Anh Nhẹ Chút Được Không?

Chương 33: Ngốc Quá




Lục Dã đảo mắt nhìn anh một lượt, sau đó cũng nở nụ cười.

“Được, tôi chờ điện thoại của cậu.”

Ngụy Tống Từ cũng không nói thêm gì nữa.

Anh là đại diện cho những sinh viên ưu tú đã ra trường, lát nữa sẽ phải lên sân khấu phát biểu nên chỉ nói chuyện với Lục Dã được mấy câu thì phải đi hỗ trợ các giảng viên khác.

Lục Dã đi dạo xung quanh một vòng, tính tình của anh tốt như thế, lại còn đẹp trai, vậy nên ở đại học có không ít người biết nhà anh có bối cảnh. Bởi vậy mà anh đi tới đâu cũng có người đến gần chào hỏi.

Nhưng chỉ nói được vài câu thì ai cũng phải chú ý đến cái áo độc đáo của Lục Dã.

Thật ra ở trong khoa y rất nhiều người biết đến Mạnh Vân, nguyên nhân là vì có một lần Mạnh Vân từng đi theo Ngụy Tống Từ đến nghe giảng một tiết học, đến khi hết tiết, lúc cô đứng dậy thì quai cặp vướng vào cạnh ghế, kéo một cái, toàn bộ dãy ghế đằng sau đều đổ ngổn ngang.

Ầm!

Một tiếng động lớn vang lên, tất cả 120 người trong phòng đều quay lại nhìn cô.

Khi đó mặt Mạnh Vân đỏ bừng cả lên.

Ngoại hình của cô cũng được gọi là ưa nhìn, sau đó người nổi tiếng của khoa y Lục Dã lại chạy nhanh như bay từ cửa phòng học đến giúp cô xếp lại đống hỗn độn… Từ lúc đó tên của Mạnh Vân liền truyền đi khắp cả khoa.

Mọi người còn tưởng là Lục Dã theo đuổi cô, mãi một thời gian sau mới biết hóa ra là Mạnh Vân đang cuồng nhiệt theo đuổi học bá lạnh lùng Ngụy Tống Từ.



“Lục Dã, tên bạn gái cậu hình như có chút quen quen…”

Những người qua đường còn phải xúm lại xem rốt cuộc “Mạnh Vân” này là thần thánh phương nào mà có thể khiến soái ca Lục Dã đây phải tuyên bố đánh dấu chủ quyền như thế này.

Tuy là hôm nay đồ Cảnh Lị miệng rộng không đến, nhưng những người theo đuổi Lục Dã từ hồi xưa cũng không hề ít, vậy nên bọn họ đều nhớ ra.

“Mạnh Vân có phải người theo đuổi đầu ba trăm không? Ôi…”

Dường như nhiều người khó có thể tin được, nói xong lại quay lên nhìn sắc mặt của Lục Dã.

Mà vẻ mặt của Lục Dã vẫn vô cùng bình tĩnh nhìn bọn họ.

Mãi cho đến khi có người hỏi thì anh mới tủm tỉm cười nói: “Là định mệnh thôi mà."

Lời nói ra lại không hề có ý biện giải.

Bao nhiêu người nghe xong thì liền bật cười.

“Bác sĩ Lục, chúc mừng cậu tìm được tình yêu của đời rồi nhá! Nếu ngày trước cậu theo đuổi người ta thì có phải bây giờ đã cắp nách hai đứa rồi không!”

Nha sĩ như bọn họ cũng là bác sĩ bình thường thôi, đều không học 4 năm rồi ra trường như các khoa khác. Đến khi tốt nghiệp thì cũng đều già cả rồi, có người còn có giấy chứng nhận kết hôn trước cả bằng tốt nghiệp nữa.

Mà bây giờ đa phần cũng đã kết hôn cả rồi.

Nếu như khi đó anh tốt nghiệp sớm hơn, sau khi ra trường liền yêu đương thì không chừng bây giờ có con thật.

