Anh Nhẹ Chút Được Không?

Chương 10: Vì Anh Trai Nhỏ Quá Ngốc, Cô Sợ Bị Anh Ấy Lây Bệnh!




Đúng như cô nghĩ.

Mạnh Vân đang định quay đầu nói với anh thì phát hiện ra khoảng cách của hai người quá gần. Đi chung một chiếc ô nên cô nhìn được rõ khuôn mặt của Lục Dã, môi anh trắng bệch, khô khốc.

Cô hoảng sợ, “Lục Dã, anh mau đi bệnh viện!”

Chắc chắn là sốt cao nên môi mới khô như thế này.

Hơn nữa ban nãy anh lại bị dính mưa, quần áo còn chưa khô.

Mạnh Vân cắn môi tự trách mình, nói, “Đi bệnh viện thôi.”

Lục Dã định nói không sao, cũng chỉ là cảm nhẹ thôi, về nhà ngủ một giấc là khỏe. Thế nhưng nhìn thấy ánh mắt của cô, anh lại thở dài, “Anh định nói không có vấn đề gì đâu, nhưng anh cũng muốn được em chăm sóc, vậy nên em nghĩ sao thì cho là vậy đi.”

Mạnh Vân không để ý đến mấy câu nói đùa của anh nữa, cô không cho anh lái xe, thế nên hai người đang đứng ở cổng trường học đợi taxi.

Cũng may bây giờ là giờ cao điểm, tuy mưa to nhưng vẫn có xe đi qua, đứng không lâu đã có xe đến rồi.

Mạnh Vân nói địa chỉ bệnh viện, sau đó yên lặng ngồi bên cạnh Lục Dã.

Lục Dã nhìn cô, không giấu được vui vẻ nên nở nụ cười, “Mạnh Vân, em lo cho anh sao?”

Mạnh Vân không để ý đến anh.

“Em nói chuyện với anh đi” Lục Dã nhẹ nhàng kéo kéo tay áo cô, “Không là anh sẽ ngủ đấy, lát nữa đến bệnh viện em cõng anh xuống nhé.”

“… Nói chuyện gì?”

“Nói chuyện của cô bé ban nãy đi.”

Anh khoanh tay, ra dáng giống như đang chăm chú nghe.

Mạnh Vân mới nghĩ đến chuyện này xong, không ngờ Lục Dã cũng biết được cô đang nghĩ gì.

Một lúc sau cô mới thấp giọng nói.

“Nghĩ lại thì hôm nay Ngô Giai Giai có vẻ hơi lạ, lúc con bé mới đi với mẹ ra ngoài thì liên tục quay đầu nhìn em, em đang nghĩ xem hôm nay có chuyện gì.”

Lục Dã gật đầu.

“Hôm nay em đi lúc 3 giờ 20, mà giờ tan học là 4 rưỡi, trong vòng một tiếng cũng không thể xảy ra chuyện gì quá to tát được. Nhưng biểu hiện của Ngô Giai Giai chắc chắn là cảm giác không còn tin tưởng vào mẹ nữa. Con bé còn nhỏ, dựa dẫm vào mẹ rất nhiều, nhưng nếu con bé có cảm giác này thì chắc chắn đã xảy ra chuyện gì rồi.”

Nói về chuyên môn của mình thì Mạnh Vân vô cùng chuyên nghiệp, trong giọng nói còn có chút tự tin, cả người tựa như tỏa ra ánh hào quang.

Lục Dã híp mắt nhìn môi của cô, hơi thở cũng dần ổn định.

Một lúc sau, anh hơi khó xử mở miệng nói chuyện.

Anh vừa mở miệng đã lộ ra ban nãy anh không nghe Mạnh Vân nói chuyện. Anh nói: “Mạnh Vân, ba năm nay anh… Không, là từ năm năm trước, anh vẫn luôn muốn ngồi cạnh em, nghe em kể chuyện của em, sau đó nhìn anh cười. Anh vẫn luôn muốn như thế.”

Lục Dã nói xong chớp chớp mắt vài cái, cười tự giễu bản thân.

Mạnh Vân không phản ứng được lời của anh vừa nói, một lúc lâu sau vẫn không đáp lại.

Lục Dã vừa nói năm năm trước? Lâu như vậy sao, như vậy thì… Là lúc cô mới biết đến Ngụy Tống Từ sao? Hay là lúc cô quen biết Lục Dã?

Mạnh Vân nghĩ đến lúc trước, bỗng dưng trong lòng cô lại dâng lên một cảm giác chua xót, không nói nên lời.

Ngoài trời mưa rất to, màn mưa trắng xóa chắn cả tầm nhìn, chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ cảnh vật.

