Kỹ thuật bơi của Mạc Đông Lăng thật sự tốt đến không phải nói, tuy rằng ngoài miệng Mạc Mạc không chịu thừa nhận, nhưng trong lòng vẫn biết được, hai cha con bơi trong hồ rất vui vẻ.
Thư Mật Nhi nằm trên ghế mây bên cạnh, nhìn một màn trong hồ bơi, trong lòng đang lên nhu tình nhè nhẹ
Tình thân, thứ huyết mạch tương liên là thứ khó bỏ nhất trên đời, Mạc Mạc cần cha, cần một gia đình hoàn chỉnh.
Mạc Mạc phát hiện dù sao mình vẫn là chán ghét Đại Mạc Mạc được, bởi vì chú ấy mỗi lần làm cái gì đó, đều có thể khiến mình tâm phục khẩu phục, cũng giống như nói bơi lội đi, nó còn chưa thấy nhiều kiểu bơi như vậy đâu!
Bơi ngửa, bơi bướm, bơi ếch... Lúc chú ấy dạy mình cũng, ách... Không loại bỏ chuyện chú ấy muốn thể hiện bản thân, nhưng nói tóm lại, vẫn làm người vừa lòng.
Tuy nói như vậy, nhưng nó cũng sẽ không giúp chú ấy chiếm được trái tim thiếu nữ của mẹ, ai bĩu chú ấy biến mất ba năm, hừ! Khỏi phải nghĩ đến dễ dàng được tha thứ!
Bởi vì con trai không phối hợp, con đường Mạc Đông Lăng theo đuổi vợ càng khó khăn, cũng may trí nhớ của anh chậm rãi khôi phục, thái độ của Thư Mật Nhi với anh cũng đã thay đổi.
Một nhà ba người ở biệt thư Las Vegas nửa tháng, liền đi Wien, có thể cùng cha và mẹ đi ra ngoài chơi, vui vẻ nhất không ai khác là Mạc Mạc rồi, trước đây Thư Mật Nhi luôn đi công tác mỗi ngày, lâu lâu mới mới có thời gian rảnh rỗi như vậy dẫn nó đi ra ngoài chơi một lát, hôm nay mẹ không dùng công tác, mỗi ngày ở cạnh nó, còn dẫn nó đi chơi nhiều nới, nó có thể không vui sao?
Trên đường, một nhà ba người lấy ăn uống chơi đùa làm chủ, chụp không ít hình, Mạc Mạc một tay cầm tay mẹ một tay nắm tay cha, rất vui!
Wien, có quá nhiều trí nhớ của hai người bọn họ, thăm lại chốn xưa, suy nghĩ của Mạc Đông Lăng cuồn cuộn, tầng tầng lớp lớp trí nhớ mãnh liệt kéo tới, anh cảm thấy đây là khảo nghiệm của ông trời cho anh, vô duyên vô cớ bị tai nạn, sau đó trong đầu chỉ nhớ tới thời gian trước đó.
Đảo mắt, ba tháng trôi qua, trong lúc Mạc Đông Lăng vẻn vẹn trở về một lần, lúc khác đều là trên mạng hoặc là trong điện thoại giải quyết chuyện của công ty, lần này lòng kiên trì công phá tường cao mà Thư Mật Nhi và Mạc Mạc xây lên, hai mẹ con đều cảm thấy... Cũng không tệ lắm.
Ở phía xa Luân Đôn, Thư Tử Nhiễm và chồng cũng bị anh làm cho cảm động rồi, dù sao năm đó cũng không phải là người ta cố ý vứt bỏ con gái cùng cháu ngoại, hôm nay gặp nhau đối với mẹ con họ như vậy, đúng là khó được.
Thư Nhĩ Hoàng vẫn luôn ủng hộ Tiểu Tứ, cách làm người của anh ấy bản thân vô cùng rõ ràng, là người đàn ông có thể dựa vào suốt đời.
Trong lòng Thư Cách Cách hy vọng Mạc Tiểu Tứ cùng Mật Mật có thể nối lại tình xưa, nói tới chuyện năm đó cô cũng có chút trách nhiệm, nếu có tình người không thể sẽ thành thân thuộc, có nhiều lắm tiếc nuối a!
Về phần cô cùng Á Tư, đã định trước chỉ có thể yêu nhau, không thể gần nhau.
Ba tháng sớm chiều ở chung, trí nhớ Mạc Đông Lăng đã toàn bộ khôi phục, anh cảm thấy chuyện xảy ra trên người mình cũng có thể viết thành một quyển tiểu thuyết rồi, quá hài rồi!
