óng đêm, giống như một màn sân khấu màu đen, chậm rãi kéo ra.
MạcĐông Lăng vuốt đôi mắt chua xót, đứng dậy đi đến cửa sổ sát đất, tầm mất ở đây vô cùng tốt, có thể nhìn thấy đèn sáng trưng trong thành phố.
Bỗng nhiên, chuông điện thoại thanh thúy vang lên cắt đứt suy nghĩ của anh, nhìn hiển thị cuộc gọi đến, vội vàng nhận.
【 Mạc tiên sinh, đã tra được Thư tiểu thưbây giờ đang ở Italy, vị trí cụ thể tôi sẽ nhắn vào điện thoại của ngài】
“Được.” Một chữ sạch sẽ lưu loát, khóe môi anh nhếch lên chút vui sướng.
Rất nhanh, tin nhắn liền tới, anh lập tức gọi điện thoại cho máy bay riêng của mình, để cho người ta chuẩn bị suốt đêm cất cánh bay đến Italy.
Mặc kệ trí nhớ của anh mất đi bao nhiêu, từ giờ trở đi, anh muốn tìm trở về hoàn toàn.
*****
Trong sân khấu nào đó ở Italy.
Thư Mật Nhi ngồi ở phía sau sân khấu hoá trang, mấy ngày nay diễn xuất liên tiếp, mỗi lần sau khi kết thúc cũng sắp rạng sáng, về đến nhà thì thấy thân thể nho nhỏ của con trai cuộn mình ở trên ghế sofa, trong lòng nơi nào đó, hung hăng đau mấy cái.
Cô không phải một người mẹ tốt có trách nhiệm, MạcMạc mới hai tuổi, là lúc cần ba mẹ làm bạn nhất, cô cái gì cũng không thể cho con.
“Mật Mật, tới lượt cô.”
Người bên cạnh thấy nàng ngây ngốc ngồi, không khỏi nhắc nhở.
“A......” Thư Mật Nhi lên tiếng, rồi cầm đàn vi-ô-lông đi đến trên đài.
Khúc nhạc của cô như xâm nhập vào sinh mạng, để cho người xem dưới đài thấm sâu say mê trong đó, tất cả cảm xúc đều bị kích thích, dần dần phóng đại.
Mạc Đông Lăng ngồi ở vị trí phía xa, anh tới tương đối trễ, chỗ ngồi tốt đều bị người khác chiếm, từ đầu tới đuôi, anh đều thật sự lắng nghe, trong đầu bỗng nhiên lướt qua một cảnh tượng quen thuộc.
Ba năm trước, anh cũng từng ngồi ở dưới đài nghe cô biểu diễn sao?
Anh không thể không thừa nhận, khúc nhạc của cô có linh tính, có thể xâm nhập lòng người, thậm chí là linh hồn, biểu diễn xong, dưới đài im lặng như tờ, tất cả đều đã nín thở ngưng thần thưởng thức khúc nhạc tuyệt mỹ.
Mạc Đông Lăng mặc dù không hiểu âm nhạc, nhưng anh nghe vẫn biết tốt xấu, không khỏi lại chăm chú nhìn người phụ nữ đang cầm đàn vi ô long, khuôn mặt xinh đẹp của cô thấp thoáng trong ánh đèn, trắng nõn mà thánh khiết.
Người con gái như vậy, sẽ yêu thương mình?
Anh có chút nghi hoặc, năm đó rốt cuộc là nguyên nhân gì dẫn đến cô lại mua mình, cùng mình sớm chiều ở chung hơn nửa năm, khi đó mình, ôm tâ, tình như thế nào lại cam tâm tình nguyện lưu lại?
Tình yêu, trong ý tưởng của anh, luôn luôn không tồn tại.
Không nghĩ tới, anh cũng từng có một lần yêu oanh oanh liệt liệt , cũng không ngờ ông trời muốn cố ý trừng phạt anh, cướp đi đoạn trí nhớ tươi đẹp kia.
Một khúc kết thúc, toàn trường bộc phát ra tiếngvỗ tay mãnh liệt.
Thư Mật Nhi tao nhã khom lưng, cám ơn người xem, sau đó xoay người đi ra lối ra.
