Mấy lần trước dù có làm như thế nào thì nhiều nhất cũng chỉ là lỗ *** tê dại chảy nước, phía trước không có chút phản ứng nào, Diệp Vô Tuyết còn tưởng dương v*t của mình đã vô dụng rồi, nhưng không ngờ nó lại từ từ ngẩng đầu lên vào lúc này, đầu dương v*t rỉ ra một ít nước nhờn trong suốt, lắc lư qua lại theo động tác đâm thúc của Bùi Lệnh.
Da đầu Diệp Vô Tuyết tê rần, khoái cảm quen thuộc dâng lên từ xương cụt, cánh mông cậu kẹp chặt vào trong, vòng eo run lên, dương v*t phía trước càng cương cứng hơn.
Sao có thể như vậy…
Diệp Vô Tuyết ngơ ngác, cậu chưa bao giờ nghĩ rằng bị Bùi Lệnh *** từ phía sau cũng sẽ sinh ra cảm giác, đặc biệt là khi hắn ** vào điểm n*ng của cậu.
Lỗ hậu từ từ bị nong rộng ra, dưới những cú dập dữ dội, nó run rẩy co giật, siết lấy dương v*t của Bùi Lệnh, buộc hắn phải đè chặt thắt lưng của Diệp Vô Tuyết hơn, giã *** vào mông cậu mạnh hơn trước.
Cũng không biết là do vòng eo của Diệp Vô Tuyết quá gầy hay là do mông cậu quá tròn trịa, khiến cho hai cánh mông đặc biệt đẫy đà, khi hắn dập *** vào đít cậu, xương chậu đâm vào cặp mông trắng muốt, giống như rơi vào một đám mây mềm mại vậy.
Bùi Lệnh thở hồng hộc đè Diệp Vô Tuyết xuống bàn, lỗ hậu không ướt bằng lỗ âm đ*o, nhưng lại khiến Bùi Lệnh hưng phấn vô cùng.
Hắn chú ý đến vẻ mặt không tình nguyện của Diệp Vô Tuyết, giống như có thứ gì đó bị giẫm nát, cậu cứng đầu hếch cằm lên, không hề phát ra bất kỳ tiếng rên rỉ nào.
Tuy nhiên, trong sự miễn cưỡng này vẫn ẩn giấu chút không cam lòng và xấu hổ.
Bùi Lệnh nắm chặt dương v*t của Diệp Vô Tuyết, cơ thể Diệp Vô Tuyết lập tức cứng đờ, lỗ hậu bị ** cho rã rời cũng cắn chặt vào dương v*t Bùi Lệnh.
Nếu nói lỗ phía trước bị ** đến chảy nước có thể đổ thừa cho lỗ *** quá nhạy cảm dễ chảy nước.
Nhưng bị chịch lỗ phía sau mà Diệp Vô Tuyết vẫn có thể cứng như thế này.
Rõ ràng đã bị hắn ** đến mức run rẩy tay chân mà cậu còn muốn dùng vật phía trước đi ** người khác sao?
Quả nhiên Diệp Vô Tuyết cực kỳ dâm đãng.
Đầu ngón tay của Bùi Lệnh chặn lại lỗ trên đầu nấm, chất nhờn chảy ra dính đầy lòng bàn tay của hắn, dương v*t trơn trượt dưới sự cọ xát của tay hắn lại to lên một vòng.
Diệp Vô Tuyết cúi đầu hít một hơi thật sâu, dư quang khóe mắt nhìn thấy núm vú trên ngực mình vểnh cao, xuống chút xíu liền thấy hình dáng mơ hồ của dương v*t gồ lên dưới bụng, một chân của cậu bị Bùi Lệnh nhấc lên bàn, vật dưới háng ở trong tay Bùi Lệnh cũng chuyển sang màu đỏ sậm.
Bộ ngực nở nang và dương v*t cương cứng đều nằm trên một cơ thể, trong quỷ dị sinh ra mấy phần diễm lệ đen tối.
“Bùi Lệnh, huynh thả tay ra…”
Cảm giác dương v*t bị bóp nghẹt thật sự rất đày đọa, Bùi Lệnh còn cố tình ** vào điểm n*ng của cậu, dương v*t phía trước sưng đỏ thảm hại, nhưng lại không thể phát tiết, tất cả khoái cảm đều tập trung vào bụng dưới.
