Lần này tiến vào Linh Lung Tập Tranh, Diệp Vô Tuyết không còn biến thành mèo nữa.
Cậu nhìn xuống tay mình, rồi nhìn lên độ cao của những ngôi nhà xung quanh, cậu cứ cảm thấy mình thấp hơn rất nhiều.
Lúc này, một bóng người quen thuộc lọt vào tầm mắt, Diệp Vô Tình sải bước đi tới, Diệp Vô Tuyết lập tức kêu lên: “Ca ca!”
Giọng nói vô cùng trẻ con.
Diệp Vô Tình khựng lại một chút, do dự quay đầu lại.
Diệp Vô Tuyết bất chấp chạy tới, va vào người Diệp Vô Tình, sau đó ôm chặt đùi anh: “Ca ca, cuối cùng đệ cũng tìm được huynh rồi.” Vừa nói cậu vừa lau nước mắt vào tay áo Diệp Vô Tình.
Diệp Vô Tình nói: “Ngươi nhận nhầm người rồi, ta không phải ca ca của ngươi.”
Diệp Vô Tuyết ngẩng đầu lên: “Ca ca, huynh không nhận ra đệ sao? Đệ là Vô Tuyết, Diệp Vô Tuyết nè!”
Trên mặt Diệp Vô Tình hiện lên một tia mờ mịt, anh nói: “Diệp Vô Tuyết là ai? Sao cái tên này quen quá…”
Diệp Vô Tuyết lo lắng nói: “Diệp Vô Tuyết là đệ, đệ chính là đệ đệ của huynh!”
Diệp Vô Tình cười nói: “Nhưng ta chỉ có một đệ đệ, chính là…” Diệp Vô Tình cau mày, cố gắng nói ra cái tên ấy, nhưng không thể nói ra được.
Diệp Vô Tuyết nói: “Cậu ấy chính là đệ!”
Kỹ năng quấn người của Diệp Vô Tuyết rất đỉnh cao, tuy thân hình nhỏ bé nhưng linh hoạt hơn, Diệp Vô Tình không còn cách nào khác phải mang con khỉ nhỏ đột nhiên xuất hiện này về nhà.
Diệp Vô Tuyết dần dần thích ứng với cơ thể một đứa trẻ, Diệp Vô Tình đưa nước cho cậu rửa mặt, đồng thời tìm một bộ quần áo cho cậu thay.
Thời gian dường như quay trở lại thời điểm cậu còn chưa trưởng thành, Diệp Vô Tình vừa là mẫu thân vừa là ca ca, thấy quần áo không vừa người, Diệp Vô Tình đã lấy kéo và kim khâu để chỉnh sửa kích cỡ cho cậu.
Diệp Vô Tình nói: “Thay quần áo rồi đi ngủ, ngày mai ta giúp ngươi đi tìm ca ca.”
Diệp Vô Tuyết nói: “Huynh chính là ca ca của đệ mà.”
Diệp Vô Tình đè đầu Diệp Vô Tuyết xuống nói: “Ngủ đi.”
Diệp Vô Tình ở trong Linh Lung Tập Tranh không bao giờ nhớ ra được đệ đệ của mình là Diệp Vô Tuyết, Diệp Vô Tuyết có chút thất vọng.
Dù tiến vào Linh Lung Tập Tranh bao nhiêu lần, cậu cũng chỉ thay đổi thân phận để ở bên Diệp Vô Tình, khi rời khỏi Linh Lung Tập Tranh và thế giới trong Linh Lung Tập Tranh khởi động lại, Diệp Vô Tình vẫn không nhớ tới sự tồn tại của cậu.
Diệp Vô Tuyết đã cố hết sức để trở thành người đệ đệ tốt mà Diệp Vô Tình mong đợi, cậu sẽ không chạy ra ngoài vui chơi mỗi ngày, cậu chăm chỉ tu luyện không bao giờ lười biếng.
Ngay cả Diệp Vô Tình cũng khuyên cậu bình thường nên thư giãn một chút, không nên ép buộc bản thân như thế.
Dáng vẻ bây giờ của cậu có phần giống với Bùi Lệnh lúc ở nhà cậu ngày xưa.
Nhìn có vẻ căng thẳng nhưng thực chất là thận trọng, chỉ là để nhận được lời khen của Diệp Vô Tình.
Linh Lung Tập Tranh không thể tránh khỏi đi đến thảm họa cuối cùng, quá khứ tái hiện, Diệp Vô Tuyết liên tục yêu cầu Diệp Vô Tình cùng mình rời khỏi thành, có lẽ vẫn còn một tia hy vọng.
Diệp Vô Tình nói: “Ngươi đi trước đi, ta tới sau.”
Diệp Vô Tình đang nói dối, Diệp Vô Tuyết biết điều đó.
Cậu chỉ hận mình quá yếu, không thể đánh Diệp Vô Tình bất tỉnh rồi mang đi, ngược lại còn bị Diệp Vô Tình ép lên xe ngựa.
