Anh Muốn Cùng Em Đi Tới Cuối Cuộc Đời

Chương 30: Ấm




Đồng Tịch lặng lẽ rời đi phòng bếp chuẩn bị cơm tối. Cô không muốn thừa nhận vừa rồi mình lại bị cảm động nên mới muốn nấu cháo cho anh. Đồ dùng vẫn là công cụ năm đó lúc thím mang đến lúc chị ở cữ, là nồi đất đời cũ, dùng cách thức rất truyền thống là chậm rãi nấu chín bằng lửa nhỏ.

Sau khi mở nồi, cô đứng trước bếp lò dùng thìa quấy từ từ. Bất tri bất giác lại nhớ tới cháo trứng muối thịt nạc mà cô làm ở nhà Thẩm Hi Quyền ngày đó, cùng với những lời nói làm tổn thương người. Vì để anh hết hi vọng mà nói những câu nặng lời khiến cho cô đến giờ vẫn còn cảm thấy xấu hổ khi nhớ tới những ngày anh chăm sóc mình ở bệnh viện.

Ngày mai cô liền dẫn Đồng Hoa về hy trấn ăn tết, năm sau mới trở về. Có lẽ tối nay là thời gian chung đụng cuối cùng với anh. Ân tình thiếu anh có thể trả lại sau này hoặc là có thể mãi mãi cũng không có cơ hội. Nếu không có gì ngoài dự liệu thì anh chắc sẽ ở lại nước Anh.

"Thơm quá." Sau lưng bỗng nhiên truyền ra giọng nói của Nhiếp Tu, Đồng Tịch vừa quay người lại đã thấy anh chạy tới cửa phòng bếp rồi.

Vừa mới tỉnh ngủ, tóc có chút lộn xộn ánh mắt có chút mê mang tiếng nói có chút khàn khàn. Cô nhìn một cái mà trái tim bỗng đập rất mạnh. Đây không phải lần đầu cô nhìn thấy dáng vẻ anh lúc mới tỉnh dậy nhưng lúc này lại cảm thấy khác biệt. Anh càng thêm anh tuấn quyến rũ hơn so với lúc còn tuổi hai mươi hai, thành thục gợi cảm ngay từ những cử chỉ giơ tay nhấc chân, gương mặt và động tác biếng nhác, toàn thân anh đều tỏa ra hormone khiến người ta tâm hoảng ý loạn.

"Bị mùi hương gọi tỉnh, em làm gì vậy?" Anh đi tới phía sau cô, vô cùng tự nhiên tựa đầu vào vai cô xem cháo trong nồi đất. Một khí tức quen thuộc truyền tới từ gương mặt sau lưng, Đồng Tịch quay mặt cúi đầu nhìn nồi đất, thân thể cứng nhắc không dám cử động chút nào, chỉ sợ lưng mình sẽ đụng phải anh.

Cách bả vai, Nhiếp Tu hít một hơi thật sâu, rõ ràng là ngửi mùi hương của cháo, nhưng Đồng Tịch lại kỳ dị mà cảm nhận được hơi thở của anh phả vào bờ vai khiến cô có cảm giác như bị điện giật.

Cô nói thật nhanh: "Có bốn cuộc gọi tìm anh. Anh đi xem một chút đi."

Nhiếp Tu ừ, quay người rời đi xem điện thoại. Đồng Tịch im lặng thở phào, nghe được tiếng nói chuyện của anh trên điện thoại. Một lát sau anh nói xong thì bưng chén trà tới, rót nước rồi từ từ đứng uống bên cạnh cô, cũng không nói chuyện. Đồng Tịch tắt bếp, quay người thì bắt gặp cái nhìn chăm chú của anh.

Anh ngủ cả buổi chiều, tinh thần đã được dưỡng đủ rồi, đôi mắt trong veo mà thâm thúy, giống như ánh sao sáng trên biển.

