Anh Nhẹ Chút Được Không?

Chương 27: Vậy Thì Bắt Đầu Từ Bạn Trai Trước Đi




Mạnh Vân không nghĩ bà ấy đã gặp được Lục Dã, có lẽ là bà ấy lấy được địa chỉ từ chỗ mẹ nuôi, chắc chắn ban nãy đã đến trường học chờ cô.

Vừa đúng lúc Ngụy Tống Từ đến tìm Mạnh Vân.

Lý Nhất Tranh cười cười, giọng điệu đột nhiên lại dịu dàng hơn, “Vân Vân à, chỉ là cái tên thôi mà, mượn một hai năm là xong rồi, lúc đó em con cũng đã có chân ở phòng nghiên cứu rồi, nó có thể đứng tên sổ hộ khẩu, con cũng có thể…”

Trước đây Mạnh Vân không hay quan tâm đến chính sách mua nhà ở của thành phố lắm, nhưng gần đây cũng vì chuyện này mà cô đã hỏi cô Trương một chút.

Bây giờ thành phố vẫn chưa ra chính sách hạn chế mua nhà, chỉ cần có giấy chứng nhận người mua đang có công việc ổn định thì người ngoại tỉnh cũng có thể mua nhà ở trên đây. Nhưng người có giấy chứng nhận lao động và người mua nhà phải là cùng một người, trên hết là phải có nơi công tác để chứng minh người mua có khả năng trả khoản nợ mình đã vay.

Ban đầu Mạnh Vân còn không hiểu rõ, nếu lấy tên của cô thì không phải căn nhà sẽ là của cô sao?

Cô Trương cũng có giải thích qua: “Nếu người thân mượn nhà thì căn nhà thuộc về em trai cô là chuyện rất bình thường… Nhưng mấy năm gần đây chính sách mua nhà hiện tại có rất nhiều lỗ hổng, vậy nên nghe nói bắt đầu từ năm sau, người không có hộ khẩu ở đây sẽ không thể mua nhà ở thành phố này nữa.”

Chẳng trách mà Lý Nhất Tranh lại sốt ruột mới tìm đến cô.

Mấy năm nay thành phố phát triển rất nhanh, tăng trưởng luôn thuộc top đầu, giá nhà đất lên nhanh hơn cả chứng khoán. Cô có nghe Lục Dã nói căn nhà đang đứng tên anh là mua từ khi học đại học, nếu không để đến bây giờ sợ chẳng mua nổi.

Mạnh Vân lặng lẽ thở dài, cô lại kiên định nói, “Con không cần biết mẹ muốn nói gì, con cũng sẽ không bao giờ đồng ý, mẹ mau đưa em về đi.”

Khuôn mặt của Lý Nhất Tranh lạnh đi, “Mày ăn mềm không muốn ăn lại thích ăn cứng phải không, mày đủ lông đủ cánh rồi nên giờ không cần đến tao nữa đúng không. Ngày còn nhỏ tao không nhìn ra mày là đứa vô tâm không tim không phổi thế này đấy, tao nuôi mày từng đấy năm có ích gì chứ…”

“Muốn mượn tên của con cũng được.” Mạnh Vân cắt ngang lời của bà.

Ngay lập tức Lý Nhất Tranh liền cười rộ lên, “Mày đồng ý rồi sao?”

Bà đã bàn chuyện mua nhà với con trai và chồng từ lâu rồi, so với mua ở một thành phố hạng nhất thì mua ở nơi đang phát triển vẫn tốt hơn. Không ở thì cũng có thể đầu tư làm giàu, đến khi già rồi thì cũng không phải lo chỗ ở, có chuyện gì thì bán lại cho con trai và con dâu cũng được.

Không phải là bọn họ không nghĩ đến chuyện tìm người khác để mượn tên, nhưng dù gì cũng là chuyện liên quan đến nhà đất, người quen cũng không thể yên tâm được.

