Bùi Lệnh vùi mặt vào cổ Diệp Vô Tuyết, dùng chóp mũi mơn trớn một bên cổ, nói: “Em thích hắn đến vậy sao, em không thích ta chút nào sao?”
Đầu ngón tay của Bùi Lệnh mang theo chút ẩm ướt chạm vào môi Diệp Vô Tuyết.
Cổ họng Diệp Vô Tuyết cuộn trào, một lực mạnh mắc kẹt trong quai hàm cậu, khiến cậu không thể phát ra bất kỳ tiếng nào.
Diệp Vô Tuyết không chỉ nghe thấy giọng nói của Bùi Lệnh mà còn nghe thấy tiếng thở như có như không quanh quẩn bên tai.
Tựa như Bùi Lệnh kiếp trước vẫn luôn ở bên cạnh cậu, theo cậu như một cái bóng, không thể tách rời.
Cả người Diệp Vô Tuyết run rẩy, Bùi Lệnh dùng tay nâng eo cậu lên, cảm nhận được sự sợ hãi của Diệp Vô Tuyết.
Hắn chưa bao giờ thấy Diệp Vô Tuyết sợ hãi đến vậy, sắc mặt cậu tái nhợt, lông mi khẽ run, đôi mắt cụp xuống như đang trốn tránh điều gì đó.
Bùi Lệnh kéo cằm Diệp Vô Tuyết để xem rõ ràng cậu đang sợ cái gì?
Em đang sợ ta sao?
Ta đáng sợ đến vậy sao?
Hắn từng cùng Diệp Vô Tuyết vào Linh Lung Tập Tranh, cùng trải qua cuộc đời của Lang Gia Vương và Tuyết phu nhân.
Bây giờ cứ như lịch sử đang lặp lại, hắn đã trở thành một Lang Gia Vương đa nghi bất an, luôn chú ý đến từng hành động của Diệp Vô Tuyết, sợ cậu sẽ rời xa hắn.
Nhưng khi đó Diệp Vô Tuyết vẫn sẽ mở to mắt nhìn hắn, trìu mến gọi tên hắn.
Nhưng bây giờ Diệp Vô Tuyết thậm chí còn không thèm liếc nhìn hắn.
Ngón tay của Bùi Lệnh đâm mạnh vào giữa hai chân Diệp Vô Tuyết, Diệp Vô Tuyết dùng răng cắn chặt môi, không thể chịu nổi sự tê ngứa giữa hai chân, cậu dùng cả hai chân ma sát vào cánh tay Bùi Lệnh, thở hổn hển.
“Đừng mà, xin, xin chàng.”
Bùi Lệnh không hề hay biết, một bàn tay khác cũng đã thực hiện hành động tương tự hắn.
Bụng ngón tay chà mạnh hột le của Diệp Vô Tuyết, như thể cố tình làm cho Diệp Vô Tuyết rên rỉ.
Diệp Vô Tuyết áp lòng bàn tay vào tường, theo bản năng muốn đẩy cái bóng tà ác trước mặt ra, nhưng chỉ có bức tường lạnh lẽo đáp lại cậu.
Tất cả chuyện này giống như ảo giác của cậu, khiến Diệp Vô Tuyết cảm thấy hoang mang.
Cậu như bị mắc kẹt giữa mặt trước và mặt sau của tấm gương, với Bùi Lệnh ở phía trước và Bùi Lệnh ở phía sau.
Đầu ngón tay của Bùi Lệnh đút vào *** cậu, cái lỗ ẩm ướt mềm mại nuốt chửng cả ba ngón tay của Bùi Lệnh.
Thân thể Diệp Vô Tuyết quá mức nhạy cảm, ngay cả bản thân cậu cũng phải nghi ngờ, những cảnh tượng vụn vỡ trước đó lại hiện ra trước mắt cậu.
Mỗi lần bước ra khỏi Linh Lung Tập Tranh, cậu đều sức cùng lực kiệt, sẽ chìm vào giấc ngủ thật sâu.
Hóa ra không phải cậu nằm mơ, mà là bị Bùi Lệnh kiếp trước dụ dỗ, làm đi làm lại những chuyện hoang đường.
Những hình ảnh đó đột nhiên tràn vào trong đầu cậu, Bùi Lệnh kiếp trước ẩn giấu trong bóng tối không hình dáng dần dần hiện ra trước mắt cậu.
“Em nhớ lại rồi.” Bùi Lệnh kiếp trước có đôi mắt xanh tựa biển sâu, chỉ cần nhìn thôi cũng sẽ rơi xuống vực sâu vô tận.