"Xin lỗi nhé, anh ngủ cả buổi chiều."

Đó là bởi vì quá mệt mỏi.

Áy náy trong lòng càng tăng lên, Đồng Tịch thấp giọng nói: "Ngày ấy, thật xin lỗi anh."

Nhiếp Tu hỏi: "Ngày đó? Thật xin lỗi cái gì?"

"Chính là ngày ở trong nhà Thẩm Hi Quyền ấy."

Nhiếp Tu cười đặt chén xuống, không ngần ngại chút nào nói: "Không có gì. Anh làm sai, bị em mắng vài câu cũng rất bình thường mà. Bạn gái của anh khóa trên còn hơi một tý là phạt quỳ bàn phím đó."

Lời này hiển nhiên là có gì đó không thích hợp, cô đã sớm không phải bạn gái của anh rồi mà...

Đồng Tịch có chút không được tự nhiên, nói: "Chúng ta ăn cơm nhanh lên đi, lát nữa em còn phải tới nhà chị Hứa Lâm Lang đón Đồng Hoa."

Nhiếp Tu hỏi: "Tết này em về Hy Trấn ăn tết hả?"

Đồng Tịch gật đầu, hỏi anh: "Còn anh?"

"Bố mẹ anh đi Thụy Sĩ nghỉ mát. Khó được bố mẹ đều có ngày nghỉ sống thế giới hai người."

Đồng Tịch thuận miệng nói câu thật tốt.

"Không tốt, anh một mình nè." Nhiếp Tu cúi đầu nhìn cô, trong mắt như viết ba chữ "Cầu thu lưu" vô cùng sống động rõ ràng.

Thế nhưng là Đồng Tịch lựa chọn không nhìn, tránh đi ánh mắt của anh, giả bộ không hiểu điều điều anh mong muốn nhưng không nói ra miệng, lạnh lùng vô tình nói: "Anh có thể trờ về nhà ông bà ăn tết."

Cô biết trước mặt ông nội Nhiếp, Nhiếp Tu là cháu trai nhỏ nhất, cũng là người cháu được yêu thương nhất.

Nhiếp Tu nói: "Ông bà và bác cả cùng đi bên nhà anh họ rồi, vợ anh ấy mới sinh đôi."

Đồng Tịch triệt để tránh đi cái đề tài này. Ăn cơm tối xong liền Nhiếp Tu đi ra ngoài. Mỗi một khắc chung đụng riêng đều cảm thấy thời gian dài dằng dặc, cô không muốn chịu giày vò.

Nhiếp Tu kiên trì dọn phòng bếp xong mới đi, bảo rằng tay cô không nên đụng nước.

Đồng Tịch lại một lần nữa không cách nào xem nhẹ sự cảm động dâng lên trong lòng.

Đến gần nhà họ Hứa, Đồng Tịch bảo Nhiếp Tu cho mình xuống ven đường, dặn anh về nhà sớm nghỉ ngơi. Nhiếp Tu nói: "Anh đưa em và cháu em về rồi mới về."

"Không cần, lát nữa em gọi xe. Anh về trước đi."

Nhiếp Tu dịu dàng nói: "Không vội. Anh về nhà cũng không có việc gì, mục đích lần trở về này của anh cũng là làm việc cho em mà."

Đồng Tịch có chút không chống đỡ được nữa, xuống xe thật nhanh.

Không bao lâu sau, Đồng Tịch cầm tay Đồng Hoa đi ra, thấy Nhiếp Tu đứng cạnh xe chờ mình thì không nhịn được nói: "Sao anh không đợi trong xe, anh mặc ít thế, cẩn thận bị cảm đó."

Nhiếp Tu pha trò: "Em quan tâm anh như vậy, anh có bị cảm cũng đáng lắm."

Đồng Tịch: "..."

Nhiếp Tu cúi đầu chào Đồng Hoa: "Chào cháu Đồng Hoa."

