Anh Nghĩ Anh Sẽ Không Thích Em

Quyển 2 - Chương 15




Thư Mật Nhi cười ôm cánh tay chị em tốt, gắt giọng: “Biết rồi.”

“Nói đàng hoàng cho chị, sẽ không bởi vì người khác mà tự giận mình chứ?” Thư Cách Gia vẫn hơi lo lắng.

“Không có, em thật sự yêu anh ấy, anh ấy cũng yêu em.”

Lúc nói lời này, trên mặt Thư Mật Nhi hiện lên thẹn thùng say lòng người, giờ phút này cô hạnh phúc.

“Chuẩn bị lúc nào dẫn tới ra mặt mọi người?”

Thấy vẻ hạnh phúc của Thư Mật Nhi, Thư Cách Gia thật lòng cảm thấy vui mừng vì cô ấy, vẫn lo lắng cô ấy không tìm lối ra sau di1enda4nle3qu21ydo0n bóng ma tình cảm của Úy Học Nghiêu và Thư Tinh Sở, hiện giờ, rốt cuộc cô có thể yên tâm.

“Mấy ngày nữa đúng lúc là đại thọ tám mươi tuổi của ông nội, em và anh ấy cùng đi.”

“Được.”

Sau khi đi dạo xong, hai người cùng ăn cơm tối rồi mới về nhà mình, chiến lợi phẩm rất phong phú, mỗi người vài túi.

Mạc Đông Lăng cũng không có ý kiến gì khác về việc dẫn anh đi gặp người lớn trong nhà, dán vào lỗ tai cô nỉ non, “Nghĩ kỹ chưa, muốn chuyển anh từ dưới đất lên mặt đất?”

Lúc này Thư Mật Nhi mới nghĩ đến một vấn đề rất nghiêm trọng: Nếu như dẫn anh đi tham gia tiệc mừng thọ ông nội, vậy anh chắc chắn sẽ xuất hiện trong tầm mắt công chúng, người nhà của anh và bạn bè cũng sẽ lập tức biết...

“Vậy phải làm sao bây giờ? Anh cũng không thể cứ như vậy?”

“Anh nghe em.” Mạc Đông Lăng tỏ vẻ mặc cho em làm chủ.

“Ghét! Tự anh quyết định!” Thư Mật Nhi giận hờn đập anh.

“Được rồi, nàng dâu xấu xí vẫn phải gặp cha mẹ chồng.”

“Ba hoa!”

Hai người ngọt ngào liếc mắt đưa tình, tiếng cười khoan khoái êm tai dễ nghe vang vọng trong phòng rộng lớn.

Nhưng mà, thời gian vui sướng luôn rất ngắn ngủi, cho dù như thế nào bọn họ cũng không ngờ, rủi ro lại đến nhanh như vậy, làm cho người ta vội vàng không kịp chuẩn bị như thế.

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Vào ngày sinh nhật lần thứ tám mươi của Louis lão tiên sinh, Thư Mật Nhi đã bị cha mẹ gọi về từ sáng sớm, gia tộc khổng lồ chính là nhiều quy củ.

Tiệc tối lúc bảy giờ, Mạc Đông Lăng ra cửa trước hai giờ, anh định một mình lái xe đi dạo thành phố Luân Đôn, đoán chừng qua tối nay, tụi đại ca sẽ lập tức biết được hành tung của mình, cách ngày về nhà, càng ngày càng gần.

Anh đi không có mục đích dọc theo đại lộ, đột nhiên phát hiện vẫn có xe đi theo sau anh, anh cho rằng bản thân diiendaanleequuydoon nghĩ nhiều, sau đó quẹo qua mấy đường mới phát hiện mình quả thật bị người theo dõi.

Trong lòng kỳ quái: Anh mới tới Luân Đôn mấy ngày thôi mà? Không phải chứ?

Trong đầu đột nhiên thoáng qua một ý nghĩ: Chẳng lẽ những người này đang tìm mình?

Không chút do dự nhấn chân ga, anh muốn bỏ rơi những người này, đều tự trách mình mấy ngày nay sơ suất quá, xuất hiện nhiều lần trên phố chợ Luân Đôn, cũng khó trách sẽ bị người lần theo dấu vết.

Để cho anh kỳ quái chính là, hình như xe phía sau không chỉ có một chiếc, dường như không cùng một băng nhóm, bằng không sẽ không có cảnh người truy ta đuổi, không nhường đường, chuyện này là sao?

