Anh Muốn Em Sống Sao?!

Chương 6




Em hoàn toàn khỏa thân. Trong bóng tối, tôi cảm giác được tất cả mọi thứ từ em. Tôi không biết phải lý giải thế nào về trực cảm này của mình. Tôi đã thử với rất nhiều người, duy chỉ có em là cảm xúc cảm vô cùng mãnh liệt. Thường thì tôi sẽ nhận thức rất rõ ràng nếu tôi tập trung vào em đủ lâu đến khi các nhận biết về em hiện ra trong đầu. Như lúc này đây, cơ thể em vừa kẽ run, có lẽ do hơi lạnh từ điều hòa thổi trực tiếp vào em, và một phần vì em đang xúc động. Mắt em đã nhìn thẳng vào tôi một lúc rồi. Lạ thật, em ko hề chớp mắt, một lần cũng không, em có cảm thấy mắt sẽ khô rát khó chịu không. Trong không gian tranh sáng tranh tối này, em vẫn là em như thế, không béo hơn cũng chẳng gầy đi, một tỷ lệ hoàn hảo, ít nhất là tôi luôn cảm thấy vô cùng dễ chịu khi ôm em vào lòng, cảm giác như một làn nước mát chảy qua người, cực kỳ thoải mái. Tôi tiến về phía em, nâng tay xác nhận rằng em vẫn hiện diện nơi đây. Cơ thể tôi bỗng chốc nóng lên khi nghĩ đến em đang trần trụi trước mắt, đôi nhũ hoa không lớn không nhỏ, vừa vặn nằm gọn trong lòng bàn tay tôi. Bên dưới làn bụng nhấp nhô mát rượi kia là mảng lông dày kín đáo và nhạy cảm. Tôi thích tận hưởng cảm xúc của mình khi ở bên em. Sự hưng phấn không đạt đến cao trào, ngược lại cứ làm cho con người ta mãi mãi dây dưa không dứt. Nếu nói thời khắc thăng hoa kia là một bước đến thiên đường thì tôi lại muốn cùng em rong ruổi mãi nơi trần gian nhàn rỗi này. Ngay lúc này, em bật dậy đẩy mạnh tôi ra! Đột ngột phải rời đi khỏi nơi ấm áp dễ chịu ấy khiến tôi không khỏi không cảm thấy mất mát và bất ngờ. Em đang khóc. Gần đây tôi luôn cảm giác em hay khóc. Lần tận mắt chứng kiến em nằm cuộn mình khóc đến sưng cả mắt cũng vậy. Tôi không rõ tại sao lúc đấy tôi lại một mạch chạy đến nhà em. Tôi chỉ cảm giác rằng em đang rất đau. Và, tôi không muốn em vì bất cứ điều gì mà phải khóc.

Em ngồi đấy, cả cơ thể run lên theo tiếng nấc ngắt quãng. Em khóc to và thảm thiết đến độ tay chân tôi bủn rủn không còn sức lực. Một cơn đau xót từ bụng truyền lên nhanh chóng. Trực cảm mách bảo tôi phải ôm em, thật chặt. Cả người em lạnh toát, tôi đã hoảng loạn thật sự. Em sẽ không đột ngột biến mất luôn đấy chứ? Vòng tay bất giác siết em chặt hơn, chặt hơn, như muốn chôn chặt em vào chính mình, không rời.