Lục Dã bị hỏi thăm nhiều như vậy anh cũng không tức giận, ai hỏi cũng vẫn chỉ đáp hai câu quen thuộc.

“Là định mệnh, là định mệnh thôi.”

Nhưng khác với Lục Dã, Mạnh Vân vốn là người có da mặt mỏng.

Khoa y với khoa sư phạm mầm non cách nhau rất xa, một khoa ở phía đông, một khoa ở phía tây. Nếu muốn sang bên kia thì phải đi xe bus tầm 20 phút mới đến nơi, bởi vậy nên ngày thường hai bên cũng không qua lại nhiều.

Hồi ấy Mạnh Vân theo đuổi Ngụy Tống Từ cuồng nhiệt đến nỗi tin tức lan khắp trường, tin lan ra một, xong một lại lan ra một trăm, không ai là không biết.

Hơn nữa sau khi cô đi du học thì Lục Dã chạy đến khoa bên này hỏi loạn lên, càng làm cho mọi người tin là Ngụy Tống Từ nhờ bạn cùng phòng hỏi giúp.

Bạn học cũ nhìn thấy Mạnh Vân và Qúy Hiểu Thích thì liền kéo hai người lại, nói được vài câu thì bắt đầu chuyển chủ đề sang Ngụy Tống Từ.

“Ôi, cái tên Ngụy Tống Từ đó, tất cả là tại anh ta nên Vân Vân của chúng ta mới phải chạy ra nước ngoài… Bạn gái của Lục Dã? Là cái người đẹp trai bạn cùng phòng với Ngụy Tống Từ sao? Hai người sao lại… Ôi nhưng thế còn hơn, bằng không chắc Tiểu Thất sẽ tức chết mất!”

Lúc trước nói về chuyện Mạnh Vân đi du học thì Qúy Hiểu Thích cũng đã tức giận nói nhất quyết không độ trời chung với Ngụy Tống Từ rồi.

Mạnh Vân bị trêu chọc vài câu thì mặt đã nóng đến mức có thể chiên trứng luôn cũng được, cô cúi thấp đầu không nói nên lời.

Cũng may có Qúy Hiểu Thích nói đỡ giúp cô, “Đừng nói chuyện ngày xưa nữa, mấy năm rồi mà cậu nói như vậy, làm như Vân Vân của chúng ta nhớ nhung anh ta mãi không quên ấy. Cậu ấy đã sớm quên Ngụy Tống Từ rồi!”

Bạn học kia nghe vậy thì có chút ngại ngùng nên liền vỗ vỗ vai Mạnh Vân chuyển chủ đề.

Mạnh Vân cũng hiểu cô ấy không có ác ý, cũng nhiều năm không gặp nên mọi người cũng chỉ muốn ôn lại chuyện cũ mà thôi…

Tất cả là tại Lục Dã!

Nếu anh không bắt cô mặc bộ đồ đôi xấu hổ này thì đâu đến nỗi bị hỏi nhiều như vậy!

Mạnh Vân hậm hực mở điện thoại, cô tức giận bấm bấm một đống tin nhắn gửi cho Lục Dã.

Mà ở bên kia Lục Dã đã nhận được tin nhắn WeChat của cô: “Khi nào về em sẽ ném cái áo này đi!”

Bỗng dưng anh lại liên tưởng đến biểu cảm tức giận đáng yêu của Mạnh Vân, sau đó lại tủm tỉm cười ngây ngốc nhìn màn hình điện thoại.

“Ngốc quá.”

Có lẽ Mạnh Vân sẽ không bao giờ hiểu được tâm lý bất an của anh. Tuy là đã mặc đồ đôi nhưng khi quay về nơi này, anh không thể nào yên tâm nổi. Anh sợ sẽ lại dẫm vào vết xe đổ mấy năm trước.

Lục Dã sợ thua. Nếu như mất đi Mạnh Vân, làm sao anh chịu nổi cơ chứ.

