Anh Nghĩ Anh Sẽ Không Thích Em

Quyển 2 - Chương 6




Editor: Puck

Mạc Đông Lăng dứt khoát tự giới thiệu bản thân: “Tôi tên Lăng Đông Mạc.”

“Không chỉ vóc người đẹp trai, tên cũng dễ nghe.” Caroline mê trai vui mừng phấn khởi.

“Người đẹp, không phải thích tôi chứ?” Mạc Đông Lăng giống như rất kinh ngạc.

Thư Mật Nhi đứng bên cạnh khó chịu trong lòng, hai người này ngược lại rất biết hát bè, anh tới tôi đi, chơi rất vui vẻ!

“Biểu hiện của tôi rõ ràng như vậy sao?” Caroline quyến rũ nháy mắt.

“Ừ.” Mạc Đông Lăng gật đầu.

Caroline dí dỏm mở trừng hai mắt, nói lời kinh người, “Không bằng chúng ta chơi 3P đi?”

Mạc Đông Lăng và Thư Mật Nhi bị sợ hãi, biết cô mãnh liệt, nhưng không ngờ cô mạnh bạo như vậy!

“Khụ! Là một quý ông, vốn không nên cự tuyệt yêu cầu của người đẹp, nhưng tôi đã sớm danh thảo có chủ, nguyên tắc chồng bạn không thể lừa gạt, cô vẫn nên di tình biệt luyến * thôi. Hơn nữa, tôi thích một chọi một.” Vẫn là Mạc Đông Lăng phản ứng nhanh.

(*)  di tình biệt luyến: lúc trước yêu một người lúc sau yêu người khác, thay người yêu như thay áo.

“À.” Caroline cười có thâm ý khác, cô chính là cố thử dò xét người đàn ông này.

“Anh nói hươu nói vượn cái gì vậy?” Thư Mật Nhi trừng mắt liếc anh, trong lòng lại dâng lên vui mừng khó hiểu.

Mạc Đông Lăng rất vô tội nhìn cô, “Anh có nói sai sao?”

Anh thông minh vứt vấn đề lại cho cô, dù sao mình đã nói rõ cõi lòng, có chấp nhận hay không chính là chuyện của cô.

Tròng mắt Caronline vòng tới vòng lui giữa hai người, thật ra cô đã sớm cảm thấy bạn tốt đối xử không tầm thường với người đàn ông này, quả nhiên, mình đoán đúng!

Thông qua thử dò xét mới vừa rồi, người đàn ông tên Lăng Đông Mạc này cũng tạm được, không bị mình mê hoặc.

Thư Mật Nhi rất mâu thuẫn, không thừa nhận, bạn tốt sẽ xuống tay với anh; thừa nhận, cô lại cảm thấy chuyện không phải như vậy, cho dù thừa nhận hay không thừa nhận, trong lòng đều cảm thấy là lạ.

“Không có.” Cô chỉ có thể trả lời như vậy.

“Không có gì?” Caroline truy đuổi tận gốc.

“Anh ấy nói không sai.” Thư Mật Nhi không phục nói.

“À...” Caroline ý vị sâu xa kéo dài âm điệu, “Được rồi, nếu là người đàn ông Mật Nhi thích, vậy tớ chỉ có thể nhịn đau dời mục tiêu.”

Mồ hô trên trán Thư Mật Nhi đổ như thác, cô có cảm giác rơi vào bẫy.

Mạc Đông Lăng cũng phát hiện, ngay từ khi bắt đầu Caroline đã cố ý, cô gái này, đúng là một người tinh quái!

“Tớ về phòng trước.”

Đi vài bước, Caroline bỗng dưng quay lại, cười híp mắt nói: “Tiểu biệt thắng tân hôn, tối nay hai người không cần e dè tôi, coi như tôi không tồn tại là được, hì hì...”

Nói xong, nhanh chóng rút lui.

“Caroline!” Thư Mật Nhi cực kỳ tức giận, đáng ghét! Lại bắt tay tính toán cô.

“Bảo bối, bạn em đã giúp em hoàn thành ước nguyện như thế, sao chúng ta có thể vô ích một đêm đẹp đây?” Mạc Đông Lăng cười hí hửng.

Thư Mật Nhi hung hăng trợn mắt nhìn anh, “Anh ở đó làm mộng đẹp đi!”

Mạc Đông Lăng định đi cùng cô vào phòng, lại bị cô chặn ở ngoài, chỉ có thể đấm cửa, “Bảo bối, đừng nóng giận.”