Nhưng mà, hiện tại với anh mà nói quan trọng nhất chính là —— cầu hôn.
Ngày nào đó, anh gọi điện thoại xin Caroline giúp đỡ, để cô hẹn Thư Mật Nhi đi ra ngoài dạo phố, sau đó mình ở người nhà chuẩn bị, Mạc Mạc vui vẻ giúp đỡ anh, ví dụ như: Đếm ngọn nến.
Trong phòng bố trí rất ấm áp lãng mạn, tất cả đều là hoa hồngmàu đỏ mới lạ hoa hồng, phủ kín khắp nơi, trên bàn cơm có ruwoju champagne cùng ngọn nến.
Dươi cửa chính đặt những hàng ngọn nến, viết “I love you“.
“Mạc Mạc, gọi điện thoại cho mẹ, nói cơm tối đã làm xong, chờ mẹ trở lại ăn.” Mạc Đông Lăng giao nhiệm vụ quan trọng cho con trai.
“Dạ.” Mạc Mạc vui vẻ gật đầu, cầm lấy điện thoại gọi.
Từ đầu đến cuối Thư Mật Nhi luôn mơ mơ màng màng, buổi chiều đần độn, u mê bị bạn tốt kéo đi dạo phố, mua một đống đồ không liên hệ gì, đi dạo phố xong cô mệt đến chân chập choạng, vốn muốn tìm một chỗ ngồi nghỉ ngơi một chút, kết quả con trai gọi điện thoại tới, nói cái gì Đại Mạc Mạc ở nhà đã làm xong bữa tối, muốn cô nhanh về nhà.
Cô vừa định nói không trở về, con trai lập tức mất hứng bẹp miệng khóc.
“Gì vậy?” Caroline hỏi.
“Mạc Đông Lăng ở nhà đã làm xong cơm tối, kêu Mạc Mạc gọi mình trở về, cậu cũng đi với mình đi.”
“Không được, đêm nay tớ còn có cuộc hẹn.” Caroline hiểu rõ mọi chuyện, đương nhiên cô sẽ không đi làm bóng đèn.
“Vậy được rồi, mình đi trước.” Thư Mật Nhi đứng dậy tạm biệt bạn tốt.
Caroline cười tủm tỉm vẫy tay, có lẽ do cô cười đến quá mức sáng lạn, trong lòng Thư Mật Nhi dâng lên một tia nghi hoặc, sao cô cứ có cảm giác mọi người đang gạt cô vậy?
Về đến nhà, bấm chuông cửa cả buổi cũng không thấy ai mở cửa, cô chỉ có thể mở túi tìm chìa khoá, trong miệng lẩm bẩm: Hai cha con đang trong phòng làm gì vậy? Không phải là đang chơi trò chơi đi?
Lúc cửa mở ra trong nháy mắt đó, cô kinh ngạc đến há to miệng, cái túi trong tay cũng rơi xuống đất, cái này...
Đây cũng quá lãng mạn rồi!
Ngọn nến đặt thành hình trái tim, còn có hoa hồng khắp phòng, trách không được Caroline hẹn cô đi dạo cả buổi chiều, trách không được con trai kêu cô nên về nhà ăn cơm chiều, còn có aroline cười đến sáng lạn như vậy....
Nguyên nhân của tất cả nó nằm ở đây —— bọn họ đều là biết hết, chỉ có chính mình bị mơ mơ màng màng.
Nhưng là, cô một chút cũng không tức giận, ngược lại rất vui vẻ.
Trong lòngdâng lên vui sướng không nói thành lời, lan tràn đến tất cả xương cốt tứ chi, khóe mắt đang chảy ra chất lỏng nóng bỏng, căn bản là khống chế không nổi.
“Mật Mật, gả cho anh được không?”
Mạc Đông Lăng quỳ một chân xuống đất, trên tay cầm nhẫn kim cương, hơi ngẩng đầu, con mắt màu đen sáng ngời nhìn chằm chằm vào Thư Mật Nhi, chờ đáp án của cô.
Thư Mật Nhi kinh ngạc nhìn anh, hai mắt đẫm lệ mông lung.
Mạc Mạc hiểu chuyện giúp đỡ mẹ lấy túi xách trên đất cất kỹ, nghĩ thầm: Quả nhiên mẹ rất ngốc! Dễ dàng như vậy đã bị cảm động rồi, aizzz... Nhìn lại chút phân lượng vì cha cũng không tệ lắm, nó liền không so đo rồi.
Thư Mật Nhi nhếch môi nhẹ gật đầu, Mạc Đông Lăng lập tức mừng rỡ đeo nhẫn vào ngón tay áp út của cô, sau đó ôm cô xoay tròn vài vòng.
