Mà bên Mạc Đông Lăng, cũng từ nhị ca, tam ca và Quan Hạo Lê mới biết chuyện mình đã từng mất trí nhớ, chỉ cảm thấy vô cùng không tưởng tượng nổi, sự kiện máu chó mất trí nhớ lại xảy ra trên người mình?
Cảm giác trong lòng anh rất mâu thuẫn, vừa hy vọng đây không phải là thật, lại hy vọng đây là thật.
Mới nghe được tin, trực giác nói cho anh biết bọn họ đang đùa giỡn, làm sao có thể!
Vậy mà, vẻ mặt đều nặng nề, hoàn toàn không giống như cố làm ra vẻ huyền bí.
Trong nháy mắt, trong đầu anh bỗng nhiên thoáng hiện ra lúc mới gặp gỡ Thư Mật Nhi, lúc dáng vẻ hoa lê đẫm mưa của cô nhìn mình, nếu quả thật như tụi nhị ca từng nói, cô ấy, chẳng phải đã tìm mình ba năm?
Lập tức, có một tình cảm không khỏi lẳng lặng chảy xuôi trong lòng.
Đợi sau khi mấy anh ấy rời đi, một mình anh ngồi trên ghế sa lon uống rượu ngẩn người, trong đầu quanh quẩn mấy lời bọn họ vừa nói, trong lòng xúc động thật lâu.
Ba năm trước đây, mình lại có một kinh nghiệm thần kỳ như vậy! Bị mang đi chợ đêm đấu giá, mất tích hơn nửa năm, lúc tìm được lại ngoài dự đoán quên sạch chuyện lúc mất tích không còn một mống.
Anh nhíu mày, nếu yêu khắc cốt ghi tâm, sao có thể không nhớ chút nào đây?
Tâm tình phiền não buồn bực nhấp một ngụm rượu, lần này đi Hongkong, hình như sâu xa bên trong đã định trước rồi.
Anh nghiêm túc suy nghĩ một đêm, mặc kệ là nguyên nhân gì khiến bản thân đã quên mất đoạn trí nhớ này, anh phải bắt nó tìm về, không thể cứ đần độn u mê tiếp như vậy.
Có lẽ Thư Mật Nhi chính là người phụ nữ duy nhất mình yêu, cứ bỏ lỡ như vậy, từ nay về sau chắc chắn anh sẽ hối hận.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Buổi sáng ôm sau, anh quyết định đi tìm cô.
Đáng tiếc, anh vẫn còn chậm một bước, người giúp việc nhà họ Thư cho anh biết Thư Mật Nhi đã đi rồi.
“Cái gì? Đi?” Mạc Đông Lăng nghi ngờ hỏi.
“Đúng vậy! Sáng sớm nay Mật Mật tiểu thư đã mang theo tiểu thiếu gia đi sân bay rồi.”
“Tiểu thiếu gia?” Khóe môi Mạc Đông Lăng giật giật, rốt cuộc đây là tình huống gì?
“Đúng, tiểu thiếu gia là con trai của Mật Mật tiểu thư.”
Lời người giúp việc tương đương với đánh Mạc Đông Lăng đến đáy vực, “Cô ấy... Đã kết hôn rồi?”
“Không có, chúng tôi những người giúp việc không rõ tình huống cụ thể.” Nữ giúp việc lắc đầu.
Chẳng lẽ, đứa bé kia là con mình? Mạc Đông Lăng bị cách nghĩ vừa khủng bố vừa giật mình của bản thân dọa cho sợ hết hồn, năng lực ảo tưởng của con người, quả nhiên là vô biên vô hạn không bị hạn chế.
Đi ra khỏi nhà họ Thư, anh vội vàng lái xe ra sân bay, hiện giờ anh cần khẩn cấp gặp được Thư Mật Nhi và con của cô, chân tướng rốt cuộc là gì, anh nhất định phải tự mình biết rõ ràng.
Sau khi đỗ xe xong, anh xông ào vào sảnh chính sân bay, bởi vì đi quá nhanh, suýt chút nữa va vào một người đẹp.
“Xin lỗi! Tôi đang vội.” Anh vội vàng nói lời xin lỗi.
“... Là cậu?” Người phụ nữ trung niên xinh đẹp bên cạnh người phụ nữ xinh đẹp kinh ngạc nói.
Mạc Đông Lăng ngây ngẩn cả người, không phải chứ? Rốt cuộc trong lúc anh mất trí nhớ đã xảy ra chuyện gì, sao còn tòi ra một người phụ nữ trung niên xinh đẹp cũng nhận ra anh?
