Anh Nghĩ Anh Sẽ Không Thích Em

Quyển 1 - Chương 73




Kể từ sau khi Tiết Giai Ny mang thai, Quan Hạo Lê thành kiêm mấy chức, ban ngày bận bịu công việc hơn, buổi tối lại giữ nghề cũ bác sỹ, toàn tâm toàn ý quan tâm vợ con khỏe mạnh.

“Ông xã, anh như vậy quá cực khổ.” Tiết Giai Ny đau lòng nói.

Không phải trong nhà không mời được bác sỹ, anh như vậy, thân thể sao chịu nổi?

“Chỉ vì em và con gái, không khổ cực chút nào.” Quan Hạo Lê cười hì hì nói.

“Hay là thôi đi, chuyện của công ty đã đủ để anh bận rộn rồi, sức khỏe của em và bé cưng vẫn nên mời bác sỹ chuyên nghiệp thôi.” Tiết Giai Ny rất kiên trì.

Quan Hạo Lê hiểu bà xã đau lòng mình, lấy lòng ôm cô, nỉ non bên tai: “Bà xã, em thật tốt.”

Tiết Giai Ny giận lườm anh, “Bớt lắm mồm.”

Quan Hạo Lê dứt khoát hôn lên cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào của cô, anh đã sớm muốn làm như vậy rồi, nhưng mỗi lần đều phải chịu đựng, ai bảo ba tháng đầu không thể làm chuyện phòng the chứ?

Mỗi ngày ôm người ngọc vào trong ngực, thật sự quá khảo nghiệm ý chí người rồi.

Rốt cuộc anh đã cảm nhận được sâu sắc khổ sở mà a Tư trải qua, ôi!

“Ưmh... Ngừng...” Tiết Giai Ny thở dốc không đều đặn ngăn cản anh, hôn nữa xuống sẽ có chuyện lớn.

“Ny Ny, anh muốn...” Trong tròng mắt đen thui của Quan Hạo Lê lộ ra tầng sâu dục vọng, bên trong giống như đang đốt một đám ngọn lửa nhỏ, bùng nổ.

Tiết Giai Ny che luôn miệng anh, “Cái gì cũng đừng nghĩ, không thể làm chuyện xấu trước mặt bé cưng, hơn nữa, tình huống hiện giờ của em cũng không cho phép.”

Quan Hạo Lê nắm lấy tay nhỏ bé của cô, “Sau ba tháng thì có thể, nhẹ một chút là được, không làm bé cưng bị thương.”

“Không cần.”

Tiết Giai Ny quả quyết từ chối, cũng biết người này không có lòng tốt gì! Đã là lúc nào rồi, còn nghĩ chuyện này, thật đáng ghét!

“Bà xã đây là nhu cầu của đàn ông bình thường.” Quan Hạo Lê cố gắng thuyết phục bà xã.

“Hiện giờ thân thể của em không tiện, anh đi tìm phụ nữ khác.” Tiết Giai Ny thở hổn hển nói.

Mặt Quan Hạo Lê đầy vạch đen, “Bà xã, trừ em ra, những phụ nữ khác coi như đứng trước mặt anh, cũng thùng rỗng kêu to, không gợi lên nổi một chút ham muốn nào với anh.”

Tiết Giai Ny bĩu môi, “Thật sao?”

“Dĩ nhiên!”

“Miệng lưỡi trơn tru!”

Lúc nói lời này, bên môi Tiết Giai Ny die nda nle equ ydo n mang theo nụ cười ngọt ngào.

“Bà xã, con động chưa? Để cho anh sờ.” Quan Hạo Lê có ý đồ dùng phương thức khác chinh phục cô.

Tiết Giai Ny đương nhiên không cự tuyệt yêu cầu này của anh, rất thản nhiên để cho anh sờ con, “Cục cưng mới hơn ba tháng, ít nhất phải đến năm tháng mới máy thai, bây giờ không cảm thấy.”

“Thật thần kỳ.”

“Vẫn còn rất khổ cực, gần đây cái gì em cũng không muốn ăn, đành ăn chút bánh màn thầu, uống nước.” Tiết Giai Ny mím môi, dáng vẻ buồn bã ỉu xìu.

Tâm tình vốn phấp phới của Quan Hạo Lê thoáng chốc không còn, ân cần hỏi han: “Nôn nghén rất nghiêm trọng? Ăn bánh màn thầu sao được? Một chút dinh dưỡng cũng không có.”