Cơ thể Diệp Vô Tuyết run rẩy, cậu sợ hãi nhìn về phía sau, khi cậu phát hiện Bùi Lệnh không thể nhìn thấy, cậu mới nhận ra Bùi Lệnh kiếp trước đã luôn ẩn náu trong linh phủ của cậu.
Tuy là linh phủ của cậu, nhưng đã bị Bùi Lệnh kiếp trước toàn quyền kiểm soát.
Cậu là con mồi mắc vào trong lưới, bị Bùi Lệnh kiếp trước bóc ra từng lớp vỏ, cậu trần truồng rơi vào trong vòng tay Bùi Lệnh.
Linh hồn quyện vào nhau, da thịt chạm vào nhau, Diệp Vô Tuyết đồng thời bị cả hai chiếm giữ.
“Diệp Vô Tuyết.” Bùi Lệnh vươn tay ôm lấy cơ thể cậu, dương v*t nóng bỏng của hắn trượt vào giữa hai chân, liên tục chọc vào hột le của cậu: “Đừng sợ, ta sẽ không làm em đau.”
dương v*t của hắn cực kỳ thô to, chỉ cần đâm vào miệng lỗ cũng đủ gây áp lực, làm sao có thể không đau?
Hơn nữa, người mà Diệp Vô Tuyết sợ hãi không phải là hắn mà là một Bùi Lệnh khác đang cố thủ trong linh phủ.
Thực ra Bùi Lệnh kiếp trước có vẻ dè dặt và lạnh lùng hơn Bùi Lệnh, nhưng đôi mắt xanh nhạt của hắn lại tăng thêm rất nhiều vẻ thần bí.
“Diệp Vô Tuyết, em thật sự chưa từng thích ta sao?”
Bàn tay của Bùi Lệnh không hề tinh xảo, kiếp trước hắn chưa bao giờ thích sử dụng thuật pháp để thay đổi ngoại hình, vì vậy lòng bàn tay đầy vết sẹo và đầu ngón tay phủ đầy vết chai dày.
Bùi Lệnh kiếp trước giữ chặt hai chân của Diệp Vô Tuyết, banh hai mép *** ra cực hạn, vẻ ngoài điềm tĩnh ẩn chứa sự điên loạn, và thứ dưới háng hắn khủng khiếp đến mức không có thứ gì đáng sợ hơn.
“Nếu em chưa từng thích ta, sao bây giờ em có thể thích hắn được?”
Bùi Lệnh kiếp trước cúi người xuống, đè lại cổ tay Diệp Vô Tuyết, khiến cậu không thể trốn thoát, dương v*t của hắn đột nhiên cắm vào trong lỗ, nong rộng âm đ*o của cậu ra.
Cùng lúc đó, Bùi Lệnh giữ chặt hông cậu, đút dương v*t của hắn vào âm hộ của cậu.
Khoảnh khắc đó Diệp Vô Tuyết như thể bị hai người xé làm đôi.
Bùi Lệnh kiếp trước ở trong linh phủ nắm lấy cổ tay cậu, nhìn thẳng vào mắt cậu, xâm nhập vào *** của cậu từ trên xuống dưới.
Ở bên cạnh tường thành, Bùi Lệnh từ phía sau áp sát người cậu, dương v*t xỏ xuyên qua lớp thịt mềm mại, thọc sâu vào trong âm đ*o.
Diệp Vô Tuyết không thể tập trung vào bất cứ nơi nào, cậu không thể biết sự kích thích trong cơ thể mình đến từ đâu, như thể cậu bị kẹp giữa hai người, tiến lên trước hoặc lùi về sau đều sẽ nghênh đón sự đâm chọc càng sâu hơn.
Diệp Vô Tuyết ngả người về phía sau, tựa lưng trần vào cánh tay Bùi Lệnh.
Bùi Lệnh tựa cằm lên vai cậu, ôm cậu vào lòng, Diệp Vô Tuyết ngước mắt lên chạm phải ánh mắt của Bùi Lệnh.
Đồng tử của Bùi Lệnh tối sầm, mỗi lần nhìn cậu, ánh mắt của hắn đều tập trung chuyên chú như vậy.
Bùi Lệnh không hề né tránh những gì hắn nghĩ và muốn với Diệp Vô Tuyết, cho dù hắn luôn từ chối giải thích rõ ràng, Diệp Vô Tuyết vẫn có thể đoán được suy nghĩ của Bùi Lệnh.
