Anh Nghĩ Muốn Em

Chương 30




CHƯƠNG 30

Chỉ là động tác đơn giản như thế, tôi lại thở dốc không thôi, ngã ngồi ở trên giường, tôi có chút rét run ôm lấy mình.

Đột nhiên tưởng niệm sự đụng chạm của người đàn ông đó, tuy rằng ngón tay lạnh lẽo, nhưng lại làm cho tôi cảm thấy ấm áp, đó là cảm giác ấm áp được nhu tình bao lấy mà sinh ra, thực muốn được anh dịu dàng ôm vào trong ngực, dùng ngữ điệu tao nhã đó nói cho tôi biết: “Em không cần vất vả như vậy nữa, anh sẽ chiếu cố em.”

Tôi không muốn vất vả như vậy nữa, tôi không muốn làm đứa con cả, tôi cũng muốn được người yêu thương, được người chiếu cố, tôi cũng có thời điểm muốn khóc, tôi hy vọng lúc tôi khóc có người ở đấy, ôm lấy tôi an ủi tôi.

Nước mắt không biết từ lúc nào đã chảy xuống, tôi vùi mặt vào trong gối, giấu đi thanh âm nức nở của chính mình.

Tôi nghĩ, tôi thật sự thích anh ta, người đàn ông chỉ mới gặp mặt bốn lần, nói qua được mấy câu.

Tôi thích đàn ông.

Đêm đó, tôi khóc thật lâu, khóc đến ngủ mất, lúc gần năm rưỡi sáng thì tỉnh dậy, vội vàng chạy đến phòng bếp dưới lầu lấy viên nước đá đắp lên con mắt sưng đỏ.

Cuộc sống trường học vẫn nặng nề như cũ, tôi chán muốn chết  lấy tay chống đầu, tầm mắt không nhịn được lướt đến toà cao ốc cách đó không xa.

Từ cuộc gặp mặt ngắn ngủi ngày đó về sau, tôi không gặp anh ta nữa, phải nói tôi theo bản năng muốn tránh né anh, đi học thì đi đường vòng, không dám đi qua phía trước toà cao ốc, tan học cũng không theo đám bạn vào quán hồng trà, mỗi lần đều là hoả tốc lướt gió về nhà.

Mà Phùng Kỳ Nhượng từ khi bị tôi phát hiện quan hệ của anh ta với Vĩnh Khánh, liền trở nên lớn mật, biến thành mỗi ngày đến nhà giúp Vĩnh Khánh học bổ túc, mặc dù dưới sự giám thị của tôi, anh ta sẽ quy củ dạy bảo Vĩnh Khánh hoàn tất chương trình học vi tính, nhưng chỉ cần tôi không chú ý một chút thôi, anh ta sẽ cùng Vĩnh Khánh chơi trò hôn nhẹ, tay cũng sẽ để lên nơi không nên để.

Rồi sau đó tôi sẽ mỉm cười lên sân khấu, cầm trong tay cái kéo lớn dùng chăm sóc cây vườn, hỏi anh ta là không muốn tay trái, hay là không cần tay phải, nhìn vẻ mặt hoảng sợ của anh ta ôm sách giáo khoa, lớn tiếng giảng bài cho Vĩnh Khánh.

Vĩnh Khánh thì âm thầm cười trộm, em ấy biết tôi luôn luôn là bề ngoài hung ác, trong tâm thì mếm yếu, nếu không cần thiết tôi sẽ không động thủ, chỉ có đối mặt với thằng cha khốn nạn khi dễ Vĩnh Khánh này, tôi mới có thể chân chính tức giận.

Bả vai đột nhiên bị người đẩy, tôi quay đầu nhìn về phía bên cạnh, cái bộ mặt không biết từ lúc nào đã dính tới, mang nụ cười vô lại nhìn tôi, rõ ràng có âm mưu gì đó.

