Anh Nhẹ Chút Được Không?

Chương 42: Đây Là Anh Tự Tưởng Bở Rồi, Cảm Ơn




Lục Dã từ trên giường nhảy dựng lên.

Đây đúng là chuyện vui ngoài dự kiến… Anh không nhịn được cười to một lúc lâu mới gõ tin nhắn trả lời Mạnh Vân.

“Đương nhiên là đi rồi!”

Mạnh Vân sợ không dám đối diện với câu trả lời của anh, lại cộng thêm cơn buồn ngủ đang tấn công, thế nên cô quyết định ném điện thoại đi và mơ một giấc mơ đẹp.

Mà lúc này cũng chỉ còn mỗi Lục Dã đang nằm cười ngây ngô cả đêm, anh vui đến nỗi nằm mơ còn thấy được cái gì mà lãng tử cưỡi ngựa, rồi còn có cả mấy chi tiết lãng mạn gì đó nữa. (Mấy cô đã nghe câu ‘yêu vào ngu như bò’ chưa:v)

Không phải là tự dưng anh lại muốn mình ngớ ngẩn như mấy cô gái hay mộng mơ này kia đâu…

Nhưng đây chính là chuyện anh hằng mơ đã nhiều năm rồi.

Lục Dã lại bắt đầu nghĩ ngợi, có lẽ nên cầu hôn ở nhà hàng tây, sau đó nên mua loại hoa nào nhỉ, nên mua nhẫn kim cương của hiệu nào?

Nhà tân hôn nên mua ở chỗ nào? Bây giờ có cần phải trang trí luôn không?? Nếu không trang trí thì có phải lúc chuyển vào sẽ có mùi không???



Mạnh Vân đưa Qúy Hiểu Thích đến trường từ sáng sớm.

Trường học của Qúy Hiểu Thích không phải trường chính quy, thế nên giờ giấc quy định cũng không nghiêm ngặt như các trường mầm non khác, một lớp có 20 bạn, từ bạn nhỏ tuổi đến bạn lớn đều có, mỗi lớp như vậy chỉ cần 2 giáo viên trông là được.

Lúc Mạnh Vân theo Qúy Hiểu Thích đi vào thì chỉ có một giáo viên khác ngồi trong lớp, cô ấy chào hỏi xong thì cũng không hỏi gì nhiều, sau đó lại quay ra tiếp tục làm bài tập thủ công với bọn trẻ.

Nhưng bản thân Mạnh Vân lại cảm thấy rất ngại, “Có phải tớ đến đây là quấy rầy cậu làm việc không?”

Qúy Hiểu Thích đặt túi lên bàn rồi ngồi xuống ngay trung tâm của chiếc bàn dài, chờ bọn trẻ đưa bài tập cho cô sửa xong xuôi mới nói, “Quấy rầy gì đâu, tớ với cô Bùi trông thế này mệt lắm, sắp không cười nổi nữa này, cậu đến đây giúp một tay thì có gì quấy rầy chứ. Bình thường còn có bảo mẫu hoặc tài xế trong nhà mấy đứa trẻ trông giúp nữa, không nghiêm ngặt như chỗ cậu đâu.”

Mạnh Vân nhẹ nhàng mỉm cười.

Trẻ con vốn rất thích Mạnh Vân, vậy nên chẳng mấy chốc đã có rất nhiều các bạn nhỏ vây xung quanh cô.

“Chị, chị, chị là cô giáo sao?”

“Chị giúp em vẽ tranh được không?”

“Chị ơi…”

Mạnh Vân chơi với bọn trẻ mất cả một buổi trưa, vất vả lắm mới chờ được đến lúc giáo viên ca sau tới nhận trông lớp. Lúc này cô và Qúy Hiểu Thích mới ra ga tàu điện ngầm đi thẳng đến vùng ngoại thành.

Nói là núi nhưng thật ra chỉ là một ngọn núi nhỏ, thích hợp cho những người trung niên và người cao tuổi đến chơi vậy nên chỗ này không dốc lắm.

Thành phố này là một thành phố ở ven biển, bởi vậy xung quanh không có núi. Chỗ hai người đang đi thật ra là ba mặt ven biển tạo thành một phần sườn đất, trông giống như một ngọn núi nhỏ.

Hai người ngồi ăn bánh mì, uống một chút nước, nghỉ tầm một tiếng để lấy lại tinh thần, cuối cùng chỉ mất nửa tiếng để leo đến đỉnh núi.

Trên đỉnh núi có một ngôi chùa, trước cửa còn có cả chỗ bán hương.

