bị đuổi ra ngoài chơi.

“Trong nhà chật quá, sợ mấy đứa sẽ thấy khó chịu, mau ra ngoài chơi đi, tối nhớ về ăn cơm.”

Ra đến cửa, Lục Dã cũng không để mắt đến Việt Lan, anh ôm Mạnh Vân, mở khóa xe, “Đi thôi, chúng ta ra công viên giải trí.”

Từ Trăn lại mở miệng, “Em không muốn đi, đây có phải nhà trẻ đâu.”

“Thế em nói nên đi đâu?”

“Vậy đi mật thất thoát hiểm* đi, vừa đúng lúc chúng ta có bốn người mà.”

*Mật thất thoát hiểm (密室逃脱): Hay còn gọi là Escape room.

Lục Dã suy nghĩ, sau đó gật đầu, “Được đấy, Vân Vân cũng thích chơi cái này mà, đi thôi.”

Người khác nghe câu này của anh mà muốn ói, Mạnh Vân hơi ngượng, cô nhẹ nhàng kéo vạt áo của anh.

Mà Việt Lan đứng ở bên cạnh nãy giờ không nói lời nào thì lại đột nhiên lên tiếng, “Em cũng thích chơi trò này, chỉ là em có hơi nhát gan, mọi người đừng ghét bỏ em nha.”

“…”

“…”

“…”

Không một ai đáp lại cả.

Trong nháy mắt bầu không khí liền trở nên khó xử.

Cuối cũng Lục Dã đành phải lên tiếng trước, “Lên xe đi.”

Anh mở cửa ghế phụ cho Mạnh Vân, sau đó đi vòng sang bên kia ngồi vào ghế lái chính, hai người còn lại thì ngồi ở hàng ghế phía sau.

Có thể là do ban nãy quá mất mặt nên Việt Lan liền quay sang nói chuyện với Từ Trăn đang chơi điện thoại, “Trăn Trăn, em cũng đến nhà anh họ chơi sao? Hôm nay trùng hợp thật đấy, bố chị bảo chị đến thăm viện trưởng Lục, không ngờ mọi người đều…”

Mà Từ Trăn lại lãnh đạm nói: “Không phải.”

“A?”

“Không phải là đến chơi, tôi đi theo bố mẹ đến xem chị dâu.”

“…”

Lục Dã “phụt” một cái, suýt nữa thì cười thành tiếng, anh quay đầu nhướng mày nhìn Từ Trăn.

Từ Trăn nhìn anh với ánh mắt “Anh hiểu mà”*

*Là cái này nhé.

Vẻ mặt của Việt Lan liền có chút hung dữ, “Vậy sao, thật là không khéo mà…”

“Sao lại không khéo cơ chứ, chị không muốn gặp chị dâu của tôi à?”

Đây là đang muốn xả giận giúp Mạnh Vân đây mà.

Tính cách của Từ Trăn nghịch ngợm, tinh ranh, so với Lục Dã chỉ có nhiều hơn chứ không có chuyện ít hơn. Cô bé lại còn nhỏ nữa, nói câu nào ra câu đấy, trong chốc lát đã làm Việt Lan không nói được gì.

Mạnh Vân nhỏ giọng gọi “Trăn Trăn”, sau đó vừa cười vừa xin lỗi với Việt Lan.

Chỉ là trong lòng cô lại có một cảm giác ấm áp nhưng không thể diễn tả thành lời. Từ Trăn… thích cô phải không nhỉ?

Cô cũng có thể trở thành người một nhà với gia đình đáng yêu này sao? (Trong raw là khả ái:v đúng là đáng yêu nha)

Chỉ là trong chốc lát, hai mắt của Việt Lan liền đỏ lên.