Hai vợ chồng bọn họ nghĩ rất lâu, rốt cuộc mới nhớ ra bọn họ còn một đứa con gái đang ở thành phố đang phát triển này.

Dù gì cũng là chị, của chị cho em là chuyện rất bình thường, mượn cái tên thôi cũng không có gì to tát, năm sau là con trai bà lên làm nghiên cứu sinh rồi, lúc đó có thể sang tên tài sản của em chồng cho nó, không cần phiền đến Mạnh Vân nữa.

Hai vợ chồng bà bàn bạc một hồi lâu, cuối cùng quyết định tìm đến con gái.

Mọi chuyện kiểu gì cũng suôn sẻ!

Nhưng bà nào ngờ rằng Mạnh Vân xưa nay mềm yếu như thế lại không đồng ý, ngay cả Từ Cầm nói giúp nhưng nó vẫn nhất quyết không cho mượn tên.

Lý Nhất Tranh nghĩ ngợi một chút, sau đó kéo Mạnh Vân lại gần để nói chuyện.

Bây giờ Mạnh Vân đã đồng ý rồi, tâm trạng của bà cũng vui vẻ lên, “Yên tâm, không cần tiền của con đâu, mẹ chỉ muốn mượn cái tên thôi…”

“Chỉ cần trên quyền thừa kế tài sản viết tên của một mình con thì con sẽ đồng ý.”

Mặt Lý Nhất Tranh lập tức tái đi, “Mày có ý gì? Mày lớn như vậy rồi còn để bố mẹ mua nhà trả nợ à?”

Mạnh Vân nhẹ nhàng cười một tiếng, ánh mắt lạnh đi.

Cô duỗi tay mở cửa ra, “Nếu không được thì thôi, mẹ về đi, nếu không con sẽ gọi 110 đấy.”

Mà Lý Nhất Tranh sao có thể bị đuổi đi dễ dàng như vậy, “Mày là đồ không có lương tâm, mày biết đường đi tìm bạn trai là người ở đây để yên tâm gả cho nó, còn em trai thì mặc kệ à? Cho mày đi học bao nhiêu năm như vậy để làm gì hả?”

Mạnh Vân thật sự không chịu nổi nữa, “Gả? Của hồi môn ở đây đều là nhà lầu xe hơi cả, bố mẹ có đào được từng đấy thứ để con đi gả cho người ta không? Đã bao nhiêu năm rồi mẹ cho con một đồng nào chưa? Nói là con còn một đứa em trai nhưng đã bao giờ mọi người coi con là người nhà đâu. Con cũng chẳng cần của hồi môn của bố mẹ, con còn phải trả lại số tiền mẹ nuôi cho con đi du học ba năm, chuyện này đừng tìm con nữa.”



Lục Dã vẫn chưa biết Ngụy Tống Từ đến tìm Mạnh Vân, anh vẫn như thường lệ đúng giờ tan làm liền nhanh chóng lái xe đến cổng trường đón cô.

Ở trước cổng trường có một nhóm phụ huynh đứng chờ, mà bây giờ Lục Dã đang mặc đồ bình thường, nhìn trông rất trẻ trung, không giống phụ huynh cho lắm.

Anh rất đẹp trai, vì vậy mà vừa mở cửa xe ra đã có vài bà dì đến gần bắt chuyện, “Cậu đến đón em sao?”

Lục Dã định nói gì đó nhưng đột nhiên lại nghĩ đến Ngô Giai Giai, anh nở nụ cười nói.

“Không ạ, cháu đến đón con gái.”

Mà câu này của anh lại làm cho mấy bà dì kinh ngạc, “Nhìn cậu như vậy mà đã có con gái rồi sao?”

Thế là xung quanh bắt đầu vang lên mấy tiếng xì xào, đại loại là “Người trẻ tuổi bây giờ giỏi thật đấy”, “Vợ con đầy đủ thì mới yên tâm phấn đấu được”, “Lập gia đình rồi mới lập nghiệp”,…

Lục Dã cười cười, vẫn nên né xa chỗ này thì hơn.

