Nói xong câu đó Bùi Lệnh đã tiêu hao hết sức lực còn lại, hắn không cam lòng ngã ngửa xuống đất.
Diệp Vô Tuyết thấy vậy liền đẩy Yến Đạo Không ra, loạng choạng chạy đến bên cạnh Bùi Lệnh đỡ hắn ngồi dậy.
Bùi Lệnh đưa tay nắm lấy ngón tay của Diệp Vô Tuyết rồi mới chịu nhắm mắt lại, hình như hắn ngất đi vì kiệt sức.
Thế nhưng dù đã ngất đi thì hắn vẫn nắm chặt ngón tay của Diệp Vô Tuyết, chặt đến mức Diệp Vô Tuyết nhất thời không thể rút ra được.
Cổ họng Diệp Vô Tuyết hơi ngứa, lúc cậu mở miệng, cánh hoa lại lũ lượt rơi xuống.
Khi ở cùng Yến Đạo Không, cậu chưa cảm nhận được sự tồn tại của những cành hoa trong cơ thể, cậu còn tưởng mình đã giải được chất độc kỳ lạ trong người, nhưng không ngờ sau khi đến gần Bùi Lệnh, cảm giác khô nóng kia lại dâng lên.
Đặc biệt là lúc ngón tay bị Bùi Lệnh giữ lấy, có cảm giác ngứa ran nhè nhẹ, cứ như bị kim chích, như thể giây tiếp theo những cành hoa kia sẽ đâm xuyên qua da thịt cậu, mọc lan tràn khắp người cậu.
Diệp Vô Tuyết tách ngón tay của Bùi Lệnh ra, những cành hoa bồn chồn trong cơ thể tạm thời bình tĩnh lại.
Bùi Lệnh mất đi thứ mình nắm trong tay hơi cau mày lại, trông hắn rất bất an.
Diệp Vô Tuyết không còn cách nào, đành tiện tay nhét chiếc gương vào tay Bùi Lệnh.
Cậu quay đầu nhìn Yến Đạo Không, nói: “Nơi này không tiện ở lâu, có khi Ngọc Tiếu Tiên sẽ đuổi theo tới đây.”
Yến Đạo Không nói: “Ta bị Ngọc Tiếu Tiên bắt cóc ở khách điếm, lúc đó Tiểu Du đã quay về báo tin, chắc là sẽ sớm có người đến đây tìm chúng ta.”
Sắc mặt Diệp Vô Tuyết trầm xuống, ngoại trừ Yến Đạo Không, cậu không muốn gặp bất kỳ ai của Yến gia, đặc biệt là vị lão tổ kia của Yến gia, mỗi khi nhớ tới ông ta, Diệp Vô Tuyết đều cảm thấy sống lưng lạnh buốt.
Đối với cậu mà nói, tai họa Mặc Tiên còn kém xa nỗi sợ hãi và ghê tởm mà lão tổ Yến gia mang lại cho cậu.
Trong đống đổ nát, một bóng người mảnh khảnh run rẩy lên tiếng: “Ta biết một nơi có thể trốn được.”
Chính là Lưu phu nhân đã tránh thoát một kiếp nạn.
Đóa hoa Côn Sơn phát sáng và Tiểu Hồng chẳng biết đã đi đâu, trước đó Lưu phu nhân đã bị dọa ngất xỉu, giữa chừng ả có tỉnh lại một lần, sau khi nhìn thấy Bùi Lệnh bị bao vây trong hắc khí, ả lại hoảng sợ ngất đi lần nữa, mãi đến khi Diệp Vô Tuyết xuất hiện mới dám lên tiếng.
Lưu phu nhân đi phía trước dẫn đường, Bùi Lệnh vẫn chưa tỉnh lại, Diệp Vô Tuyết cũng bị thương nặng, đành phải nhờ Yến Đạo Không cõng Bùi Lệnh đi theo Lưu phu nhân, Diệp Vô Tuyết đi sau cùng.
Kể từ khi Diệp Vô Tuyết thoát khỏi gương, Ngọc Tiếu Tiên không còn xuất hiện nữa, điều này cho thấy sức mạnh của con quái vật trong gương không thể xem thường.