Qúy Hiểu Thích nghĩ đằng nào đã mất nửa tiếng để leo đến đây, vậy thì cũng nên vào trong thắp một nén nhang, quyên góp vào hòm công đức 20 đồng.

Mạnh Vân nhìn thấy vậy thì liền bật cười, “Cậu chưa tới đây bao giờ à?”

Qúy Hiểu Thích bĩu môi, “Chỉ có người nào rảnh mới nghĩ đến leo núi thôi, cậu đừng chê tớ, đây đúng là lần đầu tiên tớ đi leo núi, lát nữa tớ sẽ chụp vài tấm mang về cho mẹ xem, mẹ tớ còn chưa đi bao giờ đâu.”

Mạnh Vân không nhịn được mà cười thành tiếng.

Qúy Hiểu Thích không để ý cô nữa, hai người bước ra khỏi ngôi chùa, đi được một đoạn thì vào hàng quán ven đường nghỉ ngơi.

“Thật ra ban nãy tớ có cầu giúp cậu, cầu mong cậu và Lục Dã có thể kết hôn yên bình… Cầu mong mọi người đều có thể bình an, như vậy là tốt rồi.”

Mạnh Vân sửng sốt một chút, cô nắm lấy tay Qúy Hiểu Thích, “Tiểu Thất…”

“Hầy”, Qúy Hiểu Thích đẩy cô ra, “Tớ sẽ kết hôn trước cậu cho mà xem, cậu nhớ phải làm phù dâu cho tớ đấy.”

“…”

Kết hôn à.

Hai từ này cũng xa xôi quá.

Nhưng thực tế thì cô và Qúy Hiểu Thích sắp 26 tuổi rồi, mà Lục Dã thì cũng sắp bước sang tuổi 30…

Nhưng trước Lục Dã thì cô chưa từng có bạn trai, nếu nghĩ đến kết hôn thì có phải hơi khó tin không.

Cô chỉ cảm thấy, với hoàn cảnh của mình như vậy sẽ rất khó để kết hôn, yêu thì yêu thôi… Chứ nếu về ra mắt gia đình thì sẽ rất xấu hổ, càng nghĩ lại càng thấy sợ, cô sợ nhà Lục Dã sẽ nhìn cô với ánh mắt khác thường.

Nhưng cái quá trình này còn nhanh hơn ngồi tên lửa nữa, ngay từ lúc chưa yêu nhau Lục Dã đã biết hoàn cảnh của gia đình cô, thoáng cái đã chuẩn bị về ra mắt phụ huynh rồi.

Cả một quá trình giống như cô đang cưỡi một con ngựa, mà con ngựa này lại bị Lục Dã đứng đằng sau thúc giục.

Mạnh Vân tưởng tượng một chút, sau đó lại không nhin được mà nở nụ cười.

“Khó đấy, tớ cũng không biết được nha.”

“Này! Mạnh Vân, cậu đừng có để to bụng xong chơi ăn gian nhá!” (Thế thì anh nhà lại mừng quá:v)

Mặt Mạnh Vân liền đỏ bừng lên, cô hung hăng vỗ một cái vào vai Qúy Hiểu Thích, “Cậu nói linh tinh gì thế!”

Qúy Hiểu Thích không nhịn được bò ra cười, ngã vào người của Mạnh Vân, một lúc lâu sau mới ngồi dậy, “Hôm nay chúng ta về đi.”

“…Ơ? Sao vậy?”

Cô nhìn Mạnh Vân xua xua tay, “Vị nào đó nhà cậu giục tớ đấy, còn nói là một đêm không gặp như cách ba thu, nhớ cậu muốn chết rồi kìa, lát nữa vị đó sẽ tự mình đến tận nơi đón cậu về nhà.” Sau đó cô lại nhấn mạnh hai chữ “Tự mình”, giọng điệu còn có ý trêu chọc Mạnh Vân.

Mà Mạnh Vân nghe xong thì liền khựng lại, cả mặt bắt đầu đỏ lên.

“Cậu đừng có để ý đến Lục Dã bị lên cơn thần kinh!”



Ai đó bị lên cơn thần kinh cũng đến nhanh lắm.

Mạnh Vân và Qúy Hiểu Thích mới về đến nhà thì đã thấy xe của Lục Dã đỗ ở trong tiểu khu.

Qúy Hiểu Thích hừ một tiếng, “Muốn ói!”