Từ đầu đến cuối, cô cũng không có nhìn Mạc Đông Lăng, bởi vì bóng dáng của anh núp trong bóng tối, mà còn vị trí ở phía xa, căn bản là nhìn không thấy.
Sauk hi cô xuống sân khấu, Mạc Đông Lăng cũng đứng dậy rời đi, anh muốn đi tìm cô.
Thư Mật Nhi đơn giản tháo hết trang sức chuẩn bị đi về, Mạc Mạc một người ở nhà, cô cực kỳ lo lắng.
Từ phòng trang sức đi ra ngoài, phải đi qua một đoạn hành lang dài, cô đi rất nhanh, chỉ nghĩ đến nhanh về nhà với con trai, lúc đi qua khúc quanh, không ngờ phía trước đột nhiên xuất hiện một bó hoa hồng thật to màu đỏ, dọa cô lui về phía sau hai bước, còn tưởng rằng lại gặp fan điên cuồng.
Cô lui về sau hai bước, không nghĩ để ý đến chuyện này.
Nhưng mà, để cho cô ngoài ý muốn chính là- -
Mạc Đông Lăng xuất hiện phía sau bó hoa hồng, vẻ mặt chân thành nói: “999 đóa hoa hồng, đại biểu tâm ý của anh.”
Nhịp tim của Thư Mật Nhi đập mạnh nhanh hơn, anh đến đây? Anh đã nhớ lại toàn bộ sao?
“Mật Mật, mạc dù anh không có nhớ được chuyện của trước kia của chúng ta, nhưng xin em cho anh cơ hội chăm sóc em được không?” Mạc Đông Lăng chân thành nói.
“Tôi không cần thương hại.” Thư Mật Nhi lạnh giọng cự tuyệt.
Mạc Đông Lăng đi đến trước mặt cô, con ngươi đen sáng ngời nhìn chằm chằm cô, “Anh không có một chút ý tứ thương hại em, anh nghĩ muốn cùng em yêu đương một lần nữa, có được không?”
Thư Mật Nhi kinh ngạc há mồm, lập tức khôi phục lại bình tĩnh, “Tôi rất bận, không rảnh.”
“Vậy anh... ngã lại một lần.” Mạc Đông Lăng am hiểu nhất là mặt dày mày dạn.
“Anh! Tránh ra!” Thư Mật Nhi bị của lời nói của anh biến thành dở khóc dở cười, trong lòng nhớ con trai, chỉ muốn nhanh chút trở về.
“Trừ phi em đáp ứng anh, nếu không anh vẫn đi theo em.” Công phu múa mép khua môi củaMạc Đông Lăng là hạng nhất.
Thư Mật Nhi không kiên nhẫn liếc anh một cái, thấy vẻ mặt anh nghiêm túc như vậy, trong lòng không biết là nên vui vẻ hay là không vui.
“Tùy anh!” Cô ném một câu nói liền nghiêng người đi tới.
Khóe môi Mạc Đông Lăng nhếch lên, cầm hoa bình tĩnh đi theo phía sau cô, trí nhớ không có cũng không có quan hệ, từ từ nhớ lại không được sao?
Bên ngoài nhà hát, Thư Mật Nhi kiên trì lái xe của mình trở về, nhưng Mạc Đông Lăng lại tự đề cử mình muốn làm tài xế.
“Em là con gái đi về về nhà quá muộn không an toàn, về sau sẽ do anh đưa đón em.”
“Không cần!”
Mạc dù nghe lời này rất hưởng thụ, nhưng Thư Mật Nhi không nghĩ mình nhanh như vậy liền tha thứ cho anh, anh không có ở đây ba năm, mình cũng vẫn một mình, đã thành thói quen rồi.
Dựa vào cái gì anh vừa xuất hiện thì mình phải thích ứng với sự tồn tại của anh?
“Mật Mật, sau này để anh tới chăm sóc hai người, được khong?” Mạc Đông Lăng nắm chặt cánh tay của cô.
Thư Mật Nhi ngạc nhiên nhìn về phía anh, anh biết chuyện của Mạc Mạc?
“Anh.. Biết rõ?”
“Ngày đó khi em đi anh liền đến nhà họ Thư tìm em, nghe người giúp việc nói em có con trai, ở sân bay, anh còn gặp mẹ và chị họ của em.” Mạc Đông Lăng thành thực nói.