Nhưng Diệp Vô Tuyết đã sử dụng gương hai lần, ngoại trừ khi tỉnh lại có chút suy yếu, thì cậu không phải trả giá thứ gì, không đến mức khủng khiếp như lời Kim Vũ nói.
Chuyện này quả thực đáng suy ngẫm.
Diệp Vô Tuyết bước nhanh hơn, đi đến bên cạnh Yến Đạo Không, đè thấp giọng nói: “Yến huynh, bây giờ ngươi có thể nói với ta về chiếc vòng cổ rồi.”
Yến Đạo Không rất khó xử, chuyện về Bảo Khôn Vạn Hoa Kính có thể xem như là cơ mật, nhưng không biết từ đâu mà Diệp Vô Tuyết biết được chuyện này.
Khi Diệp Vô Tuyết kích hoạt tấm gương, mặc dù Yến Đạo Không bị trúng độc không tỉnh táo, nhưng anh ta vẫn có thể cảm nhận được sức mạnh to lớn ẩn chứa trong tấm gương, điều này không chỉ khiến anh ta sợ hãi mà còn khiến anh ta sinh ra chút khao khát.
Điều gì sẽ xảy ra nếu bọn họ có thể thu thập tất cả các mảnh vỡ của Bảo Khôn Vạn Hoa Kính và khôi phục lại món bảo vật do đất trời tạo ra này?
Tuy nhiên, không ai biết những mảnh vỡ khác của Bảo Khôn Vạn Hoa Kính đang nằm rải rác ở đâu, thế nhưng một mảnh vỡ đã có thể chế tạo thành một món pháp khí cường đại, nếu người khác lấy được chắc chắn sẽ không chắp tay nhường lại, cho nên muốn tập hợp cũng là một chuyện mò kim đáy bể.
Khi Yến Đạo Không biết được chiếc gương cũng là một mảnh vỡ của Bảo Khôn Vạn Hoa Kính, anh ta cũng nảy ra ý tưởng khôi phục lại Bảo Khôn Vạn Hoa Kính, nhưng đó chỉ là ý nghĩ nhất thời, sau đó anh ta lập tức hiểu rằng chuyện này không thể hoàn thành được.
Chẳng thà nói cho Diệp Vô Tuyết biết chuyện Bảo Khôn Vạn Hoa Kính, kết bạn với Diệp Vô Tuyết.
Yến Đạo Không nói: “Không biết ngươi đã nghe nói đến Bảo Khôn Vạn Hoa Kính chưa. Bảo Khôn Vạn Hoa Kính là bảo vật do trời đất tạo ra, là bảo bối mà Bảo Khôn Tiên Nhân để lại sau khi phi thăng.”
“Nghe nói trong Bảo Khôn Vạn Hoa Kính có con đường đi xuyên qua ba ngàn thế giới, lúc trước Bảo Khôn Tiên Nhân cũng mượn sức mạnh của Vạn Hoa Kính để phi thăng.”
“Đáng tiếc, sau khi Bảo Khôn Tiên Nhân phi thăng, Vạn Hoa Kính vỡ thành nhiều mảnh thất lạc khắp nơi. Trong sợi dây chuyền ta đeo có một mảnh rất nhỏ, đáng tiếc mảnh này quá nhỏ, chỉ có thể làm pháp bảo hộ thân.”
Yến Đạo Không cúi đầu, nhìn chiếc gương trong tay Bùi Lệnh rồi nói tiếp: “Chiếc gương này cũng được làm từ mảnh vỡ của Vạn Hoa Kính, ắt hẳn nó là một mảnh vỡ tương đối hoàn chỉnh, nên mới có thể phát huy một phần sức mạnh của Vạn Hoa Kính. Ngươi từ đâu mà có được chiếc gương này?”
Diệp Vô Tuyết nói: “Chiếc gương này không phải của ta, nó là đồ của Ngọc Tiếu Tiên.”
Yến Đạo Không khó hiểu: “Nếu là của cô ta, sao chiếc gương này lại xuất hiện trong tay ngươi. Với lại mặc dù chiếc gương này không bằng Vạn Hoa Kính thật, nhưng vẫn là một pháp khí lợi hại, Ngọc Tiếu Tiên lại có thể vứt bỏ nó, đúng là kỳ lạ.”