“Này, hai tiết học cuối cùng là diễn thuyết.”

Nghe thấy lời Cẩu Tử, tôi cúi đầu nhìn đồng hồ, hóa ra tôi ngẩn người lâu như vậy, đã hết tiết thứ hai buổi chiều rồi.

“Rồi thì sao?”

“Người chủ giảng lần này, nghe nói là người của tập đoàn Chấn Phó.”

Dời tầm mắt đến tiểu Toàn lên tiếng bên cạnh.

“Rồi thì sao?”

“Nghe nói ngoại trừ thằng cha Phó gì đó chủ giảng ra, người của mấy ngành khác cũng đi theo, ví dụ như phòng nghiệp vụ.” Cẩu Tử mặt cười chảy nước miếng, nói rõ ý nghĩ chân chính của nó.

“Thì sao” tôi vốn có chút không kiên nhẫn, lần trước chẳng phải đâu có đi diễn thuyết đâu? Nhưng thấy Cẩu Tử cười rung người như thế, còn nói phòng nghiệp vụ gì đấy, có thể nào tập đoàn Chấn Phó, chính là chỉ toà cao ốc thương nghiệp bên kia đường sao? Như vậy họ Phó đó chẳng lẽ chính là anh ta?

Trong lòng đột nhiên nhảy dựng.

“Mấy cậu muốn đi?” Nhìn đám bạn láo toét đồng dạng cười đê tiện trước mắt, là biết tụi nó đích xác muốn đi, còn việc rốt cuộc có phải vì diễn thuyết mà đi hay không, thì chẳng phải trọng điểm nữa, nghĩ đến chắc hẳn là bởi mối quan hệ với đồng nghiệp phòng nghiệp vụ rồi.

Thấy cả đám có chí đang gật đầu, tôi cố gắng kiềm nén chớ biểu lộ ra biểu tình chờ mong, làm bộ như bất đắc dĩ nói: “Được rồi, tùy tụi bây.”

(Tên của tiểu công được đông đảo chờ mong đã xuất hiện ở chương này la ~~~~ hy vọng mọi người vừa lòng rồi nha)

Sau đó tôi liền bị tụi nó bắt đến phòng diễn thuyết, đại sảnh hơn một ngàn chỗ đã ngồi đầy một nửa nhân số, đám học sinh còn đang lục đục đi vào, xem ra người diễn thuyết lần này có sự đánh giá phi thường tốt, nghe nói lần trước lão viện trưởng kia, số người tới phòng diễn thuyết còn không đến một nửa.

Hàng ghế dựa đặc biệt bên bục giảng, ngoại trừ một số giáo viên của trường, còn vài người nam nữ, trong đó còn có hai gương mặt quen thuộc của phòng nghiệp vụ, người đến đều là cấp cao, tuấn nam mỹ nữ hiếm thấy, có lẽ hấp dẫn đám đông kỳ thật là những người này đi.

Đảo mắt phát hiện chỗ anh Dương đang ngồi, thầy Charles đang ngồi bên cạnh nói chuyện phiếm với anh ta, bộ dạng không coi ai ra gì, thầy Charles thậm chí vươn tay khoác lên vai anh Dương, cứ như đang trong nhà mình nói chuyện.

Đám bạn xấu thật vất vả tìm được vị trí, chỗ ngồi ở tận cùng bên trong dựa vào tường, cùng bục giảng cách bốn dãy ghế, nói gần không gần, nói xa không xa, nhưng đám bạn xấu nhiệt liệt vẫy chào, viên chức nữ của phòng nghiệp vụ vẫn nhìn thấy, đều cười mỉm đáp lại.

Theo bản năng chần chừ nhìn nhóm người bên bục giảng, lại tìm không thấy bóng dáng tôi muốn, tâm tình nhất thời hơi cô đơn.

