Đồng Xuân Hiểu nghĩ rằng, khi đó chính mình cũng không như vậy sao, nhưng không to gan như em gái, thấy người trong lòng là xa xa tránh đi, không dám xem nhiều chứ đừng nói tới chuyện chào hỏi nói chuyện. Có lẽ là em gái có nửa huyết thống dị quốc, từ nhỏ lại lớn lên ở nước ngoài nên tính cách trong sáng lớn mật hơn mình nhiều.
Cô cố gắng sắp xếp ngôn ngữ, không muốn nói rất rõ ràng, chỉ nói vài câu không liên quan, cuối cùng nói đến Thẩm Hi Quyền: "Chú không thích Thẩm Hi Quyền, về sau em nói chuyện với anh ta ít thôi, bằng không chú sẽ không vui đâu."
Nghe thấy chị gái nhắc tới Thẩm Hi Quyền, biểu cảm của Đồng Tịch cũng chẳng thay đổi chút nào, vừa lấy nho trong bát ăn, vừa nói:
"Chú của chị trông rất nghiêm túc chính thống, trong mắt chú ấy, đầu óc lanh lợi một chút thì là luồn cúi tham lợi. Chỉ có người trung thực, cố gắng làm việc, bị người bắt nạt cũng nhịn trong lòng mới là người tốt."
Đồng Xuân Hiểu không khỏi bật cười. Chú mình đúng là như vậy, nhìn người rất cổ hủ.
Đồng Tịch nói: "Chú có thành kiến với Thẩm Hi Quyền, kỳ thật Thẩm Hi Quyền giúp anh họ rất nhiều lần. Khi anh họ vừa tới ngân hàng không hoàn thành được nhiệm vụ, Thẩm Hi Quyền đã nghĩ ra ý tưởng cho anh ấy, tới quảng trường tìm bác gái dẫn đầu đoàn múa, tặng quà cho bác ấy, bảo bác ấy phát động phong trào người già gửi tiết kiệm ở ngân hàng, chỉ cần mỗi người gửi một vạn sẽ tặng một bộ quần áo thể thao. Anh họ tìm mười mấy bác gái, thành tích tháng đó của anh ấy đứng thứ nhất. Sau này Thẩm Hi Quyền lại tìm quan hệ giúp anh ấy chuyển tới bộ phận hoạt động tín dụng. Kỳ thật chú phải cảm ơn Thẩm Hi Quyền mới đúng."
Đồng Xuân Hiểu cũng không nghĩ tới còn có chuyện thế này, có chút kinh ngạc.
Đồng Tịch nhét một quả nho vào cái miệng hơi mở ra của chị, nói tiếp: "Tập đoàn Cận Hải chịu hợp tác với công ty của anh ta là vì anh ta có thể xử lý tốt quan hệ lợi ích với trấn trên, còn có thể giải quyết cục tài nguyên quốc gia, những tên du côn ở gần đó cũng nể mặt anh ta. Tóm lại, năng lực của anh ta rất mạnh, không phải là tên côn đồ như chú nói đâu."
Đồng Xuân Hiểu tò mò: "Sao anh ta lại nói chuyện này với đứa bé như em nhỉ?"
"Bởi vì anh họ là bạn học của anh ta mà, còn nữa, em luôn khen anh ta giỏi nên anh ta mới đồng ý nói chuyện với em." Đồng Tịch nghiêm cẩn nói: "Chị, chị nói xem, có phải là đàn ông đều thích bị người sùng bái không nhỉ?"
Đồng Xuân Hiểu bật cười, chỉ vào trán em: "Em mới bao lớn a, biết không ít đó."
Đồng Tịch xoay tròn mắt, cười mỉm hỏi: "Chị, chị không thấy là anh ta rất đẹp trai à?"
Trong lòng Đồng Xuân Hiểu giật mình, dè dặt cẩn trọng hỏi: "Đừng nói là em đã thích anh ta đấy nhé."
Đồng Tịch nâng bát, cười lăn lộn, khiến chiếc ghế bành rung lên, thiếu chút nữa đã ngã xuống đất. Phản ứng của Đồng Tịch khiến Đồng Xuân Hiểu im lặng thở phào trong lòng, biết mọi chuyện không như là chú nghĩ.
Đồng Tịch cười khanh khách nửa ngày mới dừng lại được, tỏ ra nghiêm trang nói: "Em chỉ cảm thấy anh ta và chị rất xứng đôi nhé, cứ như Dương Tiêu và Kỷ Hiểu Phù, Phùng cô nương và Hoàng dược sư, Kim Xà lang quân và Ôn tiểu thư."