“Nuốt không trôi chứ sao!” Vẻ mặt Tiết Giai Ny như đưa đám, cô thật hâm mộ Cát gia, nghe nói trong lúc mang thai cô ấy có thể ăn có thể uống, một chút phản ứng nôn nghén cũng không có.

“Bà xã, cực khổ.” Quan Hạo Lê đau lòng ôm cô dụ dỗ.

Trong lòng vẫn đang suy nghĩ, ngày mai nhất định phải mời người bạn là chuyên gia uy tín của khoa phụ sản tới, để cho cô ấy kiểm tra xem tình huống của bà xã cùng viết thực đơn cơm dinh dưỡng.

Nếu không, bà xã không có tâm tình, mình sẽ không có tính phúc.

--- ----------------------------------

Lúc năm tháng, bảo bối bắt đầu máy thai rồi, mỗi đêm Quan Hạo Lê đều dính lỗ tai lên bụng bà xã nghe âm thanh của bé nhóc, chỉ cảm thấy tình cảm dịu dàng nồng đậm trong lòng, vô cùng mong đợi sinh mệnh bé nhỏ này đến.

Mỗi đêm Tiết Giai Ny đều bật âm nhạc êm dịu cho bé cưng trong bụng nghe, Quan Hạo Lê phụ trách kể chuyện xưa, hai vợ chồng làm công việc dưỡng thai rất đúng chỗ.

Không biết làm sao, bé cưng đặc biệt thích ra ngoài hoạt động vào buổi tối, nhất là sau khi mẹ ngủ, bé lập tức chạy ra nhảy lên rồi, lúc thì đá chân, lúc lại duỗi người, chơi cực kỳ vui.

Đây có thể làm khổ Tiết Giai Ny rồi, bé vừa động, sao mình có thể ngủ ngon?

“Ông xã, anh nói ở đây có phải là bé trai không, quá bướng bỉnh!” Tiết Giai Ny lo lắng hỏi.

“Sẽ không, nhất định là con gái.” Quan Hạo Lê tràn đầy lòng tin.

“Con gái làm sao lại nghịch ngợm như vậy?”

“Nói không chừng lúc em còn bé cũng như vậy.”

“Mới không có, mẹ nói lúc mang thai em đặc biệt yên tĩnh, sao tính tình lại không giống em chút nào.” Tiết Giai Ny chu mỏ.

Quan Hạo Lê trầm ngâm, “Nói như vậy, cá tính của con gái ngược lại em?”

Tiết Giai Ny đập anh, “Giống em không tốt sao?”

“Đương nhiên là tốt, anh hy vọng con gái lớn lên giống em.” Quan Hạo Lê vội nói phụ họa.

“Hừ...” Lúc này Tiết Giai Ny mới hài lòng.

Bé con lớn lên rất nhanh, điên cuồng hấp thu dinh dưỡng, bụng Tiết Giai Ny càng ngày càng lớn, sắc mặt cũng thêm đỏ thắm, điều này làm cho Cát gia kêu to sinh con trai con gái quả nhiên có khác biệt, mẹ mang thai con trai đa số sắc mặt kém cỏi, mẹ mang thai con gái sắc mặt đỏ thắm xinh đẹp.

Điểm này, ứng nghiệm rất rõ ràng trên người hai cô, bởi vì Lương Chân Chân mang thai long phượng, không cảm giác được chỗ nào đặc biệt.

Bởi vì là lần đầu tiên sinh, trong lòng Tiết Giai Ny khó tránh khỏi hơi sợ, mấy ngày gần tới ngày dự sinh, Lương Chân Chân và Cát Xuyến vẫn ở bên cạnh cô, Quan Hạo Lê cũng hoãn tất cả công việc, toàn tâm toàn ý làm bạn với bà xã.

An An, Nhạc Nhạc và Thần Thần ba bạn nhỏ vẻ mặt tò mò nhìn chằm chằm bụng dì nhỏ cao lên, chia ra hỏi mẹ chúng, “Me me, sao bụng dì nhỏ lại lớn vậy?”

Đứa bé trên dưới hai tuổi nói chuyện còn chưa lưu loát, nhưng có thể biểu đạt ra ý của mình, giọng nói non nớt, chọc cười mấy người lớn.

“Bởi vì chỗ đó có một em gái nhỏ.” Lương Chân Chân giải thích.

“Hả? Em ấy chui vào thế nào?” Nhạc Nhạc die enda anle equu ydonn không hiểu trợn tròn hai mắt, giọng trẻ thơ đáng yêu.