“Đừng mở miệng gọi bảo bối, có ghê tởm không!” Thư Mật Nhi ở trong phòng nói.

“Em nhất định phải mở cửa, mỗi ngày tôi đều gọi em là bảo bối.” Mạc Đông Lăng cố ý chọc giận cô.

Có lúc, dỗ dành không hiệu quả, ngược lại uy hiếp có tác dụng, ví dụ như lúc này, Thư Mật Nhi thở phì phò mở cửa, “Còn có một gian phòng khách cho anh, đừng đến phiền tôi nữa.”

“Bảo bối, em chắc chắn sao? Lỡ như, ngủ đến nửa đêm, bạn em tới gõ cửa phòng anh thì làm thế nào? Rốt cuộc anh nên mở hay không mở?” Một tay Mạc Đông Lăng chống khung cửa, vẻ mặt nghiêm túc.

“Anh cảm thấy thế nào?” Thư Mật Nhi cắn răng, bật ra từng chữ một.

Mạc Đông Lăng cười đến xao xuyến, “Tôi cảm thấy rằng, tôi vẫn nên ở cùng em một phòng thì tương đối an toàn.”

“Nghĩ hay lắm!”

“Tôi vẫn luôn nghĩ tốt đẹp.”

Hai người đứng ở cửa giằng co không xong, một không cho vào, một không chịu lui, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, so sánh sự chịu đựng.

“Này! Hai người đang làm gì vậy?”

Caroline tắm xong đi ra rót nước uống, ăn mặc rất SEXY, gần như trong áo ngủ hai dây là trống không.

“Chúng tôi đang khơi cảm xúc.” Mạc Đông Lăng vừa nói, vừa chen đi vào.

Lần này, Thư Mật Nhi không ngăn cản, bởi vì cô hiểu rõ cá tính của bạn tốt, chỉ cần người đàn ông này là của mình, cô ấy chắc chắn sẽ không trêu chọc, một khi Mạc Đông Lăng không có quan hệ gì với mình nữa rồi, mọi việc đều có khả năng.

“Anh ngủ trên ghế sa lon.”

Thư Mật Nhi cầm quần áo chuẩn bị vào phòng tắm tắm, cô cũng không nghĩ tới tối nay thật sự xảy ra chuyện gì với Mạc Đông Lăng, quan hệ giữa bọn họ, vẫn không cần làm cho quá phức tạp.

“Ghế sa lon nhỏ như vậy, tôi hoàn toàn không duỗi người ra được.” Mạc Đông Lăng cãi lại.

“Vậy thì ngủ dưới đất.”

Mạc Đông Lăng giả bộ định cởi khăn tắm bên hông, bị sợ khiến Thư Mật Nhi chạy như bay vào phòng tắm, rốt cuộc vẫn là con gái, da mặt quá mỏng.

“Hừ! Đấu với tôi, còn quá non!”

Tâm tình anh thật tốt nằm trên giường, chờ người đẹp đi tắm.

Mặc dù tính toán nhỏ nhặt của anh đáng đánh, nhưng Thư Mật Nhi vẫn không để cho anh như ý nguyện, dù sao hai người từng có ước pháp tam chương, hơn nữa, chuyện đó mà! Anh tình tôi nguyện mới có ý tứ.

Nếu dùng sức mạnh, còn gì thú vị đây?

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Sống chung lâu ngày quả nhiên có biện pháp tốt xúc tiến tình cảm hai người, mặc dù trong cuộc sống khó tránh khỏi sẽ có chút va chạm nhỏ, nhưng chỉ là náo loạn bé nhỏ, sẽ chỉ làm cho hai người càng thêm thân mật.

Buổi sáng chủ nhật, Thư Mật Nhi vừa dọn dẹp túi xách, vừa nói: “Tối nay, tôi không trở lại.”

“Không trở lại? Vậy tôi cũng muốn đi.” Mạc Đông Lăng rất quả quyết nói tiếp.

Thư Mật Nhi quay đầu lại liếc xéo anh, “Tôi đi biểu diễn, cũng không phải đi chơi.”

Mạc Đông Lăng cười nịnh hót: “Tôi có thể làm vệ sỹ cho em, còn có thể hầu hạ cận thân cho em, một người đóng nhiều vai trò.”

“Không cần.” Thư Mật Nhi từ chối.

“Được rồi, tôi thật sự không muốn một mình ở nhà, hết sức nhàm chán, nhàn đến tôi sắp nổi mốc rồi, còn không bằng sâu gạo.” Mạc Đông Lăng ngồi trên ghế sa lon ai oán nói.