Mà vì thời tiết ẩm ương như thế này nên tâm trạng của Mạnh Vân cũng thấy khó chịu, cô khó khăn hỏi, “Vậy sao anh không theo đuổi em sớm hơn?”

Nếu lúc ấy có Lục Dã…

Nếu thật sự năm đó Lục Dã theo đuổi cô thì có lẽ cô cũng sẽ không bị chìm đắm vào chuyện theo đuổi Ngụy Tống Từ.

Lục Dã thở dài, “Anh vẫn luôn theo đuổi em, chỉ là mắt em chỉ nhìn thấy tên đầu 300 kia thôi. Nếu không thì sao buổi tối hôm đó anh lại trùng hợp xuất hiện ở đấy cơ chứ? Anh sợ em gây ra chuyện gì nên mới ở cạnh em, chờ em đụng phải anh.”

Mạnh Vân im lặng.

“Chuyện trong quá khứ cũng không cần nhắc lại nữa… Mạnh Vân, bây giờ không còn ai nữa, em có thể nhìn anh được không?”

Lục Dã bị ốm không nghiêm trọng lắm, chỉ là cảm thường thôi, bác sĩ kê thuốc xong đưa cho anh hai bình truyền nước, truyền xong có thể về nhà nghỉ ngơi.

Bởi vì truyền nước rất lâu, Lục Dã không muốn để Mạnh Vân chờ anh, sợ cô vất vả nên bảo cô đi về trước.

Thế nhưng nói thế nào Mạnh Vân cũng không đồng ý, “Anh vì giúp đỡ em nên mới bị cảm nặng hơn, em sao có thể đi được?”

Lục Dã bị bộ mặt lo lắng của cô chọc cười, “Nhưng nếu em không về trước thì truyền nước xong anh sẽ phải đưa em về à.”

“Ai cần anh đưa về chứ!”

Lục Dã nghĩ nghĩ thấy cũng được, anh gật đầu, “Cũng được, vậy em chờ anh truyền xong, em đi trước anh cũng không yên tâm.”

“…”

Mạnh Vân phát hiện ra một chuyện, người này hình như càng ngày càng không hiểu tiếng người nữa rồi.

Lục Dã vốn rất khỏe nên truyền nước cũng nhanh.

Truyền nước xong đã là hơn 10 giờ, anh nhìn qua thấy Mạnh Vân đang cuộn tròn trên ghế bên cạnh ngủ rồi.

Lục Dã có chút đau lòng, nhìn cô không được thoải mái lắm. Tuy là ban nãy anh đã chỉnh lại tư thế cho cô, còn bảo y tá lấy khăn để kê cho cô dựa được thoải mái hơn, nhưng thế nào cũng không thấy thoải mái.

Lát nữa không chừng sẽ bị đau cổ.

Lục Dã nhìn chằm chằm sườn mặt cô, anh bấm chuông y tá nhờ rút kim truyền nước.

Ngồi nguyên một tư thế lâu vậy anh cũng thấy mệt nên đứng dậy đi lại vài bước, sau đó đến trước Mạnh Vân, cúi người nhẹ nhàng vỗ tay cô, “Mạnh Vân, dậy đi.”

Mạnh Vân mơ màng mở mắt, cô còn tưởng giờ là buổi sáng phải dậy đi làm nên đáp, “Tí nữa thôi…”

Sau đó giật mình, tròn mắt nhìn Lục Dã, thấy anh đang nhìn cô cười cười.

“Anh đang nghĩ, nếu heo nhỏ lười biếng không dậy thì anh sẽ mang em về nhà xong giấu đi.”

Mạnh Vân sửng sốt, rốt cuộc không nhịn được đành phải to tiếng với Lục Dã, nhưng cô ngại đang ở bệnh viện nên lại thấp giọng mắng anh.

“Anh mới là heo!”



Tuy là đã đi cả đêm nhưng hôm sau cô vẫn tới trường đúng giờ.

Ngô Giai Giai đã đến lớp, mẹ cô bé cũng không đi về mà đứng chờ bên cạnh, khi Mạnh Vân đến, bà kéo cô đến cạnh, sau đó cầm tay, âm thầm đưa một tấm thẻ cho cô.

Mạnh Vân ngạc nhiên nhìn, “Mẹ Giai Giai…”

Mẹ Ngô Giai Giai hơi ngại nên trên mặt có chút xấu hổ, “Cô Mạnh, Giai Giai nhà tôi làm phiền cô rồi… Con bé thích cô lắm, cô có thể nói chuyện với con bé nhiều hơn được không? Đây là chút thành ý của tôi…”

Mạnh Vân nghiêm túc trả lại tấm thẻ cho bà. 

