09 Nam Cung Thần – Kiều Tuyết Nghiên. – Duyên tới là anh.
“Nói đúng ra, hẳn là nghe được tin em tranh giành anh với người ta nên rất cao hứng.” Nam Cung Thần cười như mèo trộm được cá.
Kiều Tuyết Nghiên tức giận liếc nhìn anh, “Anh đang mơ à?”
“Xấu hổ? Không dám thừa nhận?” Nam Cung Thần cũng không tức giận, cười rất vui vẻ.
“Xấu hổ cái đầu anh! Anh đừng nên xuyên tạc lời nói của người ta!” Kiều Tuyết Nghiên tức giận trừng mắt nhìn anh.
“Nói nghe một chút.”
“Dù sao anh chính là đầu sỏ gây nên!”
“A... Anh không có xuyên tạc ý của ai hết!” Nam Cung Thần ý vị thâm trường nói.
Kiều Tuyết Nghiên cảm thấy người này đã không còn thuốc cứu chữa nữa rồi, dứt khoát không để ý tới anh, bước qua người anh đi tới.
“Người đẹp Tiểu Kiều, tức giận?”
“Đôi với người như anh, không đáng để tức giận!” Kiều Tuyết Nghiên trực tiếp khinh bỉ nhìn anh.
Nam Cung Thần nhíu mày nhìn cô, “Xem ra em chịu ủy khuất nhiều lắm.”
“Từ nay về sau, anh càng cách xa tôi càng tốt, bye!”
Kiều Tuyết Nghiên rất thành khẩn nói, cũng không biết người đàn ông này cuối cùng là xảy ra chuyện gì, anh cứ như âm hồn luôn quấn quýt lấy bản thân, chẳng lẽ đàn ông đều thích loại người con gái không nóng không lạnh hay sao?
Thật sự là không hiểu nổi!
Nam Cung Thần lẳng lặng đưa mắt nhìn cô, bỗng nhiên tiến lên đến trước người cô, để cho cô đối mặt với mình, “Anh thích em.”
Kiều Tuyết Nghiên hơi sững sỡ, sau khi sững sờ chính là lạnh giọng nhếch môi, “Chữ “yêu” trong miệng anh một chút cũng không đáng tiền!”
“Suy nghĩ của anh về em là rất đặc biệt đó.” Giọng nói Nam Cung Thần trầm thấp khàn khàn, giọng nói trước đó chưa từng có nghiêm túc.
“Tôi không muốn làm người đặt biệt, chỉ muốn làm duy nhất, anh làm không được.” Kiều Tuyết Nghiên cảm giác mình cùng anh thật sự rất khó có tiếng nói chung.
Nam Cung Thần đột nhiên cầm chặt tay của cô đặt tại vị trí trái tim, thâm tình chân thành nói: “Có thể.”
Anh cũng không biết mình rốt cuộc cả người bị gì, xúc động nhất thời liền nói ra lờinày, có lẽ, anh thật sự mệt mỏi, đều muốn tìm bến đỗ.
Mà, Kiều Tuyết Nghiên, xuất hiện rất đúng lúc.
Đến phiên Kiều Tuyết Nghiên kinh ngạc rồi, ánh mắt là không thể gạt người, trừ phi hành động này của anh là đã làm quen thuộc rồi, giờ khắc này, cô cảm giác tim mình đập “Thình thịch”.
Tuyết càng rơi xuống càng nhiều, nhẹ nhàng như lông chim phấp phới, xoay tròn, rơi vào trên tóc, trên vai hai người, trong nháy mắt liền biến mất tung tích.
Cảnh đêm lãng mạn như vậy, tâm tình hai người đều rất phức tạp.
“Tôi phải về nhà rồi.” Kiều Tuyết Nghiên đột nhiên đẩy anh ra, bước nhanh đi đến phía trước.
Khóe môi Nam Cung Thần nở nụ cười tự tin, nhấc chân đi theo, “Anh đưa em về.”
“Không cần!”
“Muộn rồi, một mình đi về không an toàn.”
“Lúc không có anh tôi vẫn một mình.”
“Chuyện trước kia chúng ta không nhắc lại, từ giờ khắc này, anh muốn bảo vệ em thật an toàn.”
“...”
Kiều Tuyết Nghiên không nói gì thêm nữa, mặc kệ cô nói cái gì, người đàn ông vô lại này cũng có thể tùy cơ ứng biến nói lại lời của cô, đấu võ mồm với anh, mình quả thật còn non lắm.