Thật lâu về sau cô mới nhớ tới, ba ví dụ mà lúc trước mình nói đều có kết thúc bi kịch.
Đồng Xuân Hiểu không nghĩ tới em gái lại có tâm tư này, dở khóc dở cười ấn vào đầu em: "Còn tiểu nhỏ đã có tâm tư này rồi, làm bài tập xong chưa? Làm văn xong chưa? Lát nữa chị kiểm tra đấy?"
Đồng Tịch cười cợt nhả: "Chị, chị có thích anh ấy hay không hả?"
Đồng Xuân Hiểu cười lắc đầu. Đồng Tịch tò mò hỏi vì sao? Cô thật sự cảm thấy Thẩm Hi Quyền rất tốt, rất xứng với chị gái dịu dàng xinh đẹp của mình.
Đồng Xuân Hiểu vuốt tóc trên thái dương, nói: "Bố mình là người làm ăn. Lúc chị còn nhỏ, trong nhà từng có một thời gian rất giàu có, các bạn nhỏ rất hâm mộ chị. Nhưng sau này, chỉ một dự án thất bại đã biến thành nợ nần, bố chạy tới biên giới Trung Nga làm ăn. Khi mẹ qua đời thì bố cũng không kịp trở về. Khi đó chị vô cùng hận bố, không nói chuyện với ông ấy tận hai năm, sau này bố mất, chị lại rất hối hận. Kỳ thật, bố cũng không muốn thế, sinh hoạt bức bách, bất đắc dĩ mà thôi."
Đồng Tịch lần đầu tiên nghe chị kể về chuyện cũ. Hai người cùng bố khác mẹ, đều rất ăn ý mà không nói gì về mẹ của mình, chỉ nói chuyện có liên quan đến bố.
"Chị muốn một cuộc sống an ổn, người làm ăn đều là một đêm phất lên, cũng có người một đêm nhảy lầu, khiến chị không có cảm giác an toàn, chị không cần người đó giàu có cỡ nào, chỉ hy vọng người đó bình an, biết nghĩ đến gia đình, không khiến chị lo lắng hãi hùng. Chị sợ cuộc sống như thế, ngày hôm qua còn là công chúa, hôm sau đã có người tới đòi nợ."
Tuổi của Đồng Tịch rất khó hiểu những chuyện thế này. Thấy sắc mặt của chị hơi nặng nề, từ đó về sau cô không nhắc đến đề tài đó nữa.
Mỗi ngày Thẩm Hi Quyền ở công trường, đi sớm về khuya, tuy rằng chỉ cách một bức tường nhưng cũng không thường xuyên gặp mặt.
Đảo mắt lại là một năm. Sau khi kỳ thi cuối kỳ kết thúc, Đồng Tịch và phó lớp trưởng bị chủ nhiệm gọi vào giúp sửa bài kiểm tra. Thời tiết mùa hè thay đổi thất thường, bầu trời vừa mới trong xanh sáng sủa, đảo mắt đã mây đen đầy trời. Chủ nhiệm lớp thấy sắp mưa to thì gấp gáp giục hai người trở về. Khi ra ngoài trường thì mưa đã rơi xuống. Nhà phó lớp trưởng ở gần đó, vì thế dẫn Đồng Tịch về nhà mình trước, đưa cho cô một chiếc ô.
Đồng Tịch cầm ô còn chưa kịp ra ngõ thì gặp mấy tên côn đồ. Hy Trấn cũng chỉ có vài nơi như vậy, thân phận và dung mạo của cô lại rất nổi bật, không khiến người khác chú ý cũng khó. Mấy tên côn đồ này chú ý tới cô đã lâu rồi, nhưng là khi đến trường thì cô đi với chú mình, cuối tuần cũng không thích ra ngoài nên rất khó gặp. Giờ phút này chợt thấy cô lẻ loi một mình, quần áo lại bị nước mưa làm ẩm ướt, mấy người này lập tức theo sau, cợt nhả nói: "Ôi, đây chẳng phải là búp bê đó hả?"
"Chậc chậc, mày xem da nó trắng cỡ nào này, eo nhỏ thế này cơ đấy." Vài người toàn nói lời không đứng đắn, đi theo cô không bỏ, bọn chúng cũng không dám động tay động chân nhưng ngôn ngữ rất bẩn thỉu.