Diệp Vô Tuyết nói: “Chiếc gương này quả thực có chút tà môn. Mặt sau của nó luôn bị phong ấn, giống như không muốn người ta sử dụng.”
Trong lúc nói chuyện, Bùi Lệnh từ từ mở mắt ra, người đầu tiên hắn nhìn thấy chính là Diệp Vô Tuyết đang nói chuyện với Yến Đạo Không.
Diệp Vô Tuyết khẽ cau mày, trong lòng đang suy tư chuyện của Bảo Khôn Vạn Hoa Kính, cậu không chú ý tới Bùi Lệnh đã tỉnh lại, còn muốn đi tới nói gì đó với Yến Đạo Không.
Bùi Lệnh ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trên cơ thể Diệp Vô Tuyết, mà mùi thơm này mới xuất hiện trong khoảng thời gian Diệp Vô Tuyết mất tích.
Dung mạo của Diệp Vô Tuyết vốn đã cực kỳ diễm lệ, bây giờ lại khoác lên mình hỉ phục đỏ thắm, lúc này cậu càng giống một đóa hoa mong manh ướt át, mềm mại mịn màng, chỉ cần liếc nhìn một cái sẽ khiến người ta muốn hái đi ngay.
Bùi Lệnh không biết Diệp Vô Tuyết đã xảy ra chuyện gì, lại khiến cho gương mặt cậu tươi tắn đến vậy, hai cánh môi không ngừng khép mở, như thể cậu có vô số lời muốn nói với Yến Đạo Không…
Lúc nói chuyện còn phải lại gần như thế, cứ như sợ Yến Đạo Không không nhìn thấy bộ dạng của cậu vậy.
Thế mà hai người họ còn mặc hỉ phục đỏ y chang nhau.
Lửa giận bị đè nén trong lòng Bùi Lệnh lại bắt đầu bùng cháy, nhưng hắn không thể… không thể biểu lộ nó ra trước mặt Diệp Vô Tuyết.
Vừa rồi hắn thật sự quá đáng sợ, giống như một con quái vật vậy.
Nếu Diệp Vô Tuyết nhìn thấy, chắc chắn sẽ chán ghét hắn.
Vậy nên hắn tuyệt đối không thể để Diệp Vô Tuyết nhìn thấy.
Bùi Lệnh nói: “Ta có thể tự đi rồi.”
Bùi Lệnh đè bả vai Yến Đạo Không, đẩy mạnh về phía trước.
Yến Đạo Không không kịp chuẩn bị, bị đẩy về phía trước hai ba bước mới dừng lại, sự thù địch của Bùi Lệnh khiến anh ta chẳng hiểu ra sao.
Bùi Lệnh tỉnh lại thì tốt quá, nhưng cơn đau ở ngực Diệp Vô Tuyết lại đột nhiên trở nên trầm trọng.
Bùi Lệnh phát hiện Diệp Vô Tuyết không thoải mái, lập tức hỏi: “Ngươi bị sao vậy?”
Hắn bước lại gần, mùi thơm nồng nặc trên người Diệp Vô Tuyết thiếu điều muốn nhấn chìm hắn, khí huyết của Bùi Lệnh vẫn chưa phục hồi, hít phải mùi thơm này hắn càng trở nên nóng nảy không yên.
Bùi Lệnh kìm lòng không đậu duỗi tay ra.
Diệp Vô Tuyết lui về sau tránh sự tiếp cận của Bùi Lệnh, quả nhiên sau khi tránh xa Bùi Lệnh, cậu liền cảm thấy thoải mái hơn.
Diệp Vô Tuyết nói: “Ta không sao.”
Lúc đó Ngọc Tiếu Tiên đã nói, cô ta hạ độc là để làm cho cậu chín muồi, câu nói đó có ý nghĩa gì?
Độc này hình như không phải muốn lấy mạng cậu, đóa hoa trong cơ thể chỉ khiến lồng ngực cậu khó chịu, thỉnh thoảng trong miệng sẽ phun ra vài cánh hoa.
Bàn tay của Bùi Lệnh dừng lại giữa không trung, sau đó liền rụt về.
Hắn dồn nén tất cả nỗi thất vọng của mình, miễn cưỡng nói: “Không sao thì tốt.”
