Editor: Chi Misaki
Thư Mật Nhi khinh bỉ liếc mắt nhìn anh, hoàn toàn không tin lý do thoái thác của anh.
“Anh không có thay lòng, mất trí nhớ cũng không phải là chuyện mà anh muốn.” Mạc Đông Lăng muốn tranh thủ vì mình giải thích.
“Giải thích chính là đang che dấu!” Thư Mật Nhi đẩy anh ra đi đến phía dưới vòi hoa sen.
Mạc Đông Lăng vội vàng chân chó giúp cô vặn nước ấm, mềm giọng dỗ dành nói: “Anh giúp em tắm.”
“Tránh ra! Đừng cho là em không biết là anh đang có chủ ý gì.” Thư Mật Nhi mới không muốn nghĩ cho anh cơ hội lần thứ hai, nghiêm mặt cự tuyệt, hận không thể đuổi anh ra ngoài.
“Anh thực sự không có ý đó, anh biết con trai sắp thức dậy.”
“Mạc Mạc là của một mình em! Anh đừng nghĩ là em để anh vào ở trong nhà là đã đồng ý cho anh làm cha của bé.” Thư Mật Nhi liếc xéo anh một cái.
Mạc Đông Lăng chỉ có thể theo ý của cô nói: “Đừng nóng giận, anh biết chính mình còn đang trong giai đoạn thực tập, có đủ tư cách hay không còn phải do em quyết định.”
Hai người ở trong phòng tắm lại náo loạn một trận, mở cửa liền thấy Mạc Mạc xoa hai mắt nhập nhèm còn ngái ngủ từ trong phòng bước ra. Cả người bé mặc một bộ quần áo ngắn tay có in nhân vật phim hoạt hình trông đáng yêu đến nỗi người ta chỉ muốn hôn cho một cái.
“Mẹ, Đại Mạc Mạc cũng giúp người tắm rửa sao?” Mạc Mạc ngây thơ hỏi.
Sắc mặt Thư Mật Nhi có chút quẫn bách, bị con trai bắt được “Gian tình”, quả nhiên là không thể lấp liếm được.
“Ừ, chú giúp mẹ cháu kỳ lưng, bởi vì mẹ cháu không với tới.” Biểu tình Mạc Đông Lăng cực kỳ tự nhiên nói tiếp.
“À... Mẹ, con đói bụng.” Mạc Mạc tội nghiệp sờ sờ cái bụng đói meo của mình..
“Con ngoan, mẹ lập tức đi nấu cơm cho con, con trước cùng... Đại Mạc Mạc chơi đùa một lúc.” Thư Mật Nhi thở dài nhẹ nhõm một hơi, vào phòng thay quần áo, sau đó tự mình xuống bếp.
Mạc Đông Lăng ở trong phòng khách cùng Mạc Mạc chơi trò chơi một hồi, hai người chơi đến vui vẻ không thôi, nhất là Mạc Mạc, cười đến miệng cũng không khép lại được.
Đeo tạp dề ở trong phòng bếp xào rau, Thư Mật Nhi nghiêng đầu thoáng nhìn một màn này, trong lòng dâng lên một cỗ chua xót, con trai nhỏ vẫn là cần có cha, cùng anh chơi đùa vui vẻ như vậy... Cô chợt hiểu ra một gia đình bất luận là thiếu đi ai cũng đều để lại bóng đen trong lòng con cái.
Có lẽ, vì con trai, cô cũng nên tiếp nhận Mạc Đông Lăng.
Mạc Đông Lăng tuy chơi cùng con trai, nhưng khóe mắt vẫn thường để ý tới bóng dáng trong phòng bếp, anh rất khó có thể tưởng tượng đến chính mình cũng sẽ có một ngày như vậy, tình cảnh như thế này thật khiến anh cảm thấy quen thuộc.
Anh có loại cảm giác, trí nhớ của anh đang từ từ khôi phục, trong đầu thỉnh thoảng bỗng nhiên cũng sẽ hiện lên những hình ảnh như đã từng quen thuộc, tuy nhiên bóng dáng ấy là ai còn rất mơ hồ, nhưng anh biết đó chính là anh cùng Thư Mật Nhi.
“ Mạc Mạc đi rửa tay rồi lại đây ăn cơm thôi.” Thư Mật Nhi đem mấy món rang, xào thật ngon đến trên bàn cơm.
“Dạ.” Mạc Mạc lăn một vòng từ trên mặt đất đứng dậy, chạy tới toilet, sau đó nhanh chóng chạy về phía bàn cơm.
Mạc Đông Lăng nhìn một màn này, trong lòng bỗng dưng thấy đau xót. Con trai của anh cả Mạc Thừa Úy cùng tuổi với Mạc Mạc, ngay cả ăn cơm cũng phải có người đút mới bằng lòng, càng đừng nói đến chính mình tự đi rửa tay. Chỉ cần thằng bé về nhà, mọi người lớn nhỏ trong nhà đều vây quanh bé, chỉ thiếu chút không coi thằng bé là hoàng đế mà cung phụng.