Nhìn qua trông anh vô cùng vui vẻ, mãn nguyện nhưng thực chất chưa bao giờ anh dám thả lỏng.

Nếu làm như vậy có thể tiếp tục là người đứng bên cạnh Mạnh Vân…

Thì hèn mọn một chút cũng chẳng sao.



Tuy lễ kỉ niệm thành lập trường được tổ chức rất hoành tráng, nhưng đối với những sinh viên về trường mà nói thì tụ tập đánh chén một bữa mới là lúc thích hợp nhất để ôn lại chuyện xưa, coi như một hình thức để mở rộng quan hệ cũng được.

Lễ kỉ niệm mới diễn ra được một nửa nhưng lớp của Mạnh Vân đã bàn bạc xong xuôi, quyết định đặt chỗ ở nhà hàng lớn ngay bên cạnh.

Mạnh Vân nhìn đồng hồ, sau đó cô nhắn tin cho Lục Dã.

Lục Dã nhanh chóng trả lời lại, “Ừ, lát nữa anh tới đón em.”

Mạnh Vân nhíu mày, vừa định nói với anh không cần phải chờ cô thì Qúy Hiểu Thích đã cắt ngang suy nghĩ của cô.

Qúy Hiểu Thích kéo kéo tay áo cô, nhân lúc không có ai ở đây liền nói nhỏ.

“Nghe nói lát nữa Cừ Ý sẽ bao hết đấy.”

Mạnh Vân sửng sốt một chút, “Cừ Ý?”

Tỉ lệ nam nữ của khoa sư phạm mầm non năm nào cũng bị chênh lệch rất lớn, nhưng ít nhất một lớp vẫn có hai ba nam, hầu hết là nhà có điều kiện, công việc cũng ổn định. Nếu không ai mời thì mọi người chia đều cũng không thành vấn đề, nhưng sao Cừ Ý lại có thể bao hết được.

Gia đình Cừ Ý ở nông thôn, không có điều kiện học hành, hồi xưa đi học mỗi lần đến hạn đóng tiền cô ấy đều phải đi vay khắp nơi. Chuyện này Mạnh Vân đều biết.

Qúy Hiểu Thích gật gật đầu, “Đúng vậy, nghe nói lần trước liên hoan cũng là cậu ấy bao.”

“Sao lại…”

Bây giờ điều kiện trong nghề giáo của bọn họ cũng khá tốt, nhưng muốn phất lên trong một đêm là điều không thể nào. Cứ cho là Cừ Ý đã đi làm bạt mạng 3 năm đi, nhưng bao 50 miệng ăn cũng đã hết một tháng lương rồi.

“Nãy tớ nghe mấy đứa nói, chồng của Cừ Ý rất giàu, hôm nay có người thấy cô ấy đi chiếc Porsche đến đây đấy.” Qúy Hiểu Thích cũng không phải ác ý, chỉ là hay tò mò mà thôi, sau đó cô còn thở dài, “Nghe nói con của chồng cậu ấy và vợ trước học ở lớp của Cừ Ý chủ nhiệm, sau đó hai người họ quen nhau, sau khi kết hôn thì cậu ý từ chức ở nhà làm nội trợ.”

Mạnh Vân nhíu mày, “Tiểu Thất, tò mò như vậy không tốt đâu.”

Mỗi người đều có sự lựa chọn của riêng mình, không ai có tư cách khinh thường ai cả.

Nếu Cừ Ý cảm thấy đó là điều cô ấy muốn làm thì cũng sẽ không đến lượt người ngoài như bọn họ bàn tán.

Qúy Hiểu Thích “Ừm” một tiếng, “Thật ra tớ cảm thấy… Hôm nay Cừ Ý làm vậy sẽ bị người khác bàn tán, thà không làm còn hơn.”

Hai người vừa đi vừa nói chuyện phiếm, cô và Qúy Hiểu Thích không lên xe cùng những người khác nên đã ra cổng trường gọi xe.

Từ đây đến nhà hàng cũng chỉ mất có mười lăm phút thôi.