Thật không ngờ, người anh gặp chính là hai người đã tiễn mẹ con Thư Mật Nhi lên máy bay – Thư Tử Nhiễm và Thư Cách Gia.
“Cô, cô biết anh ta?” Mới đầu Thư Cách Gia không chú ý nhìn, càng nhìn càng cảm thấy quen mặt.
Thư Tử Nhiễm đương nhiên nhớ rõ, bà có khả năng gặp bất kỳ ai đều không quên được, chứ đừng nói tới người đàn ông die enda anle equu ydonn đã xuất hiện bên cạnh con gái mình, ấn tượng của bà càng khắc sâu, ba năm trước đây đã từng gặp một lần trong bệnh viện thì nhớ kỹ.
Mặc dù Mật Mật vẫn không chịu nói cha của Mạc Mạc là ai, nhưng từ chỗ Caroline, bà biết được chính là người đàn ông trước mắt!
“Đâu chỉ là biết!” Thư Tử Nhiễm hừ lạnh một tiếng, dám bắt nạt con gái bà, cậu ta sẽ có kết quả tốt sao!
Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán Mạc Đông Lăng, anh chắc không có sức quyến rũ lớn như vậy chứ? Tuổi này cũng quá lớn rồi!
Thư Cách Gia rất nghiêm túc nhìn chằm chằm Mạc Đông Lăng, “Này! Khoan hãy nói, tôi cũng cảm thấy anh rất quen mắt.”
Không trách được cô nhận không ra, khi tìm người lúc trước nhìn chính là ảnh chụp, sau khi tìm được cũng chỉ gặp dáng vẻ bị thương của anh một lần trong phòng bệnh, ngay cả nói cũng chưa từng nói.
Mặt Mạc Đông Lăng đầy vạch đen, đây... Là sự kiện quỷ dị trong truyền thuyết sao?
“Tôi nhớ ra rồi! Anh chính là học đệ Mạc Đông Lăng được đại ca tôi kêu tôi hỗ trợ tìm kiếm!” Thư Cách Gia đột nhiên nghĩ ra.
“A... Chẳng lẽ cô chính là ... Thư Cách Gia trong truyền thuyết?” Mạc Đông Lăng chưa tỉnh hồn.
A di đà Phật, may mà anh đoán đúng, nếu không, thật thảm!
Thư Tử Nhiễm ở bên cạnh nghe được cực kỳ buồn bực, không phải cậu ta tên Lăng Đông Mạc sao? Sao lại thành Mạc Đông Lăng học đệ của Nhĩ Hách? Chẳng lẽ không phải cùng một người?
“Truyền thuyết không dám nhận, anh vội vã như vậy để làm gì?”
“Mật Mật cô ấy đi rồi sao?” Mạc Đông Lăng đã biết Thư Cách Gia chính là chị họ của Thư Mật Nhi, cho nên hỏi cô ấy nhất định không sai.
“Rốt cuộc cậu là Lăng Đông Mạc hay Mạc Đông Lăng?” Giọng Thư Tử Nhiễm không được tốt.
“Chào dì, kẻ hèn này họ Mạc tên Đông Lăng.” Mạc Đông Lăng lễ phép trả lời, anh cảm giác được người phụ nữ trung niên này có kiến về anh.
“Hừ! Khó trách được vừa biến mất chính là ba năm, hóa ra cho tên giả!”
Thư Cách Gia hơi không hiểu, “Cô, có phải cô nhận nhầm người không? Anh ấy là học đệ Mạc Đông Lăng của đại ca, lúc trước cháu vẫn phái người đi tìm kiếm, bởi vì đã xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, não bộ của anh ấy bị thương nặng, mất đi một phần trí nhớ.”
Nói đến đây, Mạc Đông Lăng cũng hiểu, thì ra người phụ nữ trung niên xinh đẹp này là mẹ của Thư Mật Nhi, ba năm trước đây nhất định bà đã gặp mình, cho nên mới có thể tức giận như thế.
“Dì, hết sức xin lỗi! Cháu thật sự không nhớ một số chuyện của ba năm trước đây, nếu có mạo muội với ngài mong được tha lỗi, cháu cũng không muốn thấy kết quả này, hy vọng ngài có thể cho cháu dieendaanleequuydonn một chút thời gian, cũng xin ngài tin tưởng cháu.” Mạc Đông Lăng lấy thái độ thành khẩn nói.