Diệp Vô Tuyết giống như một chiếc thuyền cô đơn trên sóng lớn tìm thấy bờ bên kia, cậu không khỏi giơ tay lên đặt sau gáy Bùi Lệnh, nâng cằm lên và hôn lên môi Bùi Lệnh.
Đầu lưỡi nếm được vị đắng chát.
Đôi mắt đen của Bùi Lệnh trong nháy mắt biến thành màu xanh lam, đôi môi mím chặt hơi cong lên, áp lực cực lớn khiến Diệp Vô Tuyết phải mở miệng đáp lại những đòi hỏi của đối phương.
Bùi Lệnh có vị đắng, như trong miệng đang ngậm một viên đá.
Hắn không biết thế nào là uyển chuyển, nên chỉ có thể không ngừng cướp đoạt.
Diệp Vô Tuyết theo bản năng mở miệng ra, tìm được cơ hội thở ra xuyên qua khe hở.
Bùi Lệnh nắm lấy mông cậu với lực quá mạnh, cặp mông trắng tuyết đầy dấu ngón tay, khi dương v*t dưới háng đâm rút, âm thanh cơ thể va chạm vào mông đặc biệt rõ ràng trong tòa thành im lặng.
Bùi Lệnh mở tay ra nắm lấy bầu vú của Diệp Vô Tuyết, bộ ngực mềm mại đang nảy lên trong tay hắn, núm vú dựng đứng vểnh cao, màu đỏ tươi rất đẹp mắt.
Bùi Lệnh cúi đầu ngậm lấy viên thịt căng cứng vào miệng, dùng răng cắn nhẹ thịt vú trắng nõn mềm mại, không cần dùng quá nhiều lực cũng để lại vết răng.
Bùi Lệnh cố ý dùng đầu lưỡi liếm láp đầu nhũ của Diệp Vô Tuyết, nghe thấy tiếng rên rỉ nức nở của Diệp Vô Tuyết, không hiểu sao hắn lại cảm thấy kỳ lạ.
Hắn cảnh giác nhìn xung quanh, không phát hiện xung quanh có người nào khác, nhưng cảm giác khó chịu càng ngày càng mãnh liệt.
Phản ứng của Diệp Vô Tuyết cũng nhạy cảm hơn trước rất nhiều, mỗi lần dương v*t đâm vào lỗ, Diệp Vô Tuyết như đang đối mặt với một kẻ thù mạnh mẽ và muốn chạy trốn ngay lập tức.
Bùi Lệnh cố gắng dịu dàng và cẩn thận nhất có thể, nhưng Diệp Vô Tuyết vẫn kêu lên đau đớn.
Diệp Vô Tuyết lặng lẽ khóc, trong cổ họng có thể nghe thấy một tiếng rên rỉ yếu ớt.
Đôi mắt khép hờ có chút lơ đãng, tựa như đang nhìn hắn, lại tựa như không phải nhìn hắn.
Ánh mắt này Bùi Lệnh nhìn thấy một lần sẽ không bao giờ quên được.
Diệp Vô Tuyết đang thông qua hắn nhìn một người khác.
Người đó……
Trong đầu Bùi Lệnh lóe lên suy nghĩ, Vạn Hoa Kính bay ra khỏi đan điền.
Khi nhìn thấy cảnh tượng trong gương, máu trong người hắn lập tức phun trào, dấy lên sát ý vô tận.
Trong Vạn Hoa Kính, hắn không phải là người duy nhất ôm hôn Diệp Vô Tuyết, còn có một Bùi Lệnh khác lẽ ra đã chết.
Hắn ôm lấy eo Diệp Vô Tuyết, Bùi Lệnh đó giữ lấy tay Diệp Vô Tuyết.
Hắn đỡ mông và đùi của Diệp Vô Tuyết, Bùi Lệnh đó đẩy ** mạnh vào giữa hai chân Diệp Vô Tuyết, buộc Diệp Vô Tuyết phải thở hổn hển, một lượng lớn d*m thủy chảy ra khỏi *** cậu.
Thân thể của Diệp Vô Tuyết gánh chịu dục vọng của hai người, lỗ âm đ*o của cậu kéo căng ra hết cỡ, hai dương v*t chen chúc nhét vào trong lỗ, lồi lên thành bụng một đường cong đáng sợ.
Không biết là ai để lại nhiều dấu vết hơn trên người Diệp Vô Tuyết, từng tầng từng lớp, trắng hồng gai mắt.