Khi Mạnh Vân và Qúy Hiểu Thích đến thì đại sảnh đã chật kín. Xem ra hôm nay có rất nhiều khoa cũng chọn liên hoan ở chỗ này.

Cừ Ý vẫn chưa đến nên Mạnh Vân và Qúy Hiểu Thích ngồi xuống ghế sô pha gần đó nói chuyện với mọi người.

Thế nhưng Cừ Ý còn chưa đến thì cô đã gặp phải người quen rồi.

“Mạnh học muội!”

Mạnh Vân nghe thấy có người gọi thì liền quay ra nhìn.

Cảnh Lị đứng phía sau cô một đoạn, còn đang ngạc nhiên vẫy vẫy tay về phía cô.

“Khoa của em cũng đến liên hoan sao? Trùng hợp quá!”

Qúy Hiểu Thích liếc mắt nhìn một cái, sau đó nói nhỏ với Mạnh Vân, “Ai vậy?”

“Là bạn học cũ của Lục Dã.”

“… Cùng khoa với Ngụy Tống Từ à?”

“Ừ.”

Cảnh Lị thấy Mạnh Vân không ngạc nhiên, cũng không tức giận thì liền chạy vòng tới phía trước hai người, lại nói, “Em thấy Lục Dã chưa? Đồ đôi của hai người nổi lắm đấy!”

Ngay cả chủ nhiệm khoa còn phải kéo Lục Dã lại hỏi chuyện thì sao không nổi bật được cơ chứ.

Mặt Mạnh Vân lại hơi đỏ, cô cũng không phủ nhận, “Chưa thấy.”

“Hả? Cậu ta chưa nói với em à? Ôi để chị nói cho, chị mới thấy cậu ta đang nói chuyện với một cô bạn bên khoa thần kinh, chắc là bận chút chuyện, có lẽ lát nữa mới đến tìm em được.” (Câu này dịch sát đến từng chữ luôn đó:v nghe muốn cục tính vl)

Câu này nói ra không phải là muốn khiêu khích nhau sao, Mạnh Vân chịu được nhưng Qúy Hiểu Thích không chịu được.

Đầu tiên Mạnh Vân theo đuổi Ngụy Tống Từ không thành, sau đó mãi mới vớ được Lục Dã thì khoa bọn họ còn đến khiêu khích muốn đường ai nấy đi sao?

Qúy Hiểu Thích cười lạnh một tiếng, “Khoa thần kinh à? Tôi thấy có người muốn đến khoa thần kinh lắm thì phải, chẳng thân quen gì nhưng vẫn làm ra vẻ mình là… Ôi ngại quá học tỷ, em không nói chị, em đang nói chuyện với Mạnh Vân mà.”

Cảnh Lị trợn mắt nhìn, tay run run chỉ vào Qúy Hiểu Thích, “Em, em, em em…”

“Em làm sao cơ? Học tỷ, chị chưa hiểu sao? À không phải đâu, không phải em đang nói chị.”

Qúy Hiểu Thích nhấp môi, sau đó cười thật ngọt ngào.

Mạnh Vân liền kéo kéo tay áo cô.

Ba người ở đó giằng co một lúc thì Lục Dã từ ngoài cửa đi đến gần. Đúng là bên cạnh anh có một cô gái chân dài eo thon, mái tóc dài xõa ra xinh đẹp mê hồn, cô ấy đi một đôi cao gót, đứng cạnh Lục Dã nhìn qua vô cùng xứng đôi.

Mà anh nhìn thấy Mạnh Vân đang đứng ở phía trước thì cũng bỏ mặc mỹ nhân xinh đẹp, vội vã chạy đến bên cạnh cô, “Vân Vân?”

Mạnh Vân có hơi xấu hổ.

Lục Dã ngưng cười, anh lạnh lùng nhìn Cảnh Lị.

Cảnh Lị vẫn cứng đầu nói, “Lườm tớ làm gì?”