Anh Nhất Định Làm Em Yêu Anh

Chương 31: Buông tay..không dễ dàng!!




-Cậu..sao lại ở đây?-Nam hỏi.

-Hôm nay chúng tôi có tiệc, cô ấy bỏ về truớc nên tôi phải đi theo..không ngờ lại gặp anh đang ép buộc cô ấy như vậy.

-Tôi không ép buộc!

-Nhưng hành động của anh là bắt buộc cô ấy phải yêu mình.

-Tôi..

-Hai người về đi..-Anh lên tiếng.

Cả hai đều ngoảnh sang nhìn cô, cô nói tiếp:

-Tôi mệt mỏi rồi, tôi muốn nói rõ..nhưng không phải lúc này..hai người về đi đừng làm loạn trước nhà tôi nữa!- Nói rồi cô mở cửa đi vào nhà, rồi đóng sầm cửa lại.

Minh và Nam nhìn cánh cửa bị đóng sầm trước mặt, lại quay sang nói với nhau:

-Anh nên bỏ cuộc đi!

-Cậu nên từ bỏ đi!

Hai người nhìn nhau hằm hằm, Minh lên tiếng:

-Tôi sẽ bỏ cuộc…nếu cô ấy nói không yêu tôi!

-Tôi sẽ không bỏ cuộc..cho đến khi cô ấy nói yêu tôi!- Nam cũng nói rõ quan điểm.

-Nhưng cô ấy không yêu anh.

-Tôi sẽ làm cho cô ấy yêu tôi.

-Như vừa rồi hả?-Minh nhướn mày.

-Cậu..

-Xoạch..- cửa mở.

Anh từ bên trong nhìn ra hai người, nãy giờ cô vẫn đứng sau cánh cửa nên vẫn nghe thấy hai người nói chuyện. Cô lên tiếng:

-Thật sự thì hai người không thể im lặng sao?

-Cho đến khi em quyết định!- Nam nói.

-…-Anh im lặng một lát, rồi nói- Vậy được..- cô đi hẳn ra ngoài.-Tôi..

Hai người nín thở.

-Tôi..rất tiếc cho hai người..tôi không nghĩ mình sẽ yêu lần nữa! –Anh nói xong chăm chăm nhìn biểu hiện của cả hai. Minh thì nhíu mày, Nam không có biểu hiện.

-Em không cần dấu, em cứ nói đi, em chỉ cần chọn một trong hai thôi, nếu em chọn cậu ta, tôi sẽ không làm phiền em nữa.

-Tôi không chọn ai..

-Nếu em không nói rõ, nhất định tôi sẽ không về!

Anh nhìn Nam:

-Tùy thôi.

-Hả?

-Muốn ngồi đến bao giờ thì ngồi, tôi không quan tâm.

-Em..

Anh quay người bước vào nhà, nhưng (lại) lần nữa Minh níu tay cô hỏi:

-Thật sự không thể chọn một trong hai sao? Khó khăn vậy sao? Cậu không thể biết..tình cảm thật sự của mình sao?

Một bầu không khí im lặng vây quanh ba người, Anh nhắm mắt, nói:

-Tôi..

-Em không cần nói nữa..-Nam nói, rồi nhìn hai người- Tôi đã cố gắng, nhưng càng ngày em càng rời xa tôi…tôi..tôi có thể thấy tình cảm em dành cho cậu ta..nó không như dành cho tôi..

-…

-Tôi sẽ không làm phiền em nữa!- Nam nói, dù tim anh như có hàng ngàn những mũi kim đâm qua.

-Anh..-Minh lên tiếng.

-Cậu không cần nói gì cả, hãy chăm sóc cô ấy..đúng như vậy..một con người lạnh lùng không thể cảm hóa một con người lạnh lùng được!- Nam nhìn Anh thêm mấy giây- Tôi không thể có được trái tim em..chưa bao giờ có phải không?

-..Tôi rất tiếc…nhưng đúng vậy!- Anh nhắm mắt.

-..Cảm ơn em.-Nam nói xong câu này thì cả Minh và Anh đều ngẩng lên nhìn- Những câu nói của em dù rất đau, nhưng nó sẽ giúp tôi quên em thật sự..

Lại một không khí im lặng. Nam lại phá vỡ điều đó:

-Chúc em hạnh phúc…

Nói rồi cậu rời đi, không một lần ngoảnh lại…

Nhìn Nam từ từ đi khuất xong lại nhìn sang Anh, Minh nói:

-Cậu có làm cho tôi trở nên như vậy không nhỉ?

Anh quay sang nhìn Minh:

-Nếu muốn..!

-Không đâu, tôi không muốn..-Minh nói rồi kéo tay cô, ôm chầm một cái, cảm nhận mọi thứ như mới ngày hôm qua chưa hề có bốn năm xa cách đó.

-Cậu về đi! Tôi muốn nghỉ ngơi..-Anh gỡ tay Minh ra, định đi vào nhà, ai ngờ chàng Minh nhà ta nhiễm mấy cái thói quen khi còn sống ở Mĩ, cậu cúi xuống, bế xốc cô lên, cười nói:

-Mệt thì tôi đưa vào nghỉ, tôi có thể ở lại không?

-Thả tôi xuông!

-Không!

-Có thả không?

-Không!

-Thả xuống!