Mà lúc này Thư Cách Gia đang trang điểm chợt nhận được điện thoại của người dưới, nói là tìm được Mạc Đông Lăng, đang đuổi theo anh ta, nhưng trên đường gặp phải ngoài ý muốn nho nhỏ, đụng phải băng đối đầu với bọn họ, cố ý vướng chân bọn họ.

【Ăn miếng trả miếng, lấy bạo chế bạo! Coi như đây không phải địa bàn của chúng ta, cũng đừng ức hiếp lên đầu chúng ta. 】

Thư Cách Gia tức giận nói, trong từ điển của cô, chưa từng có hai chữ nhận thua.

“Hiểu.”

Mạc Đông Lăng cảm giác mình rất xui xẻo, hình như đụng phải hai hắc bang sống mái với nhau, anh bi kẹp ở giữa, có khả năng làm bia đỡ đạn, sớm biết như vậy, hôm nay anh không nên ra cửa sớm.

Gặp quỷ!

Đánh lái, dẫm chân ga, quay đầu, thắng xe, xoay tròn một vòng lớn 180 độ, lốp xe ma sát mặt đất phát ra tiếng vang die nda nle equ ydo nn chói tai, từ bãi đậu xe duy nhất, thay đổi luôn phương hướng, lái vào một đường xe chạy ngược chiều khác.

Lúc học đại học, bốn anh em tụi anh đã từng chơi đua xe một thời gian, bất kỳ trò chơi gì, đều chơi đến đỉnh cao nhất, cũng không thú vị, đua xe cũng thế.

Cho nên, muốn theo dõi anh, còn quá non nớt!

Cũng trong lúc đó, phía sau phát ra tiếng va chạm kịch liệt, những xe đuổi theo kia không nghĩ tới Mạc Đông Lăng sẽ quay sang đường khác, khi người phía trước do dự thắng xe đổi đường, xe sau không kịp xu thế đụng vào, chỉ nghe một tiếng rầm va chạm vào nhau, mấy chiếc xe cực phẩm cứ báo hỏng như vậy, cũng may những người trong xe đều chuyên nghiệp, trong thời gian rất ngắn, giảm tổn thương đến thấp nhất.

Thuộc hạ của Thư Cách Gia vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi cho anh em đang chờ ở đường khác, dặn dò bọn họ cần phải đuổi theo xe Mạc Đông Lăng, mình cũng sẽ lập tức chạy tới.

Một nhóm người khác cũng vội vàng thay đổi phương án, bọn họ không biết Mạc Đông Lăng là ai, nhưng căn cứ vào tin báo của gián điệp: Hơn nửa năm nay bang Viêm Ưng vẫn luôn tìm người này, có thể là một nhân vật quan trọng, nếu không phải như thế, cũng sẽ không dùng vốn gốc lớn như vậy.

Cái gì gọi là đối đầu đến chết, đó chính là không tiếc bất cứ giá nào phá hoại đồ đối phương muốn có, phá hoại hết khả năng!

Mạc Đông Lăng chỉ có thể nói, hôm nay anh xui tận mạng rồi!

Rõ ràng bỏ rơi đám người kia, không lâu sau lại đuổi theo tới, nhìn dáng dấp không giống như đang tìm anh, ngược lại giống như đuổi giết anh, KAO! Anh không mắc tội ai chứ?

Một đống lửa trong lòng không có chỗ phát, xe này cũng không phải xe thể thao cao cấp gì, hoàn toàn không gánh vác được phương thức đua xe này, thật sự nghẹn mà chết rồi!

Điện thoại di động còn không yên die enda anle equu ydonn không ổn vang lên, anh biết Mật Mật gọi tới, nhưng mình vốn không có thời gian nhận, chỉ có thể mặc cho nó kêu không ngừng.

Trong đầu nhanh chóng nghĩ biện pháp đối phó, anh cũng không muốn chết nơi đất khách quê người.

Đáng tiếc trời không chiều lòng người, anh bị ép vào một góc chết, nếu như chỉ có một phe thế lực, anh hoàn toàn có thể bỏ rơi, nhưng lại là hai đội, anh có lòng cũng vô lực.

“Tề lão đại, ông có ý gì?” Trình Phi trợ thủ đắc lực của Thư Cách Gia không khỏi cắn răng hỏi.

“Ý tứ trên mặt!” Được gọi là Tề lão đại không phải đèn đã cạn dầu.

Trình Phi không lộ cảm xúc nháy mắt cho bọn thủ hạ, bất cứ lúc nào bất cứ ở đâu hành sự theo hoàn cảnh, cần đảm bảo an toàn cho Mạc Đông Lăng.