Bùi Lệnh giống như không nghe thấy, tay còn lại nắm lấy gốc dương v*t của Diệp Vô Tuyết.
Thật ra dương v*t của đàn ông tương đối yếu ớt, huống chi là vào thời điểm nó cần được gấp rút phát tiết.
Diệp Vô Tuyết đã sống hai đời nhưng chưa từng sử dụng đến vật phía trước.
Khi còn trẻ, Diệp Vô Tình quá nghiêm khắc, Diệp Vô Tuyết sợ bị ca ca quở mắng nên không dám làm gì.
Sau đó khó khăn lắm mới tìm được một lô đỉnh, ai ngờ lại là Bùi Lệnh, còn bị đâm một kiếm.
Tiếp đó cậu bận đuổi theo Bùi Lệnh, không có thời gian nghĩ đến chuyện nam nữ.
Sau khi Diệp Vô Tình chết, cậu càng thêm chán nản, có thể kéo dài hơi tàn đã là xa xỉ lắm rồi, ham muốn của cậu ngày càng yếu đi.
Nơi mà ngay cả bản thân cậu cũng rất ít khi vuốt ve, lại bị ngón tay Bùi Lệnh chậm rãi sờ vuốt vài lần, như đang đánh giá một món đồ chơi tinh xảo, hắn vừa nhéo vừa niết đỉnh chóp, Diệp Vô Tuyết suýt nữa đã nhịn không được xuất tinh, nhưng Bùi Lệnh lại một mực không cho phép cậu bắn.
“Bùi Lệnh, Bùi Lệnh…”
Diệp Vô Tuyết vô thức gọi tên Bùi Lệnh, hy vọng Bùi Lệnh có thể thả tay ra để cậu mau chóng phát tiết.
Hiện tại cơ thể của cậu đã bị Bùi Lệnh khống chế hoàn toàn, Bùi Lệnh chính là một con sói xảo quyệt nhất, dồn cậu vào chân tường, bắt cậu phải cầu xin lấy lòng hắn thì hắn mới tha cho cậu.
Dục vọng cuộn trào, đầu óc Diệp Vô Tuyết không còn nghĩ được cái gì khác, cậu chỉ muốn mau chóng xuất tinh, khoái cảm đã biến thành cực hình đối với cậu.
Nội tâm cậu gào thét muốn Bùi Lệnh dừng lại, nhưng chắc chắn Bùi Lệnh sẽ đối nghịch với cậu, dương v*t đâm rút trong lỗ hậu của cậu không ngừng nghỉ, cố ý nắc vào điểm n*ng của cậu, thắt lưng sụp xuống cũng bị Bùi Lệnh kéo lên lại.
Ngón tay Diệp Vô Tuyết bấu vào mặt bàn, để lại mấy vết xước, kèm theo đó là tiếng chân bàn rung chuyển, cùng tiếng rên rỉ trong cổ họng không thể kìm nén được nữa.
Nhà của bọn họ không lớn mấy, phòng của Diệp Vô Tình cũng gần ở đây, hơn nữa thính giác của Diệp Vô Tình rất nhạy bén, ban đêm có bất kỳ động tĩnh nào cũng có thể bị y nghe thấy.
Lỡ như bị ca ca nghe thấy thì phải làm sao? Sao Bùi Lệnh có thể to gan như vậy, hắn không sợ bị ca ca nghe thấy sao?
“Ca ca sẽ nghe thấy.” Diệp Vô Tuyết cho rằng lấy Diệp Vô Tình ra thì Bùi Lệnh sẽ khắc chế lại bản thân bỏ qua cho cậu.
Động tác của Bùi Lệnh dừng lại, Diệp Vô Tuyết chợt cảm thấy cả người nhẹ bẫng, những thứ tích tụ ở bụng dưới không thể kiềm chế muốn được giải phóng.
Sau đó, lồng ngực của Diệp Vô Tuyết lại nghẹn ứ, quả nhiên Bùi Lệnh rất để ý thái độ của Diệp Vô Tình.
Chỉ cần là chuyện Diệp Vô Tình không thích, hắn nhất định sẽ không làm.
Ai ngờ, thay vì thả Diệp Vô Tuyết ra, Bùi Lệnh lại nhét một thứ gì đó vào miệng Diệp Vô Tuyết, hắn cười nói vào tai Diệp Vô Tuyết: “Làm vậy thì y sẽ không thể nghe thấy.”