“Mẹ Giai Giai, tôi cũng thích con bé giống như những đứa trẻ khác. Nếu đã tới trường thì người làm giáo viên như chúng tôi sẽ nhiệm vụ chăm sóc bọn trẻ tốt nhất có thể.”

Mẹ Ngô Giai Giai luống cuống liền nói: “Không phải, tôi không có ý đó, cô Mạnh…”

Mạnh Vân cười cười, dịu dàng nói: “Mẹ Giai Giai, không cần như vậy đâu. Nhưng để dạy dỗ trẻ thì gia đình rất quan trọng, nếu muốn biết trẻ nghĩ gì thì phải trò chuyện với trẻ nhiều hơn. Nếu cần tôi hỗ trợ việc gì thì tôi nhất định sẽ giúp.”

Mắt mẹ của Ngô Giai Giai đỏ lên, cũng không nói gì nữa.

Chờ đến giờ hoạt động tự do, Mạnh Vân nói với cô Trương một tiếng sau đó đưa Ngô Giai Giai lên ngồi cạnh cầu trượt. Hai người một lớn một nhỏ ngồi nói chuyện.

Mạnh Vân tuy đúng là đã học Tâm lý của trẻ nhưng đến lúc cần phải phải áp dụng thì đây là lần đầu tiên. Cô nhìn Ngô Giai Giai mặt còn chưa hiểu chuyện nên phải suy nghĩ kĩ cách nói chuyện.

Nhưng Ngô Giai Giai lại hỏi cô trước: “Cô Mạnh, anh trai nhỏ hôm qua đi cùng cô là bạn trai của cô sao?”

Mạnh Vân giật mình, “Không phải đâu, là bạn học cũ của cô.”

“Ồ!” Ngô Giai Giai gật đầu, “Mấy hôm trước lúc ở lớp, Tiểu Tây nói khi bạn ấy lớn lên muốn cưới cô Mạnh đó cô.”

“…”

Mặt Mạnh Vân đỏ lên, trẻ con thời nay lớn sớm vậy sao.

Cô nghĩ cách chuyển chủ đề, nhẹ nhàng nói, “Hôm qua vì sao Giai Giai lại muốn chạy trốn? Con còn chưa nói với cô đâu nha.”

Ngô Giai Giai không nói gì.

Mạnh Vân híp mắt cười, “Giai Giai không muốn nói với cô sao?”

Ngô Giai Giai gật đầu.

“Thế này đi, cô Mạnh muốn biết chuyện của Giai Giai lắm. Hay là cô nói cho con chuyện ngày xưa của cô với anh trai hôm qua được không? Chúng ta trao đổi bí mật nhé?”

Ngô Giai Giai xị mặt xuống, nhíu mày không vui, rốt cuộc vẫn gật đầu nói, “Nhưng mà cô không được kể cho người khác.”

“Ừ”

“Hôm qua Tiểu Thiến nói mẹ bạn ấy bảo nếu bạn ấy không học được cách tính nhẩm thì sẽ vứt bạn ấy ra thùng rác, không cần bạn ấy nữa. Sau đó Giai Giai hỏi mẹ, mẹ nói, nếu thành tích của con không tốt thì mẹ cũng sẽ vứt con đi…”

Mạnh Vân nghe xong hai câu liền hiểu mọi chuyện.

Với người lớn đó chỉ là lời nói đùa, nhưng đối với trẻ nhỏ thì rất dễ gây tổn thương đến suy nghĩ và tinh thần.

Cô thấy Ngô Giai Giai sắp khóc nên đã bế cô bé lên dỗ dành một lúc.

Cô bé nín khóc rồi thì lại nhớ ra chuyện trao đổi bí mật của hai người, liền hỏi Mạnh Vân chuyện của Lục Dã.

Mạnh Vân nghĩ nghĩ, nhẹ nhàng nói, “Anh trai nhỏ hôm qua đi cùng cô là bạn học cũ, bây giờ đang làm bác sĩ.”

“Ồ… Vậy sau này hai người sẽ kết hôn ạ? Tiểu Tây nói nếu con trai thường ở cạnh con gái thì sẽ muốn kết hôn với cô ấy.”

“…” Mạnh Vân trong lòng có chút hoảng sợ, cô làm bộ suy nghĩ một lúc rồi nghiêm túc nói, “Không đâu.”

“Vì sao vậy? Cô với anh trai nhỏ không ở bên nhau được sao?”

“Bởi vì anh trai nhỏ quá ngốc, cô sợ bị anh ấy lây bệnh.”