“Xem ra, Tề lão đại không định chỉ gây khó dễ cho bang Viêm Ưng chúng ta, còn định đắc tội thủ lĩnh hắc đạo châu Âu Elias tiên sinh?” Anh nửa uy hiếp cười nói.

“Hừ! Đừng mang Elias tiên sinh ra hù dọa chúng ta, Tề mỗ chắc chắn phải có được người kia!” Tề lão đại hừ lạnh một tiéng, ngón tay chỉ về chỗ Mạc Đông Lăng.

Trình Phi cười lạnh, “Ông được đấy Tề Hắc, dám trắng trợn cướp người cùng bang Viêm Ưng chúng tôi, hậu quả, ông gánh nổi sao?”

Mấy chữ cuối cùng, gằn giọng nói.

Mạc Đông Lăng đầy vạch đen bị kẹp giữa hai đội ngươi, anh là hàng sao? Lại bị người của hắc đạo giành cướp đi, quả thật sỉ nhục anh!

Nhất là bang Viêm Ưng còn có Tề lão đại dieendaanleequuydonn đồ bỏ này là ai? Tại sao phải cố tình gây khó dễ cho anh? Sẽ không phải nhận nhầm người chứ?

Trong bốn anh em bọn họ, chỉ có một mình Đằng Cận Tư biết được bối cảnh chân chính của Thư Nhĩ Hách, ba người khác sau này mới biết.

“Tôi nói, hai vị đại ca, hai người có nhận nhầm người không?”

Mạc Đông Lăng kéo cửa sổ xe nói, nhưng không ngờ lời của anh phá vỡ thăng bằng vẫn duy trì, người hai phe động thủ, làm cho anh sợ đến đóng vội cửa sổ xe.

Fuck! Ra tay thật rồi!

“Tề lão đại, ông thật sự muốn gây khó dễ với bang chủ chúng tôi sao?” Trình Phi lớn tiếng cả giận nói.

“Nhóc thúi, bớt nói sàm đi! Hôm nay chính là ngày chết của tụi mày!” Giọng Tề lão đại cậy mạnh.

Mạc Đông Lăng âm thầm cầu nguyện: Ngàn vạn lần đừng gây họa tới vô tội, anh oan uổng, a di đà Phật!

Hai bang hắc đạo sống mái với nhau, đương nhiên hung tàn, đều là một đám người không sợ chết, thấy mà khiến Mạc Đông Lăng kinh hồn bạt vía, cảm giác Young anh Dangerous * trước kia từng thấy chân thật diễn ra trước mặt anh.

(*) Tên phim tiếng Việt: Người trong giang hồ: Trật tự mới.

Chắc hẳn không có ai xui xẻo hơn anh, thôi rồi!

Trong lòng Trình Phi thầm nghĩ hỏng bét, anh em bên này không nhiều, mấy ngày nay chủ yếu tìm người, không ngờ sẽ đụng phải tên ôn thần Tề Hắc này, xem ra ông ta hạ quyết tâm rồi.

Vội vàng gọi điện thoại cho lão đại Thư Cách Gia nhờ giúp đỡ, nếu không phái thêm người, chỉ sợ dữ nhiều lành ít.

Sau khi Thư Cách Gia biết giận đến không thể hất nóc nhà lên, người của cô đều ở Hongkong, bây giờ đi đâu tìm người?

Tề Hắc! Thiên đường có lối mày không đi, địa ngục không có cửa mày xông vào! Vậy thì đừng trách tao ra tay ngoan độc! Thư Cách Gia cắn răng nghiến lợi thầm nghĩ, cầm điện thoại di động lên gọi điện thoại cho người cô không nguyện ý liên lạc nhất – Elias, cũng chính là cha của con trai cô.

Người trong tay Trình Phi ít, tổn thất nghiêm trọng.

Cho đến khi Mạc Đông Lăng bị bắt mới hiểu được, người tìm anh là bang Viêm Ưng, mà một đám người còn lại kia chính là bang đối thủ một mất một còn với bang Viêm Ưng, cho nên, anh hoàn toàn xứng đáng là vật hy sinh.

Trong hỗn loạn, anh định chạy trốn, không chỉ mất điện thoại di động, còn bị người nào đó im hơi lặng tiếng gõ một cây gậy từ phía sau.

Xong rồi! Chết trẻ. Hiện đang lưu hành.

Đây là suy nghĩ duy nhất trước khi anh té xỉu.

Mà Thư Mật Nhi lúc này, đang cực kỳ nóng nảy gọi điện thoại di động cho anh, vẫn không ai nghe, trong lòng chợt dâng lên một dự cảm xấu.