An An và Thần Thần cũng tỏ vẻ không hiểu, chia ra đứng nhìn bụng mẹ mình, không nghĩ ra.

“Thật ra thì, các con đều ra ngoài như vậy.” Cát Xuyến cười nói.

“Hả?” Ba bạn nhỏ cùng nhau kêu lên.

“Đúng vậy, đứa bé là kết tinh tình yêu của cha mẹ, lúc nhỏ tí tẹo như vậy sẽ ở trong bụng mẹ, sau đó dần lớn lên, mười tháng sau mới có thể đi ra từ trong bụng mẹ.” Lương Chân Chân ôn hòa vuốt ve đầu con gái.

Ba bạn nhỏ đều vô cùng kinh ngạc, thì ra chúng ra ngoài như vậy?

“Me me, vậy lúc con ở bên trong ăn gì?” An An nhíu mày.

“Mẹ ăn cái gì, con ăn cái đó.” Lương Chân Chân buồn cười.

“Me me, vậy con ra ngoài thế nào?” Thần Thần cũng buồn bực.

Ặc... Vấn đề này, hơi khó trả lời.

“Ở trên bụng mẹ con cắt một dao, lấy các con từ bên trong ra, cho nên nói, mẹ đều rất khổ cực, các con phải ngoan ngoãn nghe lời.” Quan Hạo Lê nói tiếp.

“A!” Ba bạn nhỏ kinh hãi lần nữa, hai mặt nhìn nhau.

Sững sờ qua đi, chia ra nhào vào trong ngực ôm mẹ mình, giọng buồn bực: “Me me, về sau con sẽ nghe lời.”

Lương Chân Chân và Cát Xuyến liếc mắt nhìn nhau, thoáng nhìn cảm kích về phía Quan Hạo Lê.

Ngày sinh con đúng vào tháng mười một, cả nước vui mừng, Tiết Giai Ny vốn định sinh tự nhiên, nhưng bác sỹ trưởng nói sinh tự nhiên gặp nguy hiểm, đứa bé quay ngược rồi, Quan Hạo Lê vừa nghe, căng thẳng gần chết, ra sức dặn dò bạn tót phải đảm bảo hai mẹ con bình an.

Quan Dịch Ưu là cô bé có phúc khí, vừa sinh ra đã có hai anh trai một chị gái, lúc bé còn nằm trong phòng trẻ ở bệnh viện dieendaanleequuydonn thì An An, Nhạc Nhạc và Thần Thần sẽ đến thăm bé.

Ba bé nhất trí cho rằng dáng dấp em gái nhỏ kia vô cùng xấu xí, vừa đen lại nhỏ, cả ngày nhắm mắt lại, thịt trên mặt cũng nhăn nhúm, rất khó coi.

Để cho các bé không nghĩ tới, em gái nhỏ lại mỗi ngày một xinh đẹp, thịt trên mặt càng ngày càng trắng nõn, mắt đen nhánh, nhất là lúc cười lên, mềm mại đáng yêu.

“Me me, lúc con còn nhỏ là như vậy sao?” Nhạc Nhạc níu lấy vạt áo mẹ mình hỏi.

“Đúng! Lúc con còn nhỏ cũng ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn.” Lương Chân Chân cưng chiều hôn con gái.

Bạn nhỏ Nhạc Nhạc mất hứng, thì ra lúc nhỏ bé cũng là con heo lười, ngay sau đó xấu hổ chui vào trong ngực mẹ, chôn đầu không ra.

“Nhạc Nhạc, về sau con là chị gái, phải dẫn Ưu Ưu đi chơi đó.” Tiết Giai Ny dịu dàng nói.

“Vâng, nhưng mà, giờ em ấy chỉ biết ngủ.” Nhạc Nhạc cau mày.

“Qua một năm nữa, em gái có thể chơi với các con rồi.” Tiết Giai Ny sờ khuôn mặt nhỏ bé mềm mại của con gái.

“Vâng...” Nhạc Nhạc gật đầu.

Kể từ sau khi sinh con gái, Quan Hạo Lê vui vẻ đến không ngậm miệng được, cha mẹ hai nhà cũng rất vui mừng, hào hứng của Trình Nhã Chi sứt mẻ, bà vốn hy vọng là một cháu trai, nhưng cái này vốn không ảnh hưởng đến tâm tình tốt của những người khác.

Cùng lúc đó, con trai nhỏ của Mạc Đông Lăng ra đời, với tâm tình tốt của Quan Hạo Lê, cậu ta rất buồn rầu, tại sao lại là một băng?