Đồng Tịch chưa từng gặp phải nhục nhã như vậy, tức giận tới mức hai mắt biến thành màu đen, da đầu cũng căng lên. Đến ngõ gần nhà thì mưa cũng vừa hay ngừng lại. Cô thu ô, bỗng chốc quay đầu, nhắm vào mặt một người trong đó mà dùng đỉnh ô chọc vào.
Lửa giận tích cóp cả một đường trào ra, cô xuống tay rất mạnh, thiếu chút nữa đã chọc mù mắt người đó.
Mấy tên côn đồ vô cùng kinh hãi, kẻ bị cô chọc trúng thì thẹn quá hóa giận, nghiến răng nghiến lợi: "Con nhóc thối tha, rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, hôm nay tao nhất định phải xử lý mày."
Đồng Tịch đương nhiên sẽ không bó tay chịu trói, cô cầm ô quay đầu bỏ chạy, dù sao nhà chú mình cách đây chưa đầy 50 mét. Nhưng không nghĩ tới trời mưa nên đường trơn, vừa chạy vài bước thì đã bị vấp ngã, chưa kịp đứng lên thì đã bị nắm bím tóc.
Lúc này thì Thẩm Hi Quyền vừa hay ra khỏi cửa. Đồng Tịch gấp gáp gọi "Quyền Ca." Mấy người kia vừa thấy Thẩm Hi Quyền thì nới lỏng tay, Đồng Tịch vội chạy tới đứng sau Thẩm Hi Quyền, trái tim đập bình bịch, quả nhiên là sợ hãi.
Thẩm Hi Quyền nhận lấy chiếc ô trong tay cô, lắc bớt nước đi rồi hỏi: "Sao lại thế này."
Mấy tên côn đồ cười gượng, một người trong đó giải thích: "Quyền Ca, nó suýt chọc mù mắt em rồi."
Thẩm Hi Quyền cười yếu ớt: "Tôi xin lỗi thay nó được không?"
Anh ta luôn luôn tươi cười với người, nụ cười kia phảng phất sinh ở khóe môi của anh ta. Nhưng mấy người kia thấy anh ta cười lại sợ hãi nói: "Không, không dám ạ."
Thẩm Hi Quyền không quan tâm mấy người kia, cúi đầu nhìn Đồng Tịch, nâng tay ôm vai cô, vỗ vỗ: "Về sau ai bắt nạt em thì nói với anh, anh chặt tay nó, ném tới trong sông làm mồi cho cá."
Lời này hiển nhiên là nói cho người đối diện nghe. Mấy người kia rời đi trong im lặng.
Trước kia Đồng Tịch nghe chú nói rất nhiều lần, Thẩm Hi Quyền là kẻ nham hiểm, tâm ngoan thủ lạt, mấy tên côn đồ cũng không dám chọc hắn, nhưng cô không tin, hôm nay mới lần đầu nhìn thấy, trong lòng kinh ngạc đồng thời cũng rất tò mò.
"Hình như bọn họ đều rất sợ anh."
"Mọi người đều thích bắt nạt kẻ yếu, nếu mạnh hơn chúng thì chúng đương nhiên sẽ sợ hãi. Mới mười mấy tuổi anh đã có tiếng đánh nhau giỏi ở trong trấn này rồi."
Đồng Tịch nhìn cánh tay mảnh khảnh của mình, trong lòng dự định khi trở về thành phố T thì báo danh học quyền đạo, tuổi của mình có lớn quá không nhỉ? Khi cô nâng cánh tay thì mới nhận ra tay của Thẩm Hi Quyền còn đặt trên vai mình, không khỏi lặng lẽ rụt vai một chút.
Ban đầu biết cô thì cô vẫn là đứa bé, hơn nữa là em họ của Đường Hâm, trong lòng Thẩm Hi Quyền cũng không coi cô là người ngoài, khi đỡ cô thì cũng không có ý nghĩ gì khác. Giờ phút này cảm thấy được cô lùi lại thì anh ta mới đột nhiên nhớ ra, cô nhóc này đã mười bốn tuổi rồi.
Anh ta bỏ tay ra khỏi vai cô, không nhẹ không nặng gõ vào trán cô, phụng phịu nói: "Đừng tự mình đa tình, anh chẳng thích loại con nhóc lừa đảo như em đâu."
Sắc mặt Đồng Tịch lập tức đỏ lên, che trán, ánh mắt tỏ ra không phục.
"Anh thích như vậy." Thẩm Hi Quyền lấy ra di động trong túi. Đó là một chiếc điện thoại cảm ứng, mỏng, trông rất đẹp, hình nền là một người phụ nữ ngoại quốc trông rất quyến rũ, dáng người rất đẹp, môi đỏ mọng.