Bùi Lệnh bước chậm lại một bước, hắn đi theo sau Diệp Vô Tuyết, bộ hỉ phục đỏ thắm trên người Diệp Vô Tuyết và Yến Đạo Không phản chiếu trong mắt hắn, cực kỳ chói mắt.
Ngón tay của Bùi Lệnh nóng bừng, ngọn lửa xanh u bốc lên, trong đầu hắn còn có một giọng nói khác đang đầu độc hắn.
Em ấy mặc hỉ phục… Em ấy đã thành thân với người khác…
Bùi Lệnh bóp tắt ngọn lửa trên đầu ngón tay.
Dưới sự hướng dẫn của Lưu phu nhân, bọn họ đi bộ đến ngôi miếu hoang có bầy ong ăn tóc.
Lưu phu nhân đốt những cây ngải cứu nhặt được trên đường, bầy ong vây quanh ngôi miếu bị khói lửa xông cho bay tứ tán.
Lưu phu nhân vừa bước vào miếu đã đỏ hoe hai mắt, không nói một lời liền quỳ xuống đệm hương bồ, cúi lạy bức tượng bể nát với vẻ mặt thành kính.
Trong miếu còn lưu lại một vũng máu, có lẽ là của người đàn ông bị Bùi Lệnh chặt đứt tay, nhưng người này đã mất tích, không biết đã chết hay là trốn đi đâu rồi.
Yến Đạo Không hỏi: “Nơi này chỉ là một ngôi miếu hoang, có chắc là Ngọc Tiếu Tiên sẽ không đuổi tới đây không?”
Lưu phu nhân cuối cùng cũng lên tiếng: “Đám yêu quái đó không dám tới gần đây, Thần sẽ che chở chúng ta.”
Nếu thực sự có thần linh cư trú ở đây, thì làm sao có thể bảo vệ bọn họ trong khi còn chẳng giữ được bức tượng của chính mình.
Yến Đạo Không nói: “Ta sẽ ra ngoài bố trí trận pháp. Lỡ như Ngọc Tiếu Tiên đuổi tới vẫn có thể chống cự được một lúc, hy vọng Tiểu Du sẽ sớm dẫn người đến tìm chúng ta.”
Diệp Vô Tuyết cũng muốn giúp đỡ, nhưng Bùi Lệnh đã đi trước cậu một bước: “Để ta đi.”
Hắn vừa nói vừa cởi áo ngoài ném thẳng vào người Diệp Vô Tuyết.
Bùi Lệnh không quay đầu lại nói: “Ngươi mặc đồ của ta trước đi.”
Quần áo bên trong của Diệp Vô Tuyết đã bị rách, nên cậu buộc phải mặc hỉ phục.
Có lẽ lúc nãy đã bị lộ ra ngoài, thảo nào Bùi Lệnh cứ nhìn chằm chằm cậu.
Chỉ tiếc băng vải nịt ngực cũng bị đứt, Diệp Vô Tuyết mặc đồ của Bùi Lệnh, cậu đặc biệt siết chặt eo, tránh cho hai khối thịt ngang ngược trước ngực lắc lư tới lui.
May là trời tối nên nếu không nhìn kỹ thì cũng sẽ không thể thấy được điều gì bất thường trên người cậu.
Lưu phu nhân vốn là phàm nhân, sau khi trải qua những chuyện này đã sức cùng lực kiệt, ả cuộn tròn trong góc ngủ thiếp đi.
Yến Đạo Không nhắm mắt điều tức, thời thời khắc khắc đề phòng Ngọc Tiếu Tiên đánh lén.
Bùi Lệnh chợt nói: “Các ngươi ở dưới đó đã xảy ra chuyện gì, tại sao lại ăn mặc quái gở như vậy.”
Yến Đạo Không lúc này đã cởi bỏ hỉ phục, vô tình để lộ ra hoa văn mẫu đơn trên ngực.
Yến Đạo Không không ngờ Bùi Lệnh sẽ nói chuyện với mình, anh ta nói: “Ngọc Tiếu Tiên bắt cóc bọn ta, buộc bọn ta mặc hỉ phục, còn yêu cầu bọn ta phải ở trước mặt cô ta…”
Yến Đạo Không ngượng ngùng nói, bộ dạng e dè xấu hổ của anh ta càng khiến Bùi Lệnh thấy phiền.