Cũng gần đến giờ tan làm rồi, anh thấy bảo vệ cũng đi ra ngoài nên có chút khẩn trương nhìn về phía lớp học.

Lục Dã đến gần bác bảo vệ hỏi, “Bác ơi cho cháu hỏi chút, hai ngày nay cô giáo Mạnh có tan làm muộn không?”

Tuy là ngày nào anh với Mạnh Vân cũng đều liên lạc với nhau, nhưng đại loại mỗi ngày toàn là ăn cơm sau đó chúc ngủ ngon. Hơn nữa hôm nọ mới nói chuyện được hai câu Mạnh Vân đã nói thấy hơi mệt, anh lo cho cô ở trường lại xảy ra chuyện gì.

Tuy là chuyện của Trần Hi anh đã nhờ đến trong nhà giải quyết hộ, nhưng cô là giáo viên, đằng sau có biết bao nhiêu đứa trẻ, ai mà biết được sẽ có thêm chuyện gì xảy ra… Với Lục Dã thì Mạnh Vân vẫn chỉ là cô gái nhỏ thôi, làm sao anh yên tâm được chứ.

Bác bảo vệ nhìn anh đánh giá một chút, sau đó hớn hở nói: “Cô Mạnh không về muộn đâu, bọn trẻ rất quý cô ấy nên mỗi giờ tan học đứa nào cũng ngoan lắm.”

Lục Dã “Vâng” một tiếng, như vậy thì anh cũng yên tâm rồi.

Nói như vậy thì Mạnh Vân cũng không gặp khó khăn gì.

“Ấy, cậu là người quen của cô Mạnh phải không?”

“Dạ…”

Lục Dã còn chưa kịp trả lời thì đã nghe thấy bác bảo vệ kể: “Cậu là bạn trai của cô ấy hả? Thế cái cậu kia đâu?”

“…”

Trời đang tối dần, mà khi Mạnh Vân xách túi ra khỏi trường học, còn chưa kịp phản ứng thì đã có một người dáng cao lớn chạy nhanh đến ôm chặt cô.

“Vân Vân!”

Nghe thấy tiếng của Lục Dã thì Mạnh Vân mới không đẩy anh ra nữa, cô dở khóc dở cười, “Anh làm gì vậy, chỗ này là cổng trường đấy! Mau buông em ra.”

Lục Dã không nghe lời cô nói, anh trực tiếp ôm cô lên, đi vài bước bế cô vào trong xe.

Mạnh Vân cắn môi, cố gắng lắm không mắng anh.

Mặt của cô đã đỏ ửng lên, trông như không quen với mấy hành động thân mật như thế này lắm.

Thật ra hiện giờ trời cũng sắp tối rồi, học sinh cũng cơ bản đã về hết, trừ những giáo viên trực ban ra thì nhìn xung quanh cũng không có ai cả.

Đến khi Lục Dã nhẹ nhàng đặt cô ngồi lên ghế, Mạnh Vân mới dám nói to.

“Lục Dã! Anh làm gì vậy!”

Lục Dã cố nén lại cảm giác khó chịu, anh không để lộ cảm xúc ra ngoài mà dịu dàng nói: “Anh thấy em đi không được thoải mái nên mới không muốn em đi lại nhiều!”

Anh làm bộ tức giận véo mũi cô.

Nhưng lời này của anh lại khiến Mạnh Vân nói không nên lời.

Hôm nay cô đi đôi giày mới, tuy là gót không cao lắm nhưng giày vẫn rất cứng, vậy nên đi không được thoải mái. Hơn nữa cả ngày nay cô đưa bọn trẻ ra ngoài vườn hoa chơi, có lúc còn chơi bóng nữa, nhảy nhót nhiều nên mép giày cứ cọ sát vào chân.

