Anh Nhất Định Làm Em Yêu Anh

Chương 39: Thanh ngốc nghếch




-ThuyTien_Lonely: Nói xem cậu ta bị gì vậy?

-Foreveronelove: À, bị xe cán ngay trước cổng nhà tôi..

-ThuyTien_Lonely: Hả?????????????? Cái gì? Giờ cậu ta sao rồi?

-Foreveronelove: Nhà tôi đưa cậu ta vào bệnh viện rồi, mà cậu không được thông báo gì sao?

Đúng lúc đó, có tiếng chuông điện thoại bàn đặt ở đầu tầng hai, Tiên lập tức bỏ máy chạy đến chỗ điện thoại…

Bên này Phong đợi một lúc không thấy có người trả lời, cậu nhíu mày, lấy cái điện thoại di động gọi cho Tiên.

Mãi không có người nhấc máy, Phong để tay lên bàn gõ gõ năm ngón tay lên mặt bàn. Nghe bản nhạc chờ trong máy mà cậu thấy khó chịu. Sao vừa nghe tin cậu ta bị tông lập tức chạy mất là sao?

“Người ta đã xứng đáng tốt hơn em

Người ta đã yêu anh rất chân thành

Người ta đã cướp mất trái tim anh ra khỏi cuộc đời của em… ừ thì là định mệnh

Thế sao anh vẫn còn ngọt ngào khi ở bên em

Giữa dòng đời em vẫn không sao đâu anh đừng lo

Điều trái tim em rất cần là có một tình yêu thật sự em không muốn đơn phương vấn vương dối lòng

Đừng tội nghiệp em nữa xin anh hiểu cho em

Đừng ngại ngần chi nữa xin anh cứ rời xa

Đừng tội tình nhau nữa làm dài thêm nỗi đau

Đừng bận lòng vì em đôi ta không còn nợ nhau”

-ThuyTien_Lonely: Xin lỗi Phong..tôi có việc phải đi bây giờ..

-Foreveronelove: Nhà cậu ta vừa gọi đến hả?

-ThuyTien_Lonely: Ừ, giờ tôi phải đến xem cậu ta sao rồi.

-Foreveronelove: Không sao, cứ đi đi.

-ThuyTien_Lonely: Ừm, cảm ơn..Bye..

-Foreveronelove: Bye..

ThuyTien_Lonely đã offline

Ngồi nhìn dòng chữ hiện trên màn hình, Phong có một cảm giác gì đó kì lạ, vừa bực bội, khó chịu, vừa có một chút gì đó hụt hẫng, lẽ nào..

Tiên đi cùng với bố mình đến bệnh viện, mẹ vẫn chưa về, Nguyên thì nó nói nó ở nhà trông nhà nên hai bố con đi. Vừa rồi là cô Nhi gọi cho Tiên nói Tiên đến bệnh viện thăm cậu ta. Đến nơi thì câu chuyện được miêu tả thế này:

Thanh xin về nhà sớm hôm nay vì cậu thấy trong người không được khỏe chứ không phải bận việc gì cả…Hôm qua sau khi chia tay mọi người trên sân thượng về thì Thanh không đi ngủ ngay mà lại ra ngoài ban công ngồi rồi ngủ gục luôn ở đó. Ngủ suốt đêm ngoài trời như vậy nên sáng ra Thanh thấy người không khỏe nhưng vẫn cố đi học, nhưng đi đến lớp thì lại cảm thấy không thể trụ được nên xin về. Đang đi đường vì đầu vẫn bị choáng nên bị lạc tay lái, đâm thẳng vào một cái xe máy đang đi ngược chiều. Mà không hiểu tại sao tài xế vừa bóp phanh thì cái phanh bị đứt luôn lên tông luôn vào Thanh. Thanh bị tông ngay trước cổng nhà Phong, lúc đó có mấy người giúp việc gọi giúp cấp cứu và người nhà đưa Thanh đi viện, chính vì vậy mà mọi người mới biết và đưa Thanh đi bệnh viện.