-Ừ..thì thả xuống..-Minh thả cô xuống nhưng vẫn đi theo vào nhà, Anh quay lại hỏi:

-Đi vào làm gì?

-Ờ..thì..

-Đi về- Anh vừa nói vừa lấy tay đẩy cậu ra cửa, rồi đóng sầm lại.

Minh mỉm cười, nói thầm:

-Good night, my love!

Anh dựa vào cửa, dần dần ngồi thụp xuống, một ngày thật mệt mỏi…cô không chắc..mình có thể mở lòng để đón nhận tình yêu đó không nữa… ở đời, không gì có thể biết trước được…

*

Sáng hôm sau.

Vừa mở cửa ra để đi làm, Anh đã thấy Minh lù lù đứng ở cửa, đang nở một nụ cười vô cùng rạng rỡ:

-Chào buổi sáng!- Minh nói.

-Chào!- Anh nói một cách chán nản rồi đi ra ngoài để đóng cửa, Minh lại hỏi:

-Tôi sẽ xin việc làm..

-…

-Tôi sẽ đi làm tại công ti bố mình..

-..

-Nè. Sao vậy?

-Mệt!- Anh chỉ nói vậy rồi bỏ đi trước.

Minh cười nhăn nhở rồi chạy theo…

*

Đang nói chuyện với khách hàng, điện thoại của Anh rung bần bật, cô đành xin lỗi khách hàng rồi nhìn người vừa gọi, tên Minh này ăn phải cái gì vậy?

-A lô..

-Cùng ăn trưa đi..

-Đang bận..

-Bận gì..nè..nè Sao vậy?- Minh giật mình vì Anh đã cúp máy mất tiêu rồi, gọi lại thì nghe:

-Thuê bao quí khách vừa gọi….

-Cái gì vậy trời!

Sau khi kết thúc công việc, Anh trở về nhà nhưng vừa ra cổng thì đã thấy tên Minh lù lù đứng đấy rồi, cô chán nản hỏi:

-Rốt cuộc cậu muốn gì đây?

-Ờ..Không biết nữa..-Minh cười.

-Vậy đừng có ngày nào cũng đi theo tôi như vậy!- Anh nói rồi bỏ đi trước. Minh nhìn theo bóng cô, bức xúc nói to:

-Nhưng tôi muốn…cậu yêu tôi!

Anh hơi giật mình, ngoảnh lại nhìn Minh bằng ánh mắt lạ. Xong cô nói:

-Nếu muốn tôi yêu cậu thì đừng có những hành động như thế nữa, nó khiến tôi cảm thấy phiền phức hơn là yêu!- Anh nói rồi bỏ đi trước để lại tên Minh đứng ngẩn tò te ở đó.

*

21h30’ hôm đó.

Giải quyết xong một số vấn đề về công việc, Anh chuẩn bị đi ngủ, vừa đứng dậy khỏi bàn làm việc thì:

-Kính koong…

Giật mình ngoảnh lại. cô nhíu mày đi ra cửa, nghĩ thầm:

-Đêm hôm thế này, ai vậy nhỉ?

-Xoạch…-Cửa mở.

Vừa mở cửa cô đã nhận thấy mùi rượu nồng nặc, nhìn người đang đứng trước mặt mình. Nam đang trong trạng thái say mèm, nhưng càng say thì anh càng không thể quên được cô, càng uống thì anh càng tỉnh ra, không thể nào quên được. Vừa ra khỏi Bar, anh lập tức lái xe đến đây. Thấy Anh vừa mở cửa, Nam lập tức ôm lấy cô, nói giọng ngắt quãng:

-Anh à…anh sai rồi…anh không thể quên em được…dù hôm qua..anh chúc em..hạnh phúc..nhưng anh..hic..anh không thể buông tay…dễ như..anh đã nói được…

em..hãy..chấp nhận..anh được..không?

Cảm nhận được cả sức nặng của Nam dần dần trĩu xuống vai mình, Anh đẩy Nam đứng thẳng dậy, lấy tay vỗ vỗ vào má Nam, nói:

-Dậy đi,..tôi không thể cho anh vào nhà được đâu, dậy mau…

Nam giật mình, mắt vẫn còn lờ mờ chưa nhìn rõ…mãi sau mới nhận ra người trước mặt mình, anh nói:

-Không thể..đón nhận anh sao?- Nam nói bằng giọng lờ mờ, nghe vô cùng..đáng sợ.

-Tôi rất tiếc…!

-Tại sao chứ?-Nam đẩy cô vào nhà, ấn mạnh vào tường, nói bằng giọng cay đắng-Tại sao..em không thể đón nhận tôi…4 năm qua..tôi luôn nhớ về em mà..tôi không thể yêu ai ngoài em..giờ em nói em không yêu tôi, là sao?

-Tôi chưa từng nói..tôi yêu anh!-Anh nhìn thẳng vào Nam, nói.

Nam không thể chịu được nữa rồi…(Núi lửa phun trào!!!! Chạy thôi) Tại sao chứ? Anh có gì không tốt sao, không thể nào….Nam cắn chặt môi, cúi đầu nhìn sàn nhà…lát sau bất chợt ngẩng lên nhìn cô..trong mắt có những tia máu đáng sợ..

Anh chưa kịp phản ứng thì Nam đã đẩy mạnh cô vào tường, rồi cúi xuống, ép chặt môi mình lên môi cô. Hai tay vòng qua eo xiết chặt không cho cô cựa quậy….