Xem ra qua năm mới phải đưa Mạc Mạc về nhà một chuyến, để cho tiểu Thừa Úy học hỏi một chút, con trai mà yếu ớt quá cũng không tốt.
Thư Mật Nhi phát hiện ra từ sau khi Mạc Đông Lăng đến đây, con trai đã vui vẻ lên rất nhiều, anh luôn có biện pháp bồi thằng bé chơi đùa, còn mua cho bé một đống đồ chơi...
Cô ban đầu còn muốn ngăn cản Mạc Đông Lăng mua nhiều đồ chơi như vậy, nhưng vừa nhìn thấy đôi mắt Mạc Mạc sáng lên cô lại không đành lòng, cô thiếu con trai nhiều lắm, chỉ cần đứa nhỏ vui vẻ, cô còn yêu cầu cái gì xa vời nữa đây?
Buổi tối, Thư Mật Nhi kể chuyện xưa để con trai đi ngủ, không để ý hỏi: “Mạc Mạc, có phải con rất thích Đại Mạc Mạc chơi cùng hay không?”
“Dạ.” Đứa nhỏ trả lời rất nhanh! Thằng bé suy nghĩ đơn thuần, thích hay không thích đều phân biệt được rõ ràng.
“Mạc Mạc, con có muốn có cha hay không?”
“ Không muốn.” Mạc Mạc cực kỳ quyết đoán trả lời.
Thư Mật Nhi có chút ngoài ý muốn “Vì sao vậy?”
“Để cho mẹ phải đau lòng đều là người xấu, Mạc Mạc không cần người xấu.” Mạc Mạc ngọt ngào ngây thơ nói.
Thư Mật Nhi trong lòng ấm áp, đều nói con gái mới là áo bông tri kỷ của mẹ, thế con trai cô thì tính thế nào đây? Thằng bé còn nhỏ như vậy đã thấu hiểu lòng mẹ rồi.
“Con ngoan.” Cô sờ sờ khuôn mặt phấn nộn nhỏ nhắn của con trai, đáy lòng là một mảnh mềm mại.
****
Đảo mắt, Mạc Đông Lăng đã tới được nửa tháng rồi.
Anh tận lực thực hiện chức trách của một “Bảo mẫu”, mỗi ngày ở nhà bồi Mạc Mạc chơi đùa, ngẫu nhiên cũng dẫn thằng bé tới khu vui chơi hoặc sân trượt patin. Một lớn một nhỏ ở chung đến cực kỳ hòa hợp. Ở bên ngoài mọi người đều bảo bọn họ là một đôi cha con thật đáng yêu.
“Đây là con trai của anh đi? Thật đáng yêu. Hiện tại cũng rất ít người có được suy nghĩ như anh mang trẻ con ra ngoài chơi.” Người qua đường nào đó tán dương.
Mạc Đông Lăng cười nói “Cảm ơn”.
Mạc Mạc với vẻ mặt vô tội xen vào, “Chú ý là bảo mẫu nhà cháu.”
Mạc Đông Lăng đầu đầy hắc tuyến, người qua đường bên cạnh sau khi cười khúc khích xong đều bảo trẻ con nói đùa. Rõ ràng là một đôi cha con, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra.
“ Mạc Mạc, con không thích chú sao?” Âm thanh tan nát từ tận đáy lòng Mạc Đông Lăng truyền đến.
“Thích.”Thanh âm trẻ thơ vang lên thật đáng yêu.
“Vậy tại sao con lại nói chú là bảo mẫu nhà con?”
“Là mẹ nói nha!” Mạc Mạc cực kỳ vô tội nhìn anh.
Mạc Đông Lăng hoàn toàn bị con trai đánh bại, thằng bé tâm tư cực kỳ đơn thuần, là anh đã suy nghĩ nhiều rồi.
“Mạc Mạc chúng ta đi tìm mẹ có được hay không?” Anh dụ dỗ nói.
“Mẹ đang làm việc.” Mạc Mạc rất hiểu chuyện.
Kỳ thật, cậu cũng rất muốn đi gặp mẹ, nhưng cậu là bé ngoan, cho nên, tình huống có chút khó xử.
“Chúng ta sẽ không quấy rầy mẹ con, chỉ đứng phía xa nhìn có được không?.”
“Được ạ.”