Giờ Thanh bị băng bó kín đầu với bị bong gân ở chân nữa. Không có gì quá nghiêm trọng nhưng mọi người vẫn lo lắng vì đầu Thanh bị đập xuống đường mà kết quả xét nghiệm thì một lúc nữa mới có.

-Con không sao mà!- Thanh nói bằng cái giọng thều thào, nghe vậy mà nói không sao được.

-Không sao gì chứ, lần sau đi phải chú ý nghe không? Mà mệt vậy nên nghỉ luôn từ sáng mới phải chứ? Sao cố đi làm gì mà để ra nông nỗi này? Mà sao lại ngủ ngoài ban công?- Tâm tuôn một tràng hỏi Thanh, thấy vậy Tiên đi đến bảo:

-Thôi cô Tâm, đằng nào cũng lỡ rồi, cậu ấy vừa tỉnh lại cô không nên mắng như thế…mọi người cũng mệt rồi, hay mọi người cứ về ngủ đi, cháu trông cậu ấy cho…

-Cháu không cần ngủ sao?- Tâm nhìn sang Tiên.

-À, hồi chiều cháu lỡ ngủ nhiều quá, giờ không ngủ được…-Tiên gãi đầu.

-Mẹ và mọi người cứ về đi..-Thanh lại cất giọng nhỏ nhỏ.

-Còn kết quả xét nghiệm thì sao?

-Cái đó để cháu lo được rồi, mọi người cứ về nghỉ đi…-Tiên nói rồi đẩy Tâm cùng mọi người ra ngoài- Cả nhà cứ ngủ ngon, cứ để cháu lo cho…

Sau khi cánh cửa được khép lại, Tiên thở phào, kéo ghế ngồi xuống cạnh kính cận, chăm chăm nhìn khuôn mặt của cậu ta..

-Sao..sao vậy?-Kính cận đỏ mặt, lắp bắp..

-Chậc chậc chậc..-Tiên đưa tay lên xoa cằm – Lần đầu tiên được thấy khuôn mặt cậu lúc không đeo kính, vậy mà…chậc chậc..

-Sao?

-Tiếc là lại nhiều vết thâm tím quá, hỏng hết cả tác phẩm nghệ thuật…

-..

Kính cận không nói gì nữa..cậu cảm thấy người mình đang nóng bừng bừng và tim mình thì đang nhảy nhót trong lồng ngực..cậu có nên nói cho cô biết điều đó không nhỉ?

-Sao vậy?-Tiên nhìn khuôn mặt lo lắng, đỏ bừng của cậu ta, hỏi lại.

Kính cận hơi lắc đầu nhưng vừa lắc đã cảm thấy đau hết vùng cổ cũng như vùng vai.

-Ế, đừng có lắc đầu..cậu quên là cậu đang băng bó hả?- Tiên lấy tay áp nhẹ vào má cậu ta rồi giữ lại…Thanh giật mình..hai khuôn mặt cùng nhìn nhau. Tiên bất chợt bỏ tay ra, mắt chớp chớp, hơi lắc đầu:

-Ở đó đi, tôi đi xem kết quả xem não bộ cậu có bị gì không!

1h sáng.

Kính cận thiu thiu ngủ lại, Tiên ngồi trên cái ghế tựa gần cửa sổ, hai chân theo thói quen lại gác lên thành cửa sổ. Kết quả xét nghiệm cho biết là kính cận chẳng có vẫn đề gì ở đầu cả…đang ngồi cầm cái điện thoại để lên facebook thì tự nhiên nó rung lên bần bật..

Baby I’m sorry neowa isseodo nan lonely

Saranghagin naega bujokhanga bwa

Ireon motnan nal yongseohae

I’m sorry ige neowa naui story

Sarangiran naegen gwabunhanga bwa

Ne gyeote isseodo

Baby I’m so lonely lonely lonely lonely lonely

Tiên giật mình, tí thì đánh rơi điện thoại xuống đất. Là Phong gọi. Vội vàng ấn vào nút nhận cuộc gọi rồi nói khe khẽ:

-Alô..

-Vẫn chưa ngủ hả?- Giọng Phong phát ra có chút không vui.