Thư Mật Nhi nghiêm túc suy nghĩ một lần lời của anh, để cho anh một đấng mày râu ở nhà đúng là uất ức anh, đoán chừng cũng không có mấy người có thể chịu được.

Sau khi cân nhắc, “Được rồi, nhưng đi ra khỏi nhà cái gì anh cũng phải nghe tôi, biểu diễn tối nay rất quan trọng với tôi.”

“Tôi muốn chỗ ngồi khách quý.” Mạc Đông Lăng được voi đòi tiên.

“Cái gì chỗ ngồi khách quý, anh ở sau sân khấu chờ tôi.” Thư Mật Nhi khẽ nói.

“Không được!” Mạc Đông Lăng không chịu.

Cuối cùng, vẫn là Thư Mật Nhi die enda anle equu ydonn thỏa hiệp, nếu để cho anh tới, tại sao không thể thỏa mãn một tâm nguyện nho nhỏ của anh chứ?

Buổi biểu diễn tối tiến hành rất thuận lợi, Mạc Đông Lăng vốn tưởng Thư Mật Nhi là thiên kim quý tộc như vậy học âm nhạc chẳng qua chỉ là vui đùa một chút mà thôi, nào có học thật!

Biểu diễn gì đó chỉ là người khác lừa dối cô, cô lừa dối người khác mà thôi.

Vậy mà, khi anh chân chính ngồi trên khán đài lắng nghe thì mới phát hiện, mình có thành kiến với cô.

Cô đứng trên sân khấu, toàn thân tỏa ra sức quyến rũ khó nói, xinh đẹp đoan trang, khi một khúc nhạc hoàn toàn tươi đẹp chậm rãi phát ra từ dây đàn của cô, toàn hội trường yên tĩnh lặng lẽ trong khoảnh khắc.

Đây là một khúc nhạc tràn đầy say mê và huyền ảo, lãng mạn và nguy hiểm, trong náo nhiệt có tĩnh lặng, khúc nhạc giống như đang truy đuổi cái gì đó, có thể là người nào đó, cũng có thể là ý tưởng nào đó –

Cảm giác đó, thật sự tuyệt không thể tả!

Ngay cả Mạc Đông Lăng không phải die nda nle equ ydo nn người trong nghề, cũng chân thật cảm nhận được tiếng đàn tươi đẹp của cô, giống như bông tuyết hư ảo lay động, trong nháy mắt tan đi, rồi lại chân chân thật thật hoa lệ kiều diễm, làm cho người ta khắc sâu trong trí nhớ.

Khúc nhạc vừa dứt, Thư Mật Nhi vô cùng tao nhã khom lưng cúi cảm ơn người xem, khóe miệng vĩnh viễn mang theo nụ cười thản nhiên, cô tự tin.

Trong nháy mắt, toàn hội trường bộc phát ra tiếng vỗ tay và tiếng hoan hô kéo dài mà sợ hãi, mọi người đều bị tiếng đàn tuyệt vời của cô chinh phục, phát ra tiếng ca ngợi từ trong thâm tâm.

Ánh mắt Thư Mật Nhi liếc qua chỗ Mạc Đông Lăng, phát hiện mặt anh mang ý cười nhìn mình, mặc dù cách rất xa, nhưng cảm giác nóng rực trong ánh mắt anh vẫn còn lây đến cô, trên gương mặt hiện lên hai mảnh đỏ ửng khả nghi, khiến cô càng lộ vẻ xinh đẹp động lòng người.

Mới vừa xuống sân khấu, đã bị một nhóm người đi qua vây lại.

“Thư tiểu thư, có thể chụp ảnh chung với tôi không?”

“Thư tiểu thư, nghe nói cô vẫn chỉ là một sinh viên năm tư, học Violin có bí quyết gì không?”

“Thư tiểu thư, có thể cho tôi danh thiếp không?”

...

Một đống lớn vấn đề ngốc nghếch lại vô thưởng vô phạt, Thư Mật Nhi không muốn trả lời dù chỉ một cái, cũng không biết bảo vệ hôm nay như thế nào, lại khiến người xem chạy đến phía sau sân khấu.

“Cảm phiền nhường đường được không? Hiện giờ Thư tiểu thư từ chối phỏng vấn.” Nhân viên công tác nói lễ phép.

Nhưng những người hâm mộ không khống chế được cảm xúc sao có thể nghe, điên cuồng gạt ra, sự kiện rất hỗn loạn.

“A!”