*****
Tết âm lịch chớp mắt là tới, từng nhà đều bận việc hẳn lên, làm đồ tết, chuẩn bị cơm tất niên, trên đường một mảnh phồn hoa náo nhiệt, so sánh với nhà Kiều Tuyết Nghiên thì lộ ra chút quạnh quẽ.
Bởi vì chỉ có hai người cô và mẹ, vì vậy cái gì đều giản lược, cùng bình thường giống như không có gì khác nhau.
Hơn nữa hai người ở thành phố C cũng không có gì bạn bè thân thích, vì vậy càng thêm không thú vị, hết lần này tới lần khác họa vô đơn chí (*họa đến dồn dập), Thẩm Ý Linh bỗng nhiên ngã bệnh, Kiều Tuyết Nghiên gấp đến độ sứt đầu mẻ trán, hoàn toàn không biết làm thế nào mới tốt.
Khi bác sĩ cho biết mẹ của cô bị bệnh ung thư máu cấp tính, đầu cô “Oanh” một cái, thiếu chút nữa đứng không vững, tại sao lại như vậy chứ?
Cô không có cách nào tiêu hóa nổi sự thật này, nếu mẹ cô khi biết khẳng định chịu không được, phải làm phiền bác sĩ đừng nói cho mẹ cô biết.
Ngay trong lúc cô vô cùng buồn bực, Nam Cung Thần gọi đến, cô vốn không muốn nghe, do dự vài giây vẫn nhấn xuống nút trả lời.
【Bạn học Tiểu Kiều, năm mới vui vẻ! Qua ngày tết âm lịch ở Trung Quốc như thế nào? Có phải rất vui hay không?
Nam Cung Thần nói một câu dài sau đó phát hiện cô không có trả lời, còn tưởng rằng cô đang ngủ, liền trêu chọc nói: 【 chẳng lẽ vẫn…. Vẫn còn trên giường không có đứng lên?
Kiều Tuyết Nghiên hít mũi một cái, cô có xúc động muốn đánh rơi điện thoại, người này mỗi lần đều cà lơ phất phơ như vậy, nói chuyện không có đứng đắn, cũng không biết vì cái gì, cô lại có một cảm giác ấm áp khó hiểu, có lẽ bởi vì ở bên cạnh không có gì bạn bè, khó được có người buổi sáng gọi điện thoại cho cô nói “Năm mới vui vẻ”.
Nhưng ngày đầu năm cô trôi qua cũng không tốt đẹp gì, vốn là nhàm chán cực độ, sau đó là mẹ đột nhiên té xỉu, bị đưa đi bệnh viện, kiểm tra thì phát hiện bệnh ung thu, còn trong tình trạng nguy kịch, ở đâu còn có chút vui sướng đây?
“Không có chuyện gì tôi cúp máy đây.” Mặc dù cô đã khống chế được tâm tình của mình, nhưng giọng nói nghẹn ngào vẫn để lộ tâm tình của cô.
【Sáng sớm đầu năm mà, ai khi dễ em vậy?.
“Không có gì, có thể là không có quen đi.”
Kiều Tuyết Nghiên không muốn nói với anh quá nhiều, tùy tiện qua loa nói lý do.
【không thói quen?” Nam Cung Thần không tin tưởng lời nói cảu cô, ngữ khí rất hoài nghi.
“Còn có chuyện khác sao?” Kiều Tuyết Nghiên không muốn dây dưa với anh, nhưng cúp ngang điện thoại người khác là không lễ phép cô chỉ có thể nhẫn nhịn mà hỏi.
【muốn đi ra ngoài chơi không? Nam Cung thần cũng là sợ cô ở nhà nhàm chán, thật vất vả rút ra thời gian một ngày.
Nếu như mẹ không có bị bệnh, có lẽ Kiều Tuyết Nghiên sẽ cân nhắc đi ra ngoài chơi, nhưng hôm nay tình huống như vậy cô có tâm trạng đi chơi sao?
“Không đi!” Cô lạnh lùng cự tuyệt.
【Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Nam Cung Thần nhạy cảm nhận ra tâm tình cô không đúng, thường ngày mạc dù cô cũng đùa nghịch tính tình, đối với anh không khách khí, nhưng hôm nay có chút quá.
“Không có việc gì, cúp máy đây.” Cô nói xong liền trực tiếp cúp điện thoại, hít mũi một cái cầm theo bữa sáng đi vào trong bệnh viện, cô không muốn để mẹ thấy cô như vậy.
Bị ngắt điện thoại Nam Cung thần rất buồn bực, lập tức gọi cho em gái, hỏi rõ cô đây rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra.