Đồng Tịch nghiêm túc nhìn một lúc rồi nói: "Còn không đẹp bằng chị em nữa, Quyền Ca, ánh mắt của anh thật kém."
Thẩm Hi Quyền lại gõ vào đầu của cô một cái: "Trẻ con thì biết cái gì."
Sau này cô vì báo danh làm biên kịch chuyên nghiệp mà điên cuồng xem phim mới biết được đó là một ngôi sao Hollywood nổi tiếng ở những năm 70. Lúc đó chỉ nhìn ảnh chụp cũng chưa cảm thấy kinh diễm mấy, cho tới khi xem phim của bà ấy mới thấy rằng bà ấy đúng là một đại mỹ nhân, chỉ một cái nhăn mày đã phong tình vạn chủng.
Theo quan điểm của Mạc Đan, nhìn người thì phải nhìn ở trạng thái động, đẹp trong trạng thái tĩnh không coi là đẹp. Ví như tiểu thịt tươi nào đó, ảnh chụp đẹp tuyệt vời ông mặt trời, nhưng kỹ thật diễn thập phần bi thảm. Sau đó lại lấy ví dụ Brad Pitt: "Lúc đầu nhìn ảnh chụp thì thấy ông ta chẳng đẹp trai chút nào, nhưng sau này xem "Vợ chồng Smith" và "Con ngựa gỗ thành Troy" mới thấy, trời ạ, đẹp trai đến mức không khép chân lại được."
Đồng Tịch: "..."
Mạc Đan và vị mỹ nhân Hollywood kia rõ ràng là hai loại hình hoàn toàn khác biệt, một người xinh xắn lanh lợi, một người cao gầy gợi cảm, một người môi đỏ mọng rực rỡ, một người miệng anh đào nhỏ.
Khi Thẩm Hi Quyền định theo đuổi Mạc Đan, có một lần Đồng Tịch không nhịn được hỏi anh ta, chẳng phải là anh thích người đó đó mà, Mạc Đan và kiểu người anh thích không giống nhau mà.
Thẩm Hi Quyền nghĩ một chút rồi nói: "Em đã nghe qua bàn luận về hoa hồng đỏ và hoa hồng trắng chưa?"
Đồng Tịch chậc chậc: "Quyền Ca anh làm thế là không đúng nha. Cẩn thận em nói cho Mạc Đan."
Thẩm Hi Quyền xòe tay tỏ ra chẳng thèm để ý: "Không sao nha, Mạc Đan thích Brad Pitt, em thấy anh giống ông ta ở điểm nào chứ."
Đồng Tịch thở dài: "Những kẻ một lòng hai ý các anh nha."
Thẩm Hi Quyền cười: "Cái này giống với chuyện thích đồ cổ hay tranh nổi tiếng, không nhất thiết phải giữ trong tay, chỉ cần thưởng thức là được. Mỹ nhân trên đời hàng ngàn hàng vạn, có thể khắc chế dục vọng trong lòng mà chỉ trân trọng người trước mắt, đó là chân ái."
Sau này cô và Nhiếp Tu cũng từng thảo luận về vấn đề này.
Nhiếp Tu đang viết báo cáo, ngón tay gõ như bay trên bàn phím, bận tới mức không cả có thời gian liếc nhìn cô một cái, nhưng lại rất nghiêm túc nói: "Thế thì không được, trân trọng người trước mắt thôi chưa đủ, trong lòng cũng không thể có người khác."
Đồng Tịch cười rộ lên: "Anh thật bá đạo, chỉ thưởng thức trong lòng cũng không được hả?"
Nhiếp Tu đột nhiên dừng việc trong tay, tới trước mặt cô, khuôn mặt anh như chủ nhiệm lớp, nhìn cô chằm chằm: "Chẳng lẽ em còn muốn đặt một người trong lòng, vụng trộm thưởng thức."
Đương nhiên không phải, người mà em thưởng thức chỉ có anh thôi. Đồng Tịch đang muốn nói thì bỗng nhớ tới, lúc anh theo đuổi cô cũng chưa từng nói qua một câu lãng mạn nào cả. Vì thế thay đổi ý định, mím môi cười không trả lời, muốn anh phải gấp gáp sốt ruột.
Nhiếp Tu không lên tiếng, nâng cằm của cô lên, cúi đầu...
Hai phút sau, Đồng Tịch cầu xin tha thứ: Trước mắt em chỉ có một người là anh, trong lòng cũng chỉ có một người là anh. Anh vừa lòng chưa?