Đồng Hoa ngửa mặt lên nhìn Nhiếp Tu: "Sao chú biết tên cháu? Cháu chưa gặp chú mà?"

Nhiếp Tu ngồi xổm xuống, cười mỉm nói: "Bở vì dì cháu luôn nhắc tới cháu mà, trước kia chú đã nhìn thấy ảnh cháu rồi. Trong điện thoại di động của dì cháu đều là ảnh của cháu, còn có..."

Đồng Hoa a che miệng lại, biểu cảm khiếp sợ vô cùng đáng yêu.

Đồng Tịch: "..."

Nhiếp Tu nói tiếp: "Dù sao thì chú cũng không phải là người ngoài. Chú là bạn trai của dì cháu."

Đồng Tịch vội vàng nói: "Anh đừng có mà nói hươu nói vượn."

Nhiếp Tu cười bổ sung: "Trước kia."

Đồng Tịch cả giận: "Anh nói cái này làm gì hả?"

Nhiếp Tu ngước mặt lên, chững chạc đàng hoàng nói: "Không thể nói dối bé con được. Hơn nữa, anh cũng đâu có nói hươu nói vượn, những lời anh nói đều là thật mà."

Đồng Tịch rất im lặng lên xe, ngồi đằng sau cùng Đồng Hoa, hỏi bé ở nhà họ Hứa mấy ngày nay cảm thấy thế nào, chơi trò gì với Hứa Diên. Đồng Hoa lập tức bắt đầu nói thao thao bất tuyệt, đại chiến người máy này, chơi trốn tìm này, nói mãi không hết, tiếng nói trẻ con giòn tan vang vọng mãi trong xe.

Nhiếp Tu ở phía trước thỉnh thoảng nói chen vào, không ngờ lại rất là "ăn ý" với Đồng Hoa. Trong lòng Đồng Tịch rất cảm khái, có lẽ vì con trai vẫn thích chơi với con trai hơn, tỉ như lúc có cả cô và Thẩm Hi Quyền thì rõ ràng Đồng Hoa vẫn càng thêm thích chơi với Thẩm Hi Quyền hơn.

Càng nói càng nói càng tùy tiện, Đồng Hoa hâm mộ nói: "Chú, chú cao thật."

"Bởi vì khi còn bé thường xuyên bơi lội chơi bóng rổ."

Đồng Hoa thập phần buồn bực: "Cháu không biết cả hai cái đó."

"Chú có thể dạy cháu."

Đồng Tịch vẫn còn bất mãn anh vì chuyện tự giới thiệu vừa nãy, giội nước lạnh nói: "Dạy học từ xa qua video sao thầy Nhiếp?"

Nhiếp Tu cười: "Trước kia cũng dạy học từ xa một học sinh, thành tích cũng không tệ lắm, khá là có kinh nghiệm rồi."

Đồng Tịch: "..."

Cuối cùng cũng trở lại tiểu khu Tinh Viên, Đồng Tịch dắt tay Đồng Hoa xuống xe, Đồng Hoa đặc biệt có lễ phép chào tạm biệt Nhiếp Tu.

Nhiếp Tu nói: "Hẹn ngày mai gặp."

Đồng Tịch khẽ giật mình, lập tức có loại dự cảm không tốt, vội vàng hỏi: "Có ý gì?"

"Ngày mai anh tới tiễn em về Hy Trấn."

Đồng Tịch xua tay liên tục: "Không cần không cần. Chúng ta ngồi xe trở về. Mấy ngày nay anh mệt mỏi rồi, những ngày còn lại cứ nghỉ ngơi cho tốt đi."

Nhiếp Tu im lặng nhìn cô một cái, không ngờ cũng nghe lời gật đầu.

Đồng Tịch như trút được gánh nặng, dẫn Đồng Hoa lên lầu. Quá tốt rồi, tối nay là lần gặp cuối cùng của hai người. Cô ở lại Hy Trấn cho tới khi đi làm lại với về thành phố, khi đó anh đã trở về nước Anh rồi.