Nam Cung Dao vì có nhiệm vụ gian khổ là hợp tác cho anh cô và Tuyết Nghiên, rất hào phóng có gì liền nói hết, còn lấy địa chỉ nhà đưa cho anh hai.
Sau đó họ mới biết được, mẹ của Tuyết Nghiên bị bệnh nên nhập viện rồi.
Nam Cung Dao liền kéo anh hai cùng cô đi tới thăm mẹ của Tuyết Nghiên, Nam Cung Thần da mặt dày, sảng khoái đáp ứng, cư xử cũng rất thân mật, để cho người mẹ vợ Thẩm Ý Linh rất là vui mừng.
Ngộ nhỡ bản thân có cái gì bất trắc, con gái phải có một người để nương tựa cả đời, người đàn ông trước mắt thoạt nhìn cũng không tệ lắm,, cũng không biết có thật tâm với Tuyết Nghiên hay không.
Kiều Tuyết Nghiên rất nóng nảy, người đàn ông này thật sự là đáng ghét!
Vì phòng ngừa anh nói lung tung, cô nhanh kéo anh ra khỏi phòng bệnh của mẹ, “Cảm ơn lòng tốt của anh, anh có thể đi rồi.”
“Em đối xử với khách như vậy sao?” Nam Cung Thần sửa sang lại tay áo bị cô bóp nhăn.
“Hôm nay tôi không muốn đấu võ mồn với anh.”
Nam Cung Thần cũng biết trong lòng cô không dễ chịu, cũng không trêu chọc cô, nghiêm mặt hỏi: “Mẹ em có còn chị em nào không?”
Từ lần đầu tiên anh nhìn thấy Thẩm Ý Linh, đã cảm thấy khuôn mặt quen quen, giống như đã từng thấy khuôn mặt này.
“Quen mặt?” Kiều Tuyết Nghiên mẫn cảm bắt được từ mấu chốt, ngạc nhiên nhìn về phía anh.
Nam Cung Thần híp mắt nhớ lại khuôn mặt của Thẩm Ý Linh, “Hình như anh đã thấy gương mặt của mẹ em qua tấm hình, đương nhiên, cũng có thể là chị em của dì hoặc là lớn lên tương tự mà thôi.”
“Tấm hình? Anh xác định sao? Mẹ tôi là người địa phương, chỉ có điều đã rời khỏi ba mươi năm.”
Kiều Tuyết Nghiên có chút kích động, tuy rằng mỗi lần mẹ đều nói không có người thân, nhưng cô không tin, nào có người không có bạn bè thân thích chứ?
Những lời này giống như là một manh mối nhanh chóng xông vào đầu Nam Cung Thần, anh nghĩ tới, tấm hình kia là thấy ở nhà họ Đằng. Cũng khoảng hai năm rồi, vẫn còn nhớ kỹ ngày đó anh vừa vặn đi nhà họ Đằng thấy Lão phu nhân, vừa vặn đám người giúp việc đang sắp xếp lại đồ vật cũ, chuẩn bị ném đi, trên đường đi vô tình rơi xuống một tấm hình, vẫn là anh nhặt lại đưa cho họ, anh cũng liếc nhìn sang, là tấm hìnhmột nhà ba người ấm áp, bởi vì người trong ảnh rất lạ lẫm, anh không khỏi nhìn nhiều hơn, ghi tạc dưới đáy lòng, mặc dù bụng đầy nghi vấn, nhưng không dám hỏi người.
Hầu như ai cũng biết, mẹ của Đằng thiếu ở Đằng gia là một điều cấm kỵ, không người dám nhắc tới, nếu anh không có đoán sai, nam nữ trên tấm ảnh nhất định là cha mẹ ruột của Đằng thiếu.
Cũng bởi vì nguyên nhân này, anh nhớ kỹ người phụ nữ trên tấm ảnh, cho nên mới thấy Thảm Ý Linh quen mặt, ba mươi năm mặc dù sẽ khiến một người trở nên già yếu, nhưng hình dáng khuôn mặt vẫn còn, hơn nữa những năm này bà vẫn được bảo dưỡng vô cùng tốt, ngoại trừ có thêm chút nếp nhăn, thật cũng không có thay đổi nhiều.
Nếu mẹ Tuyết Nghiên thật sự là mẹ ruột Đằng thiếu, vậy... Không phải là em gái cùng mẹ khác cha với Đằng thiếu sao?
Đột nhiên anh cảm giác việc này càng ngày càng phức tạp, Lương Chân Chân và cô biết nhau là ngẫu nhiên hay là cố ý đây?
Chắc hẳn Đằng thiếu cũng biết, aizzz... Chuyện không tốt chút nào!