-Chưa, lúc chiều ngủ nhiều rồi thì không ngủ được..-Tiên nói nhỏ rồi khẽ khàng nhìn xem kính cận có bị đánh thức không.

-Vậy hả? Đang ở nhà hả?

-Không.

-Hả? 1h rồi đấy, đừng nói với tôi cậu vẫn đang ở cạnh cậu ta nhé.

-Ừ, tôi đang ở cùng Thanh đây!

-Cái gì? Cậu..không về mà..sao?

-Cậu ấy ngủ rồi, cậu cũng ngủ đi nhé..bye..

-Ơ, này…

-Cụp..

Phong nhìn cái điện thoại mà cảm thấy không vui chút nào, tại sao chứ? Hay là…

Tiên tắt máy xong lập tức đổi chế độ im lặng, lại nhìn kính cận vẫn đang ngủ mới thở ra nhè nhẹ, rồi tắt máy, ngồi ngả ra ghế rồi nhắm mắt lại nhưng không biết rằng, khi cô nhắm mắt thì lại có một đôi mắt khác mở ra..Đôi mắt mang một nỗi buồn nhìn vào bóng tối bao trùm quanh nơi mình đang nằm. Cảm giác yêu thầm mà không giám nói chỉ biết đứng nhìn người đó nói chuyện với người con trai khác thật chẳng dễ chịu chút nào.

Sáng.

Tiên mở mắt nhìn xung quanh, nhận ra mình đang nằm ở ghế trong bệnh viện lại bất chợt nhìn sang bên cạnh, kính cận vẫn đang ngủ. Cô đứng dậy nhón chân bước ra ngoài tính mua cái gì đó lát cho kính cận ăn, vừa nhón chân đi được hai bước thì:

-Đi đâu vậy?- Giọng nhỏ nhỏ của kính cận phát ra nhưng đủ làm Tiên giật bắn mình lên. Mất ba giây trấn tĩnh, cô ngoảnh lại nhìn Thanh nhưng tim vẫn đập thình thịch. Đưa tay đặt lên ngực, cô nói:

-Làm gì vậy? Thót cả tim!

-…-Kính cận không nói gì, Tiên nhìn cậu ta rồi đi lại gần hỏi:

-Sao thế này? Đêm qua ngủ không đủ sao?

-Có.-Kính cận trả lời một cách không hứng thú.

-Ờ, vậy cậu ở đây nhé!- Tiên nói rồi quay người đi.

-Đi đâu?- Kính cận lại hỏi.

Tiên vừa chạm tay vào nắm cửa, quay lại nhìn cậu, nói:

-Muốn nhịn đói sao?

-Không…

-Vậy nằm đó đi, đợi tôi một lát nhé. –Tiên nói rồi mở cửa bước ra ngoài xong nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Thanh nằm trên giường, mắt nhìn lên trần nhà, hôm qua từ lúc tỉnh dậy đó đến sáng cậu không hề ngủ được. Vừa thấy Tiên cựa mình tỉnh dậy cậu lập tức nhắm mắt lại, nhưng nghe tiếng nhón chân nhẹ nhàng đó cậu không nén nổi mà bật tiếng hỏi, giờ mới biết là cô đi mua đồ ăn sáng. Lòng cậu có một chút gì đó vui vui nhưng sau này khi cậu khỏi là cô sẽ lại rời đi phải không? Cô sẽ đến bên Phong, một người con trai dễ thương, hiểu tính cách con gái và rất hợp với cô, còn cậu chỉ là một tên ngốc kiệm lời, không biết gì về con gái hết lại hậu đậu liệu rằng có thể yêu một ai đó không?

Mải suy nghĩ, Thanh không biết Tiên đã về từ lúc nào rồi, cho đến khi ngửi thấy mùi cháo trứng và mùi sữa nóng hôi hổi thật gần lại thoang thoảng mùi hương hoa Thủy Tiên nhè nhẹ trong không khí, cậu mới thoát khỏi suy nghĩ của mình mà nhìn xung quanh.