Mà cô không nghĩ là Lục Dã lại phát hiện ra chuyện này.

Mạnh Vân nhỏ giọng lại, giọng điệu có chút oán trách, “Nhưng cũng đừng làm vậy chứ, nhỡ ai thấy thì xấu hổ lắm…”

Thật ra cô rất cảm động.

Nhưng cô lại không biết nên nói gì nên đành nói đại một câu cứu vãn sự tình trước, hai mắt cô mở to long lanh nhìn Lục Dã, mong là anh sẽ hiểu được ý của cô.

Lục Dã cũng không nói gì nữa, anh đi ra ngoài cúi người xuống, lấy một miếng băng urgo ra, đau lòng nói: “Nếu cảm thấy không thoải mái thì không cần phải đi, tí nữa anh đưa em đi mua đôi mới, vứt đôi này đi.”

Mạnh Vân không nhịn được nở nụ cười, “Không đến nỗi vậy đâu, chỉ là giày mới thôi, đi vài lần sẽ không đau nữa.”

Lục Dã véo tay cô, “Không được.”

“Hả?”

“Đi vài lần như vậy rất đau, em chịu được nhưng anh không chịu được. Mạnh Vân, đối với anh em là quan trọng nhất, vì sao lại muốn gây khó dễ cho bản thân mình như vậy? Chỉ là thay một đôi giày thôi mà.”

Mạnh Vân không nói gì.

Lời của Lục Dã nói có hai ý, cô hiểu, nhưng cũng không biết phải nói gì nên chỉ đành im lặng.

Lục Dã cũng không nói thêm nữa, anh cười vặn chìa khóa khởi động xe.

“Có muốn đến nhà anh ăn cơm không?”

Mạnh Vân sửng sốt, “Hả…”

“Lần nào cũng ăn cơm ở ngoài không tốt đâu.” Lục Dã đánh tay lái sang bên, “Anh làm món bò bít tết chiên cho em được không? Chưa có ai nếm thử tay nghề của anh đâu, em là người đầu tiên đấy!”

Mạnh Vân có chút lo lắng.

Nhưng một lát sau khi cô bình tĩnh lại thì nghĩ, cũng chỉ là đến nhà bạn ăn cơm thôi mà, không cần phải lo lắng quá như vậy.

Huống chi cô và Lục Dã…

Đột nhiên mặt Mạnh Vân đỏ lên, cô nhẹ nhàng gật gật đầu.

Chỉ là lúc đến khu nhà của Lục Dã thì Mạnh Vân mới ý thức được vài chuyện.

Lúc học đại học, cô còn chưa bao giờ vào phòng của con trai, thế mà bây giờ đã đến nhà của Lục Dã ăn cơm rồi.

Nhỡ bố mẹ anh ở nhà thì không phải là cô đến ra mắt phụ huynh sao?

Nghĩ vậy thì cả người Mạnh Vân liền căng thẳng, “Lục Dã…”

Lục Dã nhẹ nhàng dắt tay cô, dường như đọc được suy nghĩ của Mạnh Vân, “Anh ở một mình.”

“Nhưng mà…”

“Em không thích chỗ này sao?” Vẻ mặt anh phảng phất không vui, “Ôi, xem ra lúc kết hôn phải chuyển nhà thôi, lúc đó cho em chọn chỗ nhé?”

Một hồi lâu sau Mạnh Vân mới phản ứng lại.

“Ai nói muốn kết hôn với anh chứ?!!”

Lục Dã cười cười xoa đầu cô, “Vậy… Em muốn kết hôn với ai?”

“…”

“Nếu không có tuyển người thì cho anh một cơ hội được không?”

Bị anh nhìn chăm chú, mặt Mạnh Vân liền đỏ lên như cà chua, cô mím môi, “Nếu anh không chọc em nữa…” Câu nói của cô dường như đã hạ quyết tâm, “Thì bắt đầu từ bạn trai trước đi.”