Vì thế, Đại Mạc Mạc lái xe mang theo tiểu Mạc Mạc đi đến chỗ làm của Thư Mật Nhi, cô giờ phút này đang đứng trước một cơ hội tuyệt vời. Có ông chủ của một công ty giải trí nhìn trúng ngoại hình cùng tài năng đánh đàn của cô, chịu bỏ ra một số tiền lớn muốn bồi dưỡng cô, không chỉ giúp cô được đứng trên sân khấu, mà còn giúp cô ra album, giúp cô tiến xa trên con đường âm nhạc...
Người ta cũng đã tìm cô rất nhiều lần rồi, cô nói cần thời gian để suy nghĩ.
Mà đêm nay là hạn chót phải đưa ra câu trả lời.
Cô cân nhắc mãi, trước mắt cô quả thật rất cần tiền bạc, mà mở ra một con đường âm nhạc cho mình cũng là một mơ ước của cô. Vì vậy, cô đáp ứng lời mời của người nọ, gặp mặt tại một câu lạc bộ cao cấp.
Sau khi đến chỗ gặp mặt, cô mới phát hiện trong phòng còn có vài vị cả trai lẫn gái, cô vừa định quay người rời đi liền bị vị tổng giám đốc kia kéo lại.
“Thư tiểu thư đây là làm sao a? Tất cả mọi người đều là bạn bè, ăn bữa cơm rau dưa thôi mà, nể mặt mũi tôi là được!”
“Cảm ơn ý tốt của ngài, tôi còn có chút việc phải đi trước.” Thư Mật Nhi ngay từ đầu đã không muốn nể mặt ông ta, trong lòng ảo não không thôi, cô như thế nào liền tin loại bánh bao từ trên trời rơi xuống này là việc tốt a?
Người đàn ông kia đứng dậy ngăn cản cô, “Thư tiểu thư nếu đều đã đến đây rồi, tại sao lại không ăn miếng cơm rồi hãng đi? Chẳng lẽ còn sợ chúng tôi ăn cô sao?”
“Đúng vậy nha! Ngồi xuống đi, chúng ta nhiều người như vậy đều nhìn chằm chằm ông chủ Kim, anh ta không dám làm gì đâu.” Một người phụ nữ cười nói.
Thư Mật Nhi nhận thấy tình thế trước mắt bất tiện cho mình, chính cô bây giờ rời đi cũng không tốt lắm, chỉ có thể tâm không cam tình không nguyện ngồi xuống, tìm kiếm cơ hội thích hợp lại rời đi.
Cô phát hiện ra cơ hội để chính mình gửi tin nhắn cũng không có, càng đừng nói đến chuyện gọi điện thoại. Những người đó như cố ý chuốc rượu cho cô, dù cô đã cố cự tuyệt, nhưng vẫn bị ép vài ly, trong lòng cô đột nhiên dâng lên một loại cảm giác sợ hãi, vạn nhất bị vây khốn ở chỗ này, cô phải sao bây giờ?
Ngay cả tin nhắn cầu cứu cũng không gửi đi được, cuộc đời của cô đều đã đã định là phải dừng lại ở đây sao?
“Thư tiểu thư, cô suy nghĩ thế nào rồi? Tới công ty của tôi, đảm bảo cô có thể một bước lên trời, hưởng thụ không hết vinh hoa phú quý.”
“Chúng tôi đều là người của tổng giám đốc Kim, hoan nghênh Thư tiểu thư gia nhập.” Một đám phụ nữ kiều mị nói.
Thư Mật Nhi có cảm giác muốn nôn, cô đã quá sơ suất rồi, Làng Giải Trí thủy chung vẫn là nơi sâu không thấy đáy, cô rõ ràng có thể tránh né, thế nhưng vẫn bị một cước đạp vào.
“Tôi có chút không thoải mái, muốn đi toilet chút.” Cô chỉ có thể kiếm cớ này mà thôi.
“Lieza, cô bồi Thư tiểu thư đi đi, miễn cho cô ấy lại bị lạc đường.” Ông chủ Kim cười đến mức “ít” thịt trên mặt cũng run rẩy.
“Được.” Người phụ nữ được gọi là Lieza vội vàng đứng dậy đi theo sau Thư Mật Nhi.
Thư Mật Nhi trong lòng thầm mắng: Cáo già!
*****
Mà bên kia, Mạc Đông Lăng mang theo Mạc Mạc không tìm được Thư Mật Nhi, hỏi ra mới biết cô đã về trước rồi, gọi điện thoại lại không ai nghe máy, gửi tin nhắn cũng không trả lời.
Trong lòng bỗng nhiên dâng lên một loại dự cảm không tốt, anh hỏi một vài bạn diễn ở công ty cũng không biết cô đi đâu, duy chỉ có nói một câu “Tôi giống như nghe thấy cô ấy trả lời điện thoại, nói là gặp mặt ở một câu lặc bộ cao cấp nào đấy.”
“Cảm ơn!” Mạc Đông Lăng vội vàng lái xe cấp tốc chạy đi tìm cô.
*****************************