Diệp Vô Tuyết vẫn muốn nhảy khỏi xe ngựa, nhưng Diệp Vô Tình đã thi triển pháp thuật, Diệp Vô Tuyết bị đóng băng trong xe.
Diệp Vô Tình sờ sờ tóc cậu nói: “Hy vọng ngươi có thể tìm được ca ca của mình.”
Huynh chính là ca ca của ta.
Sau khi Diệp Vô Tuyết bị đuổi ra khỏi Linh Lung Tập Tranh, cậu sửng sốt hồi lâu, khi tỉnh táo lại, cậu lập tức muốn tiến vào Linh Lung Tập Tranh.
“Không được.” Bùi Lệnh giữ lấy vai cậu.
Diệp Vô Tuyết đột nhiên ngước mắt lên, nắm lấy cánh tay của Bùi Lệnh nói: “Có cách nào có thể khiến ca ca nhớ được ta không?”
Bùi Lệnh nhắm chặt hai mắt, như thể hắn đã đoán trước được Diệp Vô Tuyết sẽ hỏi câu này.
Hắn khẽ gật đầu, bình tĩnh nói: “Diệp Vô Tình mất trí nhớ là bởi vì linh hồn của huynh ấy không trọn vẹn, nếu muốn khôi phục trí nhớ, chỉ có thể hoàn thiện lại linh hồn.”
Trực giác Diệp Vô Tuyết cảm thấy dưới chân mình chính là vực thẳm mà Bùi Lệnh đã thiết lập sẵn, nhưng sự cám dỗ đối với cậu quá lớn, cậu biết nếu rơi xuống, cậu sẽ phải chịu số phận không thể quay đầu, nhưng cậu vẫn phải bước một bước đó.
Diệp Vô Tuyết nói: “Làm thế nào ta mới có thể hoàn thiện linh hồn của ca ca?”
Bùi Lệnh nói: “Nếu ta nói với em phương pháp đó, chắc chắn em sẽ càng ghét ta hơn.”
Diệp Vô Tuyết chết lặng, không biết tại sao cậu và Bùi Lệnh lại đến nước này.
Trước kia cậu lúc nào cũng nhắm vào Bùi Lệnh, không chịu thua hắn, là vì cậu oán hận Bùi Lệnh đã cướp đi sự chú ý của Diệp Vô Tình, hay là vì nguyên nhân nào khác?
Những cảm giác khó tả đó giờ đã quá muộn để tìm hiểu.
Diệp Vô Tuyết nói: “Cứ nói cho ta biết.”
Bùi Lệnh nói: “Chắc hẳn em đã nghĩ ra được, trong ba ngàn thế giới có vô số Diệp Vô Tình.”
Diệp Vô Tuyết không cần suy nghĩ liền phản bác: “Không thể nào! Như vậy có khác nào Linh Khu? Huống chi, Diệp Vô Tình trong ba ngàn thế giới không phải là ca ca của ta.”
Bùi Lệnh dùng cả hai tay nắm lấy cánh tay của Diệp Vô Tuyết, mặc dù nhắm mắt lại nhưng vẫn có cảm giác như hắn đang nhìn chằm chằm vào cậu.
Hắn hỏi: “Em thật sự nghĩ như vậy sao? Em thật sự không thể phân biệt được sao?”
Diệp Vô Tuyết gần như bị Bùi Lệnh nghiền nát thành từng mảnh.
Cậu sẽ cảm thấy tuyệt vọng khi đối mặt với Bùi Lệnh, mỗi khi cậu nghĩ rằng mình có thể trốn thoát, Bùi Lệnh sẽ dồn cậu vào chân tường.
Diệp Vô Tuyết bình tĩnh nói: “Vì sao luôn muốn ta lựa chọn? Ta không muốn chọn, cũng không muốn lựa chọn.”
Bùi Lệnh nói: “Bởi vì đây lựa chọn em bắt buộc phải làm.”
Toàn thân Diệp Vô Tuyết ớn lạnh, rơi xuống vực sâu, biết đây là âm mưu của Bùi Lệnh, muốn dùng Diệp Vô Tình ép cậu thừa nhận hết thảy trong ba ngàn thế giới đều là ảo ảnh.
Sự tái sinh của cậu chỉ là một hồi Trang Chu Mộng Điệp, tất cả những người cậu gặp chỉ là ảo mộng.
Diệp Vô Tình như thế, Bùi Lệnh cũng thế, Tiểu Vân của cậu càng như thế.
“Ta không… Ta không muốn…” Diệp Vô Tuyết theo bản năng lựa chọn trốn chạy, lúc này cậu đang ở trên bờ vực suy sụp, bất kể cậu chọn phương án nào cũng chỉ khiến cậu thống khổ.
Bùi Lệnh đến gần cậu, giữ chặt cơ thể cậu, buộc cậu phải nhìn hắn.
Diệp Vô Tuyết run rẩy: “Xin đừng bắt ta lựa chọn.”
Lông mi của Bùi Lệnh run lên, ngón tay không khỏi siết chặt lại một chút.