Về đến nhà, Đồng Tịch liền giục Đồng Hoa đi tắm rửa, nghỉ ngơi sớm một chút.

Đồng Hoa rất nghe lời ôm quần áo tắm của mình vào phòng vệ sinh. Lúc đóng cửa bỗng đột nhiên rất nghiêm túc nói: "Dì, con phải đóng cửa. Mẹ Hứa Diên nói, bọn con đều là con trai, không thể cho nữ sinh thấy thân thể của mình, còn dạy bọn con rất nhiều tri thức sinh... sinh hóa nữa."

"Là tri thức sinh lý, đại nam sinh à."

Đồng Tịch cười đi dọn hành lý, vừa đi vào phòng ngủ thì đã nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên, cô sửng sốt một chút, ai nhỉ?

Ngoài cửa là tiếng nói của Nhiếp Tu. Cô mở cửa ra, quả nhiên là anh.

"Lúc ra ngoài em cứ giục anh nhanh lên, quên cầm điện thoại."

Đồng Tịch sợ anh vào rồi ngồi xuống không đi, vội nói: "Em cầm ra cho anh, ở đâu thế?"

"Hình như ở trên ghế sa lon."

Đồng Tịch chạy tới đó tìm, quả nhiên là ở đó.

Nhiếp Tu nhận điện thoại, lại thuận thế cầm tay của cô. Đồng Tịch nhảy dựng lên, vội rụt ra sau.

Nhiếp Tu nói: "Đừng nhúc nhích, anh xem vết thương của em nào."

Đồng Tịch không tiện lại giãy nữa. Nhiếp Tu cầm tay cô nhìn kỹ một chút rồi nói: "Cũng sắp lành rồi, phải tiếp tục bôi thuốc. Về Hy Trấn, nhớ đừng có cướp làm việc, biết chưa?"

Trong lòng Đồng Tịch loạn rối tinh rối mù, không dám nhìn thẳng vào mắt anh, nhỏ giọng nói: "Em biết rồi, anh mau về đi."

Nhiếp Tu buông tay cô ra, thấp giọng hỏi: "Em ở Hy Trấn cho đến khi hết ngày nghỉ hả?"

Đồng Tịch gật đầu.

"Vậy, trước khi anh về Anh, em còn có thể trở về sao?"

Đồng Tịch lắc đầu. Dù là có thể, cũng sẽ không trở về, có thể tránh thoát liền tránh đi.

" Cho nên, buổi tối hôm nay nấu cháo cho anh chính là để tạm biệt sao."

Đồng Tịch lúng túng thấp đầu, không lên tiếng, xem như ngầm thừa nhận.

"Lúc anh đi, khẳng định là em sẽ không tiễn anh nhỉ?"

Đồng Tịch càng thêm xấu hổ, tiếp tục dùng trầm mặc tỏ vẻ ngầm thừa nhận.

Nhiếp Tu thở dài, nhẹ giọng hỏi: "Trước khi chia tay, có thể ôm một chút không?"

Đồng Tịch bị ánh mắt và ngữ khí hắn thương cảm thất vọng của anh lây nhiễm, căn bản là không có cách cự tuyệt. Được anh chăm sóc nhiều ngày như vậy, cô thật sự không thể tỏ ra quá tuyệt tình được.

Nhiếp Tu ôm cô, đặt cằm lên đỉnh đầu cô, đây là một cái ôm ấp rất sạch sẽ dịu dàng.

"Em có thể đồng ý một chuyện với anh không?"

"Chuyện gì?"

"Lần sau, khi chúng ta gặp lại, đừng nghiêm túc với anh như vậy nữa."