Có lẽ, người đến không phải anh, dù sao họ Phó cũng không phải cái gì quá đặc biệt, có lẽ là người họ Phó tới diễn thuyết. Tôi đang chờ mong cái gì đây?

Dựa thân thể vào ghế dựa, đệm ghế dựa của phòng diễn thuyết bằng bông, ngồi lên cảm giác thoải mái mềm mại, không khỏi có điểm buồn ngủ, ở đại sảnh diễn thuyết để ghế dựa loại này, rõ ràng là đang khảo nghiệm lực ý chí của tụi học trò, cứ đem ghế dựa mất thăng bằng này vào phòng học chắc chắn đều ngủ gà ngủ gật mất, trong không gian nặng nề kiểu này, sao có thể không ngủ đây?

Cho nên sau khi tôi không tìm thấy thứ gì cảm thấy hứng thú, liền thả lỏng nhắm mắt lại, tính ngủ một giấc qua hai giờ nhàm chán này.

Sớm biết đã chẳng phải đáp ứng tụi nó qua đây

Qua ước chừng mười phút, phòng diễn thuyết có chút ầm ỹ cuối cùng an tĩnh lại, tôi đã có chút nửa mơ nửa tỉnh, đang muốn chìm vào giấc mộng sâu, tiếng nói của chủ nhiệm thông qua microphone được khuếch đại, theo trong âm hưởng truyền ra, vang dội đại sảnh diễn thuyết, rung động ong ong cả lỗ tai người ta.

Chủ nhiệm nói một đống lời dạo đầu nhàm chán, tôi không kiên nhẫn điều chỉnh tư thế ngồi một chút, mặc dù trong tiếng ồn ào tôi còn có thể nhập sổ, nhưng thanh âm của chủ nhiệm thật sự là quá khó nghe mà, khiến tôi lần lữa chưa thể tiến vào giấc mộng sâu.

“Xin chào, các bạn học sinh, xin mời vỗ tay hoan nghênh người chủ giảng ngày hôm nay, Phó Ninh Viễn tiên sinh của tập đoàn Chấn Dương.” Theo sau lời nói của chủ nhiệm, vang dội tiếng vỗ tay, không biết là đang hoan nghênh cái người Phó gì đó, hay là đang vui vẻ đưa tiễn chủ nhiệm xuống đài, tôi nghĩ ắt hẳn người vế sau chiếm đa số.

Cuối cùng có thể ngủ ngon rồi, tiếng của người diễn thuyết đó chắc sẽ không chướng tai đi, nếu không cũng không thể đến diễn thuyết.

Đang lúc tôi thiếu chút nữa được nhìn thấy Chu Công, một thanh âm ôn nhã lạnh nhạt vang lên, dù cũng qua microphone khuếch đại âm thanh, nhưng lại không trở nên chói tai như ông chủ nhiệm, mà là dễ nghe tựa như thôi miên, làm cho người ta không khỏi chăm chú nghe.

“Chào mọi người, tôi là Phó Ninh Viễn.”

Chợt nghe thấy thanh âm quen thuộc nọ, tôi mở bừng mắt, ngồi thẳng người, nhìn đến người đứng thằng phía sau bục giảng ở đằng trước.

Mái tóc đen nhánh như tơ, phủ sát trên mặt, dưới tóc mái là một đôi mắt kính vuông màu bạc, chiếc mũi cao thẳng, đôi môi mỏng hồng nhạt, thân hình cao lớn mạnh mẽ, toàn thân phát ra một cỗ khí chất thân sĩ tao nhã, trên mặt thủy chung mang theo nụ cười lạnh nhạt.

Hấp dẫn tôi nhất, vẫn là cặp mắt kia, bị ẩn dưới kính mắt, có chút dài mảnh, như viên pha lê xinh đẹp màu nâu nhạt trong suốt, như pha thủy ngân lưu quang chớp động, làm cho người ta vừa nhìn thì không dời được, hãm thật sâu vào dịu dàng của anh.