Hắn bị mê hoặc bởi vẻ mặt đau khổ và hoảng loạn của Diệp Vô Tuyết, giống như một con báo nhỏ bị nhốt trong lồng va đụng khắp nơi, móng vuốt sắc nhọn của nó bị mài mòn, sự bướng bỉnh và mỏng manh hòa quyện một cách tuyệt vời khiến hắn muốn liếm sạch nước mắt đang rơi của Diệp Vô Tuyết.
Bùi Lệnh nói: “Nhưng nếu em không lựa chọn, Diệp Vô Tình sẽ vĩnh viễn không thể nhớ ra em. Em chỉ có một ca ca.”
Diệp Vô Tuyết bịt tai lại, mỗi lời Bùi Lệnh nói ra đều giống như tiếng ma quỷ, đánh vào nơi yếu đuối nhất trong trái tim cậu.
“Nếu em không cứu huynh ấy, trên thế giới này sẽ không có ai cứu huynh ấy.”
Diệp Vô Tuyết dần dần thả lỏng ngón tay, dường như bị giọng nói của Bùi Lệnh mê hoặc, ngước mắt nhìn Bùi Lệnh.
Cậu không thể để Diệp Vô Tình ở mãi trong Linh Lung Tập Tranh và lặp đi lặp lại quá khứ, tất cả mọi người trên thế giới đều đã quên Diệp Vô Tình, chỉ mỗi mình cậu còn nhớ.
Cậu không thể từ bỏ Diệp Vô Tình.
Cậu buông hai tay, quỳ xuống trước mặt Bùi Lệnh với hai mắt trống rỗng nói: “Làm sao mới có thể cứu được ca ca?”
Khi cậu hỏi ra câu này, cậu đã bị nhốt trong mạng nhện.
Vô số cặp mắt tha hồ nhìn trộm cậu, cánh tay bò lên người cậu, Diệp Vô Tuyết cụp mắt xuống, không hề phản kháng, tựa như đây là cách duy nhất để cứu ca ca mình.
Diệp Vô Tuyết bị cánh tay ôm lấy eo, cậu ngồi trên người Bùi Lệnh, dang rộng hai chân đưa lưng về phía Bùi Lệnh.
Ngực cậu hơi ướt, sữa tràn ra khỏi núm vú.
Bùi Lệnh hỏi: “Em có thực sự muốn cứu huynh ấy không?”
Diệp Vô Tuyết gật đầu.
Bùi Lệnh nói: “Hiện tại chỉ có Vạn Hoa Kính mới có thể cứu được Diệp Vô Tình.”
Vô số mảnh Vạn Hoa Kính đột nhiên xuất hiện xung quanh Diệp Vô Tuyết, cơ thể trần truồng của cậu được phản chiếu trong mỗi tấm gương.
Bất kể từ hướng nào, Diệp Vô Tuyết đều có thể nhìn thấy cậu đang khỏa thân ngồi trên người Bùi Lệnh.
Diệp Vô Tuyết choáng váng, đôi mắt cậu bị tổn thương bởi ánh sáng phản chiếu từ gương, cậu sợ hãi nhắm chặt mắt lại.
Người trong gương là ai?
Sao trông giống cậu quá vậy?
Diệp Vô Tuyết mở mắt ra, tấm gương đối diện cậu hiện rõ đầy đủ dáng vẻ dâm đãng của cậu.
Bùi Lệnh một tay bóp vú cậu, tay kia đút vào giữa hai chân, Diệp Vô Tuyết cảm nhận được sự đau nhức và tê dại âm thầm giữa hai chân, cảm giác này được khuếch đại vô số lần khi phản chiếu trong gương.
“Em muốn Diệp Vô Tình ở thế giới nào hơn? Ta giúp em tìm huynh ấy trở về.”
Hình ảnh trong gương xoay chuyển, đi đến Kính Thành mà Diệp Vô Tuyết quen thuộc.
Diệp Vô Tình trong Kính Thành vẫn đang loanh quanh tìm lối thoát, Diệp Vô Tình vô thức gọi một tiếng ca ca, Diệp Vô Tình trong gương dường như nghe thấy, liền đưa mắt nhìn về phía cậu.
Diệp Vô Tuyết triệt để tỉnh táo lại.
Cậu sợ hãi lùi lại, sợ Diệp Vô Tình nhìn thấy bộ dạng hiện tại của mình.
Bùi Lệnh nói: “Em muốn người này phải không?”
Bùi Lệnh biết nỗi sợ hãi của Diệp Vô Tuyết, nhưng vẫn ôm Diệp Vô Tuyết tiến lên một buowsc.
Thân thể Diệp Vô Tuyết căng thẳng, cậu không dám thở mạnh, sợ bị Diệp Vô Tình trong gương nghe thấy.
May là Diệp Vô Tình chỉ tình cờ nhìn cậu, sau đó liền nhìn đi chỗ khác.
Diệp Vô Tuyết nói: “Đừng, đừng lại gần.”
Bùi Lệnh cười nói: “Nếu em không muốn người này, chúng ta đổi người khác, người này thế nào?”
—–
Tác giả:
Chương sau Tiểu Bùi trở lại chiến trường.