Mạnh Vân đỏ mặt, nhưng cô lại cảm thấy trong lòng vô cùng ngọt ngào, vậy nên cũng không phản bác lại Qúy Hiểu Thích, “Tớ về trước đây.”

“Đi đi, đi đi, con gái gả chồng như nước đổ đi!” Qúy Hiểu Thích cảm thán vài câu, sau đó lại làm mặt nghiêm túc, “Nhưng đừng có làm gì đấy nhá, nếu không cậu không mặc được áo cưới đâu.”

Mạnh Vân đánh cô một cái, “Đừng có nói lung tung… Tớ đi đây.”

Lục Dã đã nhìn thấy cô từ sớm, anh không nói gì, chỉ yên lặng mỉm cười, đi vòng ra mở cửa cho cô lên xe.

Đợi cô cài dây an toàn xong thì Lục Dã mới cúi đầu hôn lên môi cô, “Leo núi có mệt không?”

“Không mệt lắm đâu.”

Núi này cũng đâu có gọi là núi, leo lên có một tiếng rưỡi, thắp hương các thứ xong cùng lắm thì mất có 2 tiếng thôi, làm sao mà mệt được chứ.

Lục Dã véo nhẹ mũi cô, “Em phải bảo mệt thì anh mới nói tiếp được chứ!”

“… Nếu là mấy câu tỏ tình sến súa thì khỏi đi.”

Mạnh Vân không nói vậy Lục Dã cũng không trêu chọc cô được, đành phải lái xe đưa cô về nhà.

Anh đã gọi đặt một mẻ hải sản từ nhà hàng giao về sẵn, có loại có thể ăn sống, có loại thì phải nấu qua rồi vớt ra, ăn kèm với món xà lách trộn, vậy là hoàn thành một bữa hải sản lớn.

Lục Dã nhanh chóng nấu cơm tối, anh vui vẻ lấy tấm bản đồ từ dưới bàn ra, sau đó lại bóc một con hàu cho Mạnh Vân để vào trong bát cô, cuối cùng mới chỉ vào bản đồ.

“Hôm qua anh đã suy nghĩ cả đêm rồi, trưa nay giờ nghỉ anh có tìm hiểu trước nữa, anh thấy chỗ này mà du lịch ít ngày thì hợp lắm.”

Mạnh Vân “Ừ” một tiếng, “Chỗ nào vậy?”

“Chúng mình đi đảo nhỏ được không? Đảo cực đông* đó, là cái đảo trong phim ấy, em đã xem chưa?” Lục Dã nói vài câu.

*Đảo cực đông: Hay còn gọi là đảo Dongji, một hòn đảo nổi tiếng của Trung Quốc.

Mạnh Vân lắc đầu.

Mấy năm trước cô đều ở nước ngoài nên cũng không chú ý đến phim trong nước nhiều lắm.

Anh thấy Mạnh Vân lắc đầu thì cũng không hề ngạc nhiên, giống như là đã có chuẩn bị trước, Lục Dã lập tức lôi điện thoại ra, “Không biết cũng không sao, mùa này đi còn có thể nhìn thấy cát huỳnh quang nữa.”

Anh đưa điện thoại cho Mạnh Vân xem.

“Thích không?”

Bãi cát huỳnh quang này thật sự rất đẹp, với tâm hồn thiếu nữ mà nói thì cho dù có ý chí sắt đá đến mức nào thì cũng không thể từ chối được.

Mạnh Vân nở nụ cười tươi, “Thích.”

Lục Dã nhảy tưng tưng lên, “Vậy để anh đi đặt vé, ngày mai chúng ta lái xe qua sau đó sẽ đi thuyền ra đảo được không?”

“Được nha.”

Bữa tối hôm nay nhiều hải sản như thế nhưng Lục Dã cũng không có tâm tư ăn, dù sao thì đi du lịch trên đảo thì đâu có thiếu gì hải sản thơm ngon, để bụng đến khi ấy ăn cũng được.

Lục Dã bắt đầu tưởng tượng, quan trọng nhất là có thể ngồi cạnh Mạnh Vân, cùng cô ngắm sao, cảm nhận gió biển, cùng lắng nghe tiếng sóng biển… Đây quả thật là cảnh đẹp trong mơ mà.

Toàn bộ tế bào trong người của Lục Dã đều vui đến nỗi không thể ngừng hoạt động được. (Dấu hiệu bị tưng tửng đó mọi ng:v)

Dù sao cũng chỉ đi có hai ngày nên không cần phải chuẩn bị nhiều đồ đạc, sáng sớm ngày hôm sau là sáng thứ bảy, hai người liền lái xe vui vẻ lên đường.