Mạc Mạc ngồi ở trên ghế sofa lườm bọn họ một cái, hành vi ngu ngốc!
Cầu hôn thành công Mạc Đông Lăng hưng phấn hôn miệng nhỏ nhắn bà xã một cái, lại bị cô kháng cự, bấm véo anh một cái, “Mạc Mạc, còn ở đây!”
“Ừ, buổi tối chúng ta trở về phòng tiếp tục.” Mạc Đông Lăng nhỏ giọng nói ra.
Thư Mật Nhi thẹn thùng đập anh một cái, cái này người, luôn không có đứng đắn!
“Có cần con tránh đi không?” Mạc Mạc vẻ mặt vô tội nháy mắt.
Thư Mật Nhi vội vàng đẩy Mạc Đông Lăng đi đến bên cạnh con trai, nghiêm túc hỏi: “Bảo Bảo, gần đây con học xấu rồi phải không?”
Mạc Mạc không hiểu chớp chớp thật dài lông mi, “Gần đây con học một câu nói, cha nào con nấy.”
Giọng nói, hơi thở như trẻ đang bú âm thanh đặc biệt có thích cảm giác, Thư Mật Nhi nghe con nói mà chọc cho dở khóc dở cười, giận buồn bực trừng mắt liếc đầu sỏ gây nên.
Mạc Đông Lăng rất vô tội, thằng nhóc này IQ cũng quá cao!
****
Hai ngày sau, một nhà ba người khởi hành đi Luân Đôn, kết hôn đó! Đương nhiên phải có sự đồng ý của cha mẹ hai bên, để có được lời chúc phúc cảu trưởng bối.
Vợ chồng Thư Tử Nhiễm cũng không có Mạc Đông Lăng, yêu cầu duy nhất chính là muốn anh chăm sóc con gái thật tốt, Mạc Đông Lăng tự nhiên miệng đầy đáp ứng.
Buổi tối, Mạc Đông Lăng nói rõ người nhà mình cho cô biết để cô chuẩn bị tâm lý.
“Người nhà anh có khi nào không thích em hay không?” Thư Mật Nhi có chút lo lắng hỏi.
Cô nằm mơ đều không nghĩ tới Mạc Đông Lăng cũng xuất thân từ gia đình quân nhân, chỉ có điều gia tộc anh khá lớn, mà anh cũng không thích tòng quân, sau khi tốt nghiệp bản thân gây dựng sự nghiệp rồi, vì vậy hôn nhân hai người được tự do, không bị hạn chế cái gì.
“Không có, mẹ anh rất tốt, bà ấy rất muốn gặp em”” Mạc Đông Lăng an ủi cô.
“Thế nhưng là... Em vẫn có chút lo lắng...” Tâm tình Thư Mật Nhi có chút không yên.
Mạc Đông Lăng cầm chặt tay của cô, “Vợ xấu dù sao vẫn là phải gặp cha mẹ chồng đấy, huống chi em lớn lên xinh đẹp như vậy, người nhà của anh nhất định sẽ thích em.”
“Anh chỉ an ủi em.” Thư Mật Nhi lo lắng là, “Em có quốc tịch Anh quốc, người nhà anh thật sự không ngại sao?”
“Anh cũng không phải là quân nhân, muốn kết hôn người nào lấy nước nào đó là tự do của anh.” Mạc Đông Lăng biết cô lo lắng là cái gì, giống như cho cô ăn một viên thuốc an thần.
“Cái kia anh nói cho em biết một chút về quy củ của nhà anh, ngỗ nhỡ em bị người chê cười làm sao bây giờ?”
“Ngoan, có anh ở đây.”
“Ừ.”
Ngược lại với tâm tình không yên của Thư Mật Nhi, Mạc Mạc biểu hiện rất bình tĩnh, lại có thể xuất ngoại chơi, yead!
Ngày kế tiếp, trên máy bay Luân Đôn bay Bắc Kinh, Thư Mật Nhi ôm con trai ghé vào tai nhóc luyên thuyên nói thật nhiều, đơn giản là nói cho bé biết nhìn thấy ông nội bà nội sau đó miệng phải ngoan một chút, phải sử dụng mị lực, hấp dẫn lực chú ý của ông nội.
“Mẹ, mẹlà đang sợ sao?”
“Không có.”
Thư Mật Nhi rất quyết đoán lắc đầu, ở trước mặt con trai, cô là một người mẹ vĩ đại, sao có thể trước mặt con trai thừa nhận bản thân sợ hãi nhìn thấy bố chồng, mẹ chồng đây?
----------------------