Tiếng cười đó, còn đáng sợ hơn cả tiếng gào khóc của quỷ.
Thứ nhét vào miệng Diệp Vô Tuyết chính là dây buộc tóc mà Bùi Lệnh vừa cầm trên tay, trước đó hắn mới dùng chiếc dây buộc tóc này để thủ dâm, trên đó vẫn còn dính tinh dịch của Bùi Lệnh.
Diệp Vô Tuyết tức thì muốn nhổ thứ này ra, nhưng giọng nói lạnh lùng của Bùi Lệnh lại vang lên: “Lấy ra y sẽ nghe thấy.”
Tưởng mình đã nắm được điểm yếu của Bùi Lệnh, nhưng Diệp Vô Tình cũng chính là điểm yếu của Diệp Vô Tuyết.
Diệp Vô Tuyết cắn chặt sợi dây buộc tóc trong miệng, dường như tinh dịch dính trên đó cũng bị cậu nuốt vào bụng.
Bùi Lệnh thực sự không sợ bị Diệp Vô Tình phát hiện, hắn vô tư đè Diệp Vô Tuyết xuống bàn và ** cậu một hồi lâu, một chân của Diệp Vô Tuyết sắp không thể đứng nổi rồi, dương v*t của cậu sưng tím, nếu còn không được xuất tinh, nó thực sự sẽ bị phế đó.
Bùi Lệnh, cho ta bắn đi mà.
Diệp Vô Tuyết nức nở, cậu đã bị thuần hóa thành một con thú chỉ muốn mau chóng phát tiết.
Cậu chổng mông lên một cách nịnh nọt, cọ mông vào bụng dưới của Bùi Lệnh, lỗ hậu bị chịch liên tục của cậu cũng trở nên mềm mại trơn trượt.
Đối mặt với dục vọng, kiêu ngạo và dè dặt không còn tồn tại, Diệp Vô Tuyết chủ động đón ý hùa theo động tác của Bùi Lệnh, khi Bùi Lệnh dùng ngón tay nhéo núm vú của cậu, cậu còn đưa bầu ngực mềm mại của mình vào trong tay hắn.
Diệp Vô Tuyết đầu óc mơ màng, vắt óc suy nghĩ xem phải làm sao thì Bùi Lệnh mới chịu tha cho cậu.
Lúc trước mỗi khi đến Ngọc Hương Lâu, cậu đều nghe thấy các cô nương ở trong đó gọi khách là hảo ca ca.
Cậu vẫn luôn không chịu gọi Bùi Lệnh là ca ca, cho dù gọi cũng chỉ để trêu chọc Bùi Lệnh, cũng không biết Bùi Lệnh có thích được người ta gọi như vậy không.
Nhưng Diệp Vô Tuyết cùng đường bí lối rồi, cậu chỉ có thể bắt chước những cô nương đó nũng nịu cầu xin Bùi Lệnh: “Bùi ca ca…Lệnh ca ca …huynh làm ơn…”
Bùi Lệnh chẳng những không buông tay mà còn ** mạnh hơn, như thể không ** chết Diệp Vô Tuyết thì hắn sẽ không ngừng lại.
dương v*t của Diệp Vô Tuyết luôn trong trạng thái đóng chặt, nhưng khi Bùi Lệnh thúc mạnh hông một cái, nó lại đột nhiên mất đi mọi trói buộc.
Khi tinh dịch bắn ra, Diệp Vô Tuyết có một loại ảo giác mất tự chủ, cùng lúc đó, Bùi Lệnh cũng bắn đầy tinh dịch vào mông cậu.
Diệp Vô Tuyết rã rời nằm trên bàn, thân thể của cậu khắc ghi khoái cảm choáng ngợp vào giờ này khắc này.
Đến nỗi cậu có hơi lo nghĩ, có lẽ sau này cậu sẽ không thể dùng tay xuất tinh giống như hôm nay nữa.
Tinh dịch trong lỗ hậu chảy ra ngoài, nhưng Diệp Vô Tuyết lại không còn sức để đi xử lý, cậu nhắm mắt lại, giây tiếp theo liền muốn ngủ thiếp đi.
Khi Bùi Lệnh muốn bế cậu lên, Diệp Vô Tuyết đã vô thức tránh né.