Tiên mua một tô cháo trứng và một li sữa đậu nóng ở ngay cổng bệnh viện. Mang lên phòng thì thấy kính cận đang nằm ngây ngốc nhìn trần nhà và không nhận ra sự có mặt của cô ở trong căn phòng. Tiên phì cười đặt tô cháo và li sữa lên một cái khay rồi mang đến gần kính cận, mãi một lúc mới thấy cậu ta giật mình rồi nhìn xung quanh.

Nhìn Tiên đang đứng bưng cái khay ở gần mình, Thanh lập tức gượng dậy. Thấy vậy, Tiên đặt cái khay xuống cái bàn bên cạnh rồi đỡ cậu, nói:

-Cẩn thận.

-Không..không sao..-Mặt Thanh lại bắt đầu chuyển màu rồi.

Tiên đỡ cậu ta ngồi thẳng dựa vào thành giường lấy cái gối kê lưng cậu ta cho đỡ mỏi nhìn mặt cậu ta đỏ quá bèn đặt tay lên trán cậu ta. Không sốt mà:

-Hình như cậu lại bị làm sao rồi, sao mặt đỏ ké vậy?

Kính cận nuốt nước bọt cái ực rồi lắc đầu nhè nhẹ. Thấy vậy Tiên không nói cái gì nữa với lấy tô cháo hỏi:

-Tự ăn được không?

-Được..được..-Kính cận lắp bắp rồi lấy tay đỡ lấy tô cháo. Vì chỉ đỡ bằng một tay, bát cháo lại nóng nên tí thì làm đổ mất, may mà Tiên nhanh tay đỡ lại, rồi cầm luôn:

-Phải cẩn thận chứ!

Thấy kính cận không có phản ứng gì, Tiên bèn cầm lấy cái thìa, múc một thìa, thổi nhè nhẹ rồi đưa lại gần kính cận, nói:

-Há miệng ra…

Thanh lại nuốt nước bọt lần nữa rồi cũng há miệng ra, vừa mới nuốt được thìa đầu tiên thì cửa phòng bị mở ra bằng một lực khá mạnh. Phong bước vào cùng với Ngọc. Thấy hai người đang tròn mắt nhìn mình, lại nhìn Tiên đang bón cho Thanh, mắt Phong xa xầm, cậu đi đến, lấy tay đón lấy tô cháo trong tay Tiên rồi đặt xuống bàn, xong kéo tay Tiên đi ra ngoài.

-Cái gì vậy?- Tiên giật mình hỏi.

-Cậu im lặng cho tôi.

-Im lặng cái gì chứ?- Tiên bực mình.

Không cho Tiên nói tiếp, Phong quay sang nói với Ngọc:

-Ở đây nhờ cậu.- Rồi kéo tay Tiên đi luôn.

Phong thật không thể chịu nổi khi nhìn thấy cảnh vừa rồi, tại sao chứ? Cậu đang ghen sao? Mặc dù mới biết cô mấy tuần nhưng cậu đã có thiện cảm rồi, cô không bám theo cậu vì vẻ đẹp trai của cậu dù có một lần vì cái avatar mới làm quen với cậu. Thời gian trò chuyện giữa hai người cũng không nhiều nhưng mỗi lần nói chuyện với cô cậu vẫn thấy thích hơn nói với người khác, sáng gọi điện mãi thì không thấy cô nhấc máy cậu bèn hỏi người giúp việc bệnh viện mà họ đã đưa Thanh đến rồi lập tức đến đây. Vừa đi một đoạn thì cậu gặp Ngọc nên hai người cùng lên đây, nhưng vừa lên lại nhìn thấy cái cảnh khiến người khác khó chịu này, cậu đành phải lôi Tiên đi cho đỡ khó chịu.

Ngọc nhìn theo hai người cho đến khi Phong kéo Tiên khuất sau cánh cửa mới thở dài, xong nhìn sang Thanh gương mặt Thanh cũng có cảm xúc không khác gì so với Ngọc nên Ngọc cũng nghĩ ra… Nhưng lại nhìn ra phía cửa, Ngọc nghĩ thầm: “ Tôi đã từng nói rồi Thủy Tiên, chị có thể có mọi thứ, ngoại trừ Phong!”