Chuyện ở sân bay Thư Mật Nhi nghe Cách Cách nói tới, chỉ là không đoán được người giúp việc kia trong lúc vô ý nói lỡ miệng.
“Con trai là của một mình tôi.”
Cả người cô đề phòng liếc nhìn Mạc Đông Lăng, Mạc Mạc là hy vọng sống duy nhất của cô, cũng là tâm can bảo bối, tuyệt đối không có khả năng lấy bé làm giao dịch gì.
“Anh chỉ muốn chăm sóc tốt cho hai mẹ con em, làm một người đàn ông đầy trách nhiệm.”
“Tôi không cần anh phụ trách.” Thư Mật Nhi không muốn dùng con trai cùng trách nhiệm trói chặt anh, cô muốn, là anh thật lòng với mình, thật lòng yêu mình.
Mạc Đông Lăng biết cô lại hiểu lầm, “Mật Mật, em biết anh không có ý như vậy, nếu như có thể , anh hy vọng mình chưa bao giờ mất trí nhớ, bỏ qua ba năm này, anh muốn bù lại tất cả.”
Thư Mật Nhi gắt gao cắn môi, hương vị hoa hồng lặng yên bay vào chóp mũi của cô, hương thơm nồng đậm, để cho cô say mê.
Cô nghĩ, cô không cự tuyệt anh được.
Ba năm này, cô không ngừng nhớ đến anh, đêm khuya nằm mơ chỉ thấy một cảnh giống nhau: Một bóng lưng của người đàn ông giống như Mạc Đông Lăng đứng ở phòng bếp nấu cơm, cô và con trai ở phòng khách chơi, khi người đàn ông đó sắp xoay người, liền tỉnh mộng.
Cô cũng không biết đây là dấu hiệu gì, mỗi lần tỉnh lại, lòng đau như cắt.
“Được, tôi cho anh cơ hội này, Mạc Mạc, anh không được nói bừa.”
Trong lòng Thư Mật Nhi biết anh nói rất có đạo lý, mất trí nhớ cũng không phải là anh tự nguyện, mà Mạc Mạc, cũng cần có một người cha yêu thương bé.
“Mạc Mạc?” Mạc Đông Lăng kinh ngạc hỏi, anh không nghĩ tới cô sẽ đặt tên cho con trai là Mạc Mạc .
Cái nick name Thư Mật Nhi đã kêu ba năm, vốn là không cảm thấy gì, nhưng bị Mạc Đông Lăng lặp lại một lần nữa, bên má cô chợt bốc cháy lên.
“Tránh ra! Tôi phải về nhà rồi.”
Khóe môi Mạc Đông Lăng dương lên độ cong rất lớn, “Tên này, anh thích.”
Cuối cùng, dưới sự kiên trì của anh, vẫn do anh lái xe.
Khi về đến nhà, đèn bên trong phòng khách sáng sủa, trên mặt đất một đống món đồ chơi bị vứt loạn xạ, ti vi còn đang chiếu phim hoạt hình mà con trai cô thích nhất, mà chủ nhân chân chính - -
Nằm ở trên ghế sofa ngủ ngon lành.
Thư Mật Nhi đau lòng đi qua ôm thân thể nhỏ bé của con trai, trên gương mặt trắng nõn hôn một cái, “Con ngoan, đều do mẹ không tốt.”
“Đê anh đi”.Mạc Đông Lăng nhỏ giọng nói,đưa tay muốn ôm Mạc Mạc.
“Không cần, tự tôi có thể.”
Thư Mật Nhi ôm con trai vào phòng ngủ, giúp bé cởi áo khoác cùng quần ngoài, trong lúc đó, Mạc Đông Lăng vẫn đi theo bên cạnh cô, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm bé trai trên giường.
Anh có con trai?
Còn đáng yêu nhu thuận như vậy?
“Anh có thể sờ nó không?” Anh dò hỏi.
“Uh.” Thư Mật Nhi gật đầu.
Anh là cha của Mạc Mạc, đây là chuyện không cách nào thay đổi.
Mạc Đông Lăng nhẹ nhàng sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Mạc Mạc, xúc cảm mềm mại khiến trong lòng anh khẽ động, đứa bé nhỏ nhắn này là con của anh, trong lòng nhất thời dâng lên một cảm giác vinh quang là thân làm cha.