Ánh mắt hắn dừng trên người Diệp Vô Tuyết, cậu mặc đồ của hắn còn phải siết chặt eo như vậy, sao lại có người lẳng lơ đến mức này?
Diệp Vô Tuyết ho khan một tiếng, cánh hoa rơi đầy bàn tay, hương thơm thoang thoảng khiến Bùi Lệnh mất khống chế.
Chỉ cần hắn nghĩ đến việc Diệp Vô Tuyết và Yến Đạo Không đã ở riêng với nhau, chẳng biết đã xảy ra chuyện gì, hắn liền muốn hỏa thiêu Yến Đạo Không thành tro bụi.
Nhưng hắn phải kiềm chế.
Hắn chỉ có thể dùng ánh mắt, đem từng tấc da thịt của Diệp Vô Tuyết thu vào trong đáy mắt, như thể làm như vậy mới có thể khiến hắn bình tĩnh lại.
Diệp Vô Tuyết cũng chú ý tới ánh mắt của hắn, cậu ngước lên liếc Bùi Lệnh một cái, rồi lại lật đật cụp mắt xuống, chầm chậm đứng dậy nói: “Ta ra phía sau canh gác.”
Bùi Lệnh nãy giờ vẫn đang kìm nén ham muốn của mình, bị Diệp Vô Tuyết liếc mắt một cái liền hết nhịn nổi.
Bùi Lệnh nói: “Ta ra ngoài xem sao.”
Sau khi Bùi Lệnh ra khỏi cửa, hắn đi vòng ra phía sau ngôi miếu, đến gần hậu điện.
Ánh trăng len lỏi qua gạch vỡ, rọi xuống làn da trắng sứ nõn nà của Diệp Vô Tuyết, thêm cho cậu chút sắc lạnh không thể khinh nhờn.
Đáng tiếc Diệp Vô Tuyết lại dâm đãng phóng túng, nhìn thì cao quý lãnh diễm, nhưng chung quy vẫn không thể thoát khỏi dâm dục từ trong cốt tủy, cậu ngậm cánh hoa mỏng manh trong miệng, dùng tay ôm lấy hai bầu vú trắng nõn mềm mại, đầu nhũ tiết ra một ít sữa.
Bùi Lệnh ôm chặt eo Diệp Vô Tuyết, hận không thể cứ vậy mà bẻ gãy cậu, miễn cho Diệp Vô Tuyết hết lần này đến lần khác làm rối loạn tâm trí hắn.
“Đau……”
Diệp Vô Tuyết giơ tay chỉ vào cổ họng mình, những cánh hoa tươi đẹp phối với gương mặt diễm lệ chói mắt của cậu, quyến rũ đến mức câu hết hồn phách của người ta.
Lúc này, Diệp Vô Tuyết cuối cùng cũng hiểu được Ngọc Tiếu Tiên nói chín muồi là có ý gì, bông hoa trồng trong cơ thể cậu kích thích dục vọng của cậu, khiến cậu như một con thú phát tình đi khắp nơi tìm bạn tình.
Chỉ mỗi bông hoa trong người vẫn chưa đủ khiến cậu hứng tình, còn cần thêm mê độc gieo trong cơ thể người khác nữa.
Trong người Yến Đạo Không có mê độc, trong cơ thể Bùi Lệnh cũng có.
Hơn nữa, lúc trước vì để giải độc cho Bùi Lệnh mà cậu đã phát sinh quan hệ thể xác với Bùi Lệnh, vậy nên khi cậu tiếp xúc với hắn, chất độc trong cơ thể cậu sẽ mạnh hơn trước gấp trăm lần.
Thân thể của cậu đã quá quen thuộc với Bùi Lệnh, đã bị Bùi Lệnh làm chín muồi từ lâu.
——-
Ying Ying:
– Ái chà chà, tác giả cua gắt quá, cứ tưởng con quái vật gì đó là Đại Bùi, ai dè lại liên quan đến Tiểu Bùi 😮 Tiểu Bùi không phải dạng vừa rồi:))))
– Spoil chút chơi: Sau này Tiểu Bùi sẽ được mặc hỉ phục, được làm tân lang của người ta, còn được tặng kèm một đêm tân hôn đẫm máu nữa:))))