Thư Cách Gia luôn luôn thông minh, ngay sau đó hiểu được xảy ra chuyện gì, tròng mắt đen đột nhiên lạnh lùng nhìn Mạc Đông Lăng chằm chằm, “Anh chính là kẻ bạc tình kia?”
Trên trán Mạc Đông Lăng đầy mồ hôi, “Trong chuyện này tôi cũng xui xẻo hồ đồ, cũng là người bị hại.”
“Tôi cảnh cáo anh, tốt nhất nhanh chóng nhớ ra chuyện ba năm trước đây, dám có lỗi với Mật Mật, cẩn thận tôi tìm anh tính sổ!” Thư Cách Gia tỏ vẻ chị cả.
“Ặc... Tôi cũng hy vọng trí nhớ của mình có thể mau chóng khôi phục.”
“Cậu đã đến muộn, Mật Mật đi rồi.” Thư Tử Nhiễm thấy thái độ của cậu ta thành khẩn, giọng điệu hơi hòa hoãn hơn.
“Cô ấy đi đâu?” Mạc Đông Lăng vội vàng hỏi.
“Không biết, bây giờ cô ấy không có chỗ ở cố định.” Thư Cách Gia cố tình chơi khó.
Mạc Đông Lăng đau đầu, xem ra bản thân mình đã âm thầm đắc tội một số người, nằm cũng trúng đạn.
Sau khi chia tay hai cô cháu Thư Tử Nhiễm, Thư Cách Gia, Mạc Đông Lăng lập tức gọi điện thoại cho người điều tra tin tức tức chuyến bay giúp mình, rất nhanh, đã tra được Thư Mật Nhi đi New Zealand.
Anh không chút do dự mua vé máy bay, nhưng mấy giây trước khi lên máy bay nhận được điện thoại khẩn của trợ lý Tư Đồ Duệ, nói mấy vị cổ đông trong công ty xuất hiện hành động lạ, nếu không quay về, hậu quả không gánh được.
Hơn nữa, cổ phiếu của công ty đã sụt giảm một tuần liên tục, gặp phải nguy cơ khổng lồ trước nay chưa từng có.
【Mạc tổng, tôi không ép xuống nổi. 】
Nếu không phải thật sự không thể ra sức, Tư Đồ Duệ chắc chắn không nói ra lời không may này, anh ta là trợ thủ đắc lực trong công việc của Mạc Đông Lăng, cũng là bạn tốt của anh.
“Tôi biết rồi.”
Sau khi cúp điện thoại xong, Mạc Đông Lăng do dự hai phút, giải trí Kinh Hoàng do anh một tay tạo dựng nên, bỏ ra di end anl equ ydo nn không ít tâm huyết và cố gắng, hôm nay lại bởi vì sự kiện tai tiếng trước đó mà huyên náo đến cổ đông công ty lòng người bàng hoàng, rõ ràng có người âm thầm ngáng chân anh, muốn cho anh phá sản.
Chỉ có điều, người này tính toán tốt quá!
Mạc Đông Lăng anh, là loại người dễ dàng nhận thua sao?
Nhìn sân bãi trống trải, anh hít vào một hơi thật sâu: Mật Mật, đợi anh thêm vài ngày được không? Chờ anh xử lý xong chuyện của công ty sẽ đi tìm em, như vậy, anh sẽ không lo trước lo sau.
Năm ngày sau đó, chờ đến khi anh chạy tới New Zealand, Thư Mật Nhi đã mang theo con trai sang Italy biểu diễn rồi.
Trong thời gian này, Thư Mật Nhi mong đợi anh đến tìm mình, nhưng mất mát hết ngày này đến ngày khác, để cho lòng hy vọng tràn đầy của cô lập tức bể tan tành.
Thì ra mình đánh giá quá cao bản thân!
Cô đau lòng mấy ngày thì Mạc Đông Lăng cũng không dễ chịu, làm thêm giờ xử lý việc công mỗi đêm, cổ phiếu của công ty đã sụt giảm đến không thể sụt tiếp rồi, anh phải nghĩ cách kéo lại càn khôn.
Triệu tập hội nghị cổ đông, mời phóng viên, tổ chức họp báo....
Ngày ngày phải đi họp, ngày ngày phải đối mặt với một đám người chất vấn và đặt câu hỏi, năm ngày, anh ngủ chưa tới bảy tiếng đồng hồ, mắt thâm quầng ra rồi, râu ria trên cằm cũng dài ra.
Mạc Đông Lăng thầm nghĩ dùng tốc độ nhanh nhất xử lý xong chuyện của công ty, thời gian kéo dài càng lâu, càng bất lợi cho mình.