Có thể là cảm xúc chia ly vẫn đang tác quái, Đồng Tịch có chút mềm lòng, cũng có chút cảm động, yêu cầu này cũng không quá phận, cô không thể từ chối được, chỉ đành vâng dạ đồng ý.

"Vậy anh đi, tạm biệt."

Đồng Tịch đóng cửa lại, ngơ ngác đứng ở nơi đó, trong hành lang yên tĩnh, cô nghe thấy tiếng bước chân của anh dần dần rời xa, dần dần im ắng.

"Dì, côn tắm xong rồi." Đồng Hoa đứng ở cửa, mặc áo choàng tắm nhỏ, kinh ngạc hỏi: "Sao dì lại khóc?"

Đồng Tịch mau chóng lau nước mắt: "Có thể là do bụi ở khe cửa rơi vào mắt thôi."

Đồng Hoa rất hiểu chuyện nói: "Vây ngày mai con giúp dì quét dọn vệ sinh nhé."

"Được, đại nam sinh." Đồng Tịch đi qua ôm thật chặt Đồng Hoa vào lòng.

Sáng ngày hôm sau, Đồng Tịch dẫn Đồng Hoa tới cửa hàng để mua lễ vật cho chú thím rồi sau đó trực tiếp gọi xe đường dài mua vé về Hy Trấn.

Đồng Hâm tân hôn chưa tới nửa năm liền được chuyển tới một huyện thành làm chủ tịch, không lâu sau thì ly hôn với Hứa Lâm Lang. Dưới cơn thịnh nộ, Đồng Kiến Văn ép hỏi nguyên nhân ly hôn, Đồng Hâm không thể không nói ra chân tướng. Từ đó, quan hệ hai bố em như bị đóng băng. Năm ngoái Đồng Hâm về nhà ăn tết, hai người lại tranh cãi to, tết năm nay Đồng Hâm lấy cớ phải trực nên không về, chỉ gửi mấy vạn cho Chu Dư Phương.

Ba năm nay, Đồng Tịch đều đi Lô sơn hương với Lục Khoan, không về Hy Trấn ăn tết. Năm nay cũng xem như là năm náo nhiệt nhất của nhà họ Đồng.

Đồng Kiến Văn đặc biệt vui vẻ, vừa thấy được Đồng Hoa liền bế cao lên, cho bé ngồi trên cổ mình. Đồng Hâm biểu lộ giới tính thật của mình xong cũng kiên định không chịu tái hôn. Đồng Kiến Văn triệt để tuyệt vọng với con trai, khi Đồng Hoa còn đang tập nói thì liền bảo bé gọi mình là ông nội, yêu thương bé như ông nội ruột vậy.

Lúc trước Đồng Hoa được đưa về Hy Trấn, vẫn luôn ở đó cho tới ba tuổi mới được Đồng Tịch đón đến thành phố để đi nhà trẻ, vì thế bé vô cùng quen thuộc với quê nhà. Vừa về tới nơi đã sinh long hoạt hổ chạy khắp nhà, chơi vui quên cả trời đất.

Chu Dư Phương còn đang vội vã nấu nướng trong bếp, Đồng Tịch tiến lên hỗ trợ, vừa vén tay áo lên thì bống nghĩ tới Nhiếp Tu. Thật ra vết thương trên tay đã gần như khỏi hẳn. Thuốc bôi anh cho cô thật sự có hiệu quả cho việc lành lại của vết thương.

Bệnh nặng mới khỏi, Đồng Tịch giúp xong thì cảm thấy có chút không chịu đựng nổi nữa, cô lên lầu ngủ một lát.

Sau khi tỉnh lại đã là bốn giờ chiều. Cô mặc quần áo xuống lầu thì bỗng nghe được giọng nói hân hoan của Đồng Hoa: "Cám ơn chú Nhiếp."

Đồng Tịch đang bước đi thì sững lai, xém chút trẹo chân.

Cô kinh ngạc đứng trên bậc thang, nhìn người đang ở trong đình viện kia.