Cậu mở mắt ra, mới nhận ra mình đang dang rộng hai chân nằm trên bàn, chuẩn tư thế mặc người định đoạt, chẳng trách Bùi Lệnh không đành lòng nhìn cậu như vậy nên muốn kéo cậu dậy.
“Ta có thể tự làm được.” Diệp Vô Tuyết tránh tay của Bùi Lệnh.
Ngón tay của Bùi Lệnh vừa bóp cậu đau lắm, Diệp Vô Tuyết không muốn trải qua cảm giác đó nữa.
Nếu không phải giải độc cho Bùi Lệnh, cậu cũng không muốn có bất kỳ tiếp xúc thân thể nào với Bùi Lệnh.
Bùi Lệnh im hơi lặng tiếng đè Diệp Vô Tuyết xuống, hắn cầm khăn ướt nhẹ nhàng lau khu vực xung quanh lỗ hậu của Diệp Vô Tuyết, động tác dịu dàng vô cùng.
Diệp Vô Tuyết lại nhớ đến Bùi Lệnh đã bôi thuốc cho cậu trong giấc mơ.
“Ta có thuốc ở nơi đó…” Bùi Lệnh nói được một nửa liền dừng lại, trông có vẻ rất xấu hổ.
Cũng không đợi Diệp Vô Tuyết trả lời, hắn đã trực tiếp bế Diệp Vô Tuyết trở lại giường.
Bùi Lệnh mặt mày lạnh tanh, ngón tay dính đầy thuốc mỡ thò vào trong lỗ hậu không thể khép miệng, thuốc mỡ mát lạnh tan chảy trong nháy mắt.
Diệp Vô Tuyết quay lại nhìn, cậu chắc chắn mình sẽ nhìn thấy mặt mũi Bùi Lệnh đang đỏ bừng.
Nhưng Diệp Vô Tuyết mệt mỏi đến không nhấc nổi ngón tay, nhắm mắt lại liền ngủ thiếp đi.
“Lần sau ta sẽ không làm ngươi bị thương, nhưng ngươi phải nghe lời.”
Giọng nói của Bùi Lệnh quá đỗi dịu dàng, Diệp Vô Tuyết chìm vào giấc ngủ với những suy nghĩ còn dang dở.
Ngày hôm sau Diệp Vô Tuyết suýt nữa thì không thể xuống giường.
Cậu tiện tay cầm lên một sợi dây buộc tóc để buộc tóc lại, sau đó nhớ đến chiếc dây buộc tóc mà Bùi Lệnh dùng để thủ dâm đêm qua, hình như nó rất giống với sợi dây buộc tóc mà cậu hay dùng.
Nói chính xác thì dây buộc tóc của cậu và Diệp Vô Tình rất giống nhau, đến nỗi cậu thường xuyên cầm nhầm dây buộc tóc của Diệp Vô Tình.
Diệp Vô Tuyết chợt bừng tỉnh, cậu tìm kiếm trong phòng nửa ngày trời cũng không tìm thấy sợi dây buộc tóc tối qua, cậu đi vòng qua bình phong đến bên giường Bùi Lệnh, liền thấy sợi dây buộc tóc đó đã được giặt sạch đặt ở cạnh gối đầu của Bùi Lệnh.
Tầm mắt của Diệp Vô Tuyết nhòe đi, quả nhiên là dây buộc tóc của Diệp Vô Tình.
Hóa ra đêm qua Bùi Lệnh đã dùng dây buộc tóc của Diệp Vô Tình để thủ dâm.
Ngón tay Diệp Vô Tuyết lạnh run, cậu giống như bị người ta tát thẳng vào mặt vậy.
Trong lòng Bùi Lệnh luôn nghĩ đến Diệp Vô Tình, bởi vì sợ xúc phạm đến Diệp Vô Tình sẽ bị Diệp Vô Tình ghét bỏ, nên hắn đã dùng cậu làm vật thay thế.
Dù sao Bùi Lệnh cũng ghét cậu, nên hắn sẽ không quan tâm đến cảm nhận của cậu.
——–
Ying Ying:
– Trời má, edit tới khúc này rớt cả nước mắt!: (((
– Tui ghim cái sợi dây buộc tóc đó lắm luôn, hết người này đến người khác vì nó mà hiểu lầm.
– Tác giả không dùng từ ‘người’ thay thế mà lại dùng từ ‘vật’, cho thấy bé Tuyết đã tự ti về bản thân mình đến cỡ nào: ((((