Chờ đến lúc lên trên thuyền, Mạnh Vân không nhịn được mà kêu một tiếng, “Oa…”

Đảo cực đông quả thật rất đẹp, tuy rằng trên đảo đã được khai thác, xây dựng nhưng màu xanh của nước biển lại đẹp tự nhiên đến mức lay động lòng người, không thể nói là không thích được.

Tuy hai người đứng trên quốc lộ nhưng đều cảm thấy chỉ cần thò tay xuống là có thể chạm vào san hô bên dưới, nhìn như một bức tranh nghệ thuật vậy.

Lục Dã lấy điện thoại ra chụp ảnh Mạnh Vân liên tục, sau đó lại nắm lấy tay cô, “Chụp với anh một tấm đi.”

Mạnh Vân có hơi ngượng ngùng, bởi vì cô cảm thấy giá trị nhan sắc của Lục Dã quá cao…

Không phải cô đang tự ti, mà đây chính là áp lực khi chụp ảnh với một người đẹp hơn mình.

Nhưng Mạnh Vân vẫn ngoan ngoãn đồng ý, cô ghé mặt vào màn hình.

“1, 2,…”

Nào ngờ đúng lúc chuẩn bị bấm máy thì đột nhiên anh duỗi tay ra, đè gáy Mạnh Vân lại, dịu dàng quay đầu, bất ngờ hôn lên môi cô.

“… 3!”

“Lục Dã! Anh làm gì vậy!”

Đã rất nhiều năm rồi Mạnh Vân không có chơi bời thỏa thích đến như vậy.

Ở quê của cô xung quanh đều là núi, cơ bản là không có biển. Khi Mạnh Vân lên đại học cũng không đi du lịch nhiều, đến lúc đi ra nước ngoài thì càng không, ở bên đó ăn mặc còn phải tiết kiệm, phải lo học tập, làm gì có thời gian mà đi du lịch.

Đúng là Lục Dã rất biết nắm bắt tâm tình của con gái, anh chọn địa điểm du lịch, một mình anh sắp xếp lịch trình đi lại, đến cả chỗ ở…

Anh đặt một căn phòng có trần nhà pha lê lấp lánh ánh sao, từ bên trong có thể nhìn ra được ra được bầu trời xanh thẳm bên ngoài. (Toi thề để edit được cái câu này thì toi đã phải vắt hết trí tưởng tượng để hình dung được cái phòng mọi ng ạ:v)

Lục Dã ôm Mạnh Vân lên chiếc giường lớn.

“Lục Dã…”

“Đừng nói gì cả, không thì anh sẽ hôn em đấy.”

“…”

Lục Dã nhìn thấy bộ dạng khẩn trương của cô thì bật cười, “Em đoán xem, anh thích em từ khi nào?”

“…”

“Là từ hồi năm nhất.”

Mạnh Vân quay đầu nhìn anh một cái.

“Là hồi em học năm nhất, khi đó em vừa mới nhập học, lúc đi tìm chỗ lấy đồng phục thì bị lạc sang khoa y, em còn nhớ không?”

“…” Sự thật là cô không nhớ gì cả.

“Lúc ấy đã vào học rồi, một mình anh đi mua cơm, đúng lúc gặp em nhìn như đang sắp khóc.” Lục Dã nhớ lại hình ảnh của cô lúc ấy, sau đó nặng nề nở một nụ cười.

“Khi đó anh còn tưởng là em đến tỏ tình với anh, cuối cùng em lại đi lên hỏi một câu, ‘Bạn học này, bạn có biết hội trường ở chỗ nào không?’”

“Ôi má ơi, lúc đấy suýt nữa thì anh còn cười ra tiếng, hội trường cách chỗ đó hơn một nửa khuôn viên đấy… Anh còn nghĩ em lấy cớ để bắt chuyện với anh, nhưng hóa ra em lại bị lạc thật, đã vậy em còn không thèm chú ý đến soái ca đứng trước mặt nữa chứ. Tức chết anh rồi.”

Lục Dã bật cười, anh duỗi tay nhẹ nhàng véo má cô.

Mạnh Vân không có ấn tượng với chuyện này lắm, nhưng nghe Lục Dã kể vậy thì cô cũng đoán ra một chút.

“Đây là anh tự tưởng bở rồi, cảm ơn.”

“Được rồi… Là soái ca tự mình đa tình, vậy em gái nhỏ nhìn thấy rồi thì có chút thương xót nào không, mau mau nhận lời của soái ca được không?”