Con đường nhỏ này hầu như không có xe, hai bên trồng cây long não, không khí ẩm ướt sau cơn mưa tỏa ra một mùi hương độc đáo. Rẽ một lần nữa rồi đi sang đường chính là đến khách sạn tổ chức đám cưới của Hứa Lâm Lang.
Nhiếp Tu bất giác thả chậm tốc độ, trong lòng chỉ mong con đường yên tĩnh này có thể dài thêm chút nữa.
Đồng Tịch không biết những đường nhỏ của nơi này, thấy xe giảm tốc độ cũng chỉ tưởng rằng đường hẹp nên cần chạy chậm. Trong lúc xe sắp đi ra đường chính thì cô thấy một con mèo nhỏ nằm trên mặt đất ướt sũng ở ven đường, cái đuôi của nó còn thả cạnh vũng nước.
Đồng Tịch vội nói: "Hình như là bị thương, em xuống dưới xem nó thế nào."
Nhiếp Tu dừng xe lại, cùng Đồng Tịch xuống xe. Mèo nhỏ trông như vừa đầy tháng không lâu, một chân sau còn có vết máu, cũng không biết do bị xước da hay gãy xương rồi.
Đồng Tịch ngẩng đầu hỏi anh: "Gần đây có bệnh viện thú y nào không?"
Nhiếp Tu nói: "Lên xe tìm xem đi."
Trong xe sạch sẽ không nhiễm một hạt bụi, Đồng Tịch sợ mèo nhỏ làm bẩn xe của anh, thế là bỏ sách đã mua vào ghế sau, để mèo nhỏ vào trong túi xách rồi ôm nó trên đùi.
Nhiếp Tu thấy tên bìa sách đều liên quan đến phim ảnh, trong lòng nghĩ, chẳng lẽ định báo danh học viện điện ảnh? Dựa vào ngoại hình của cô, làm diễn viên là dư sức, mặt mộc đã xinh đẹp kinh người rồi, trang điểm xong chỉ sợ sẽ trở nên khuynh quốc khuynh thành.
Xe đi ra đường nhỏ, rẽ tới một đường khá rộng, rất nhanh đã tìm được một phòng khám thú y. Bác sĩ băng bó cho mèo con rồi tiêm cho nó luôn, làm xong hết thảy thì hai người mới nghĩ tới một vấn đề, làm thế nào với mèo con bây giờ.
Nhiếp Tu nói trước: "Mẹ anh mắc bệnh sạch sẽ nặng, trong nhà không nuôi sủng vật nào cả."
Vẻ mặt Đồng Tịch khó xử: "Chị em bị dị ứng với lông mèo, cũng không thể nuôi."
Hai người đồng thời nhìn bác sĩ thú ý, họ xua tay liên tục: "Chúng tôi chỉ phụ trách khám chữa bệnh chứ không thu dưỡng."
Đồng Tịch lại đưa ánh mắt về phía Nhiếp Tu. Nhiếp Tu không thể dùng từ nào để diễn tả ánh mắt đó, chỉ là trong phút chốc chợt hiểu rõ một số việc mà trước đó không hiểu. Vì sao những kẻ kiêu hùng thời xưa lại thần phục dưới váy mỹ nhân, dù phải lao vào dầu sôi lửa bỏng cũng chẳng chối từ.
Anh lấy di động ra gọi điện thoại cho Mạc Phỉ, hỏi: "Chị cậu còn nuôi mèo không? Tớ vừa nhặt được môt con mèo nhỏ, mới đầy tháng."
Nhiếp Tu biết Mạc Đan đã nuôi hai con mèo rồi, sợ cô ta không muốn nuôi nữa nên bắt đầu miêu tả vẻ ngoài của mèo.
Nếu không phải là giọng nói và số điện thoại đều đúng, Mạc Phỉ quả thật phải nghi ngờ người gọi có phải là bản thân Nhiếp Tu hay không. Bởi vì di truyền bệnh sạch sẽ, từ trước tới nay anh ta luôn kính chi viễn chi đối với thú nuôi, giờ lại tự dưng nhặt mèo, còn đang miêu tả con mèo này xinh đẹp đáng yêu như thế nào nữa.
Mạc Phỉ rất ghét bỏ cắt ngang lời Nhiếp Tu, bảo: "Tớ phải hỏi chị tớ đã, cậu đừng cúp máy."
Nhiếp Tu cầm điện thoại chờ Mạc Phỉ trả lời, cửa sổ kính trước mặt phản chiếu hình ảnh thiếu nữ duyên dáng thướt tha, trong tay ôm một con mèo trắng nhỏ, đẹp như nàng thơ trong tranh.
Đồng Tịch đứng sau anh, trong lòng bồn chồn chờ tin tức. Lúc đầu mắt cô nhìn chằm chằm di động của anh bởi vì vận mệnh của mèo nhỏ quyết định bởi người bên kia di động. Nhưng không biết từ lúc nào mà mắt cô đã chuyển tới trên ngón tay anh, ngón tay thon dài, xinh xảo như không dính khói lửa nhân gian. Sau đó là chiếc cằm hoàn mỹ, yết hầu hơi nhô ra...
Cuối cùng, trong di động vang lên giọng nói của Mạc Phỉ: "Cậu mang tới đi." Trong lòng Nhiếp Tu thầm nhẹ nhõm, nói: "Được, tớ lập tức tới đó." Vừa quay mặt lại đã gặp phải ánh mắt của Đồng Tịch.
Đồng Tịch không kịp thu hồi ánh mắt, chỉ có thể gắng gượng đón nhận ánh mắt anh, trong giây phút ánh mắt chạm nhau, tim bỗng đập nhanh hơn, không biết do khẩn trương hay là vì điều gì khác.
"Anh có một người bạn, chị của cậu ta đồng ý nhận nuôi."
Đồng Tịch rất vui, cười sáng sủa: "Thật tốt quá, thật sự cảm ơn anh."
Nhiếp Tu cười cười, trong lòng lại thầm nói: Cảm ơn thế nào đây?
Anh vốn định đưa Đồng Tịch về khách sạn, cho nên đường xe đi là đường tới khách sạn.
Đồng Tịch ngồi trên xe không tới hai phút đã thấy khách sạn mà nhà họ Hứa an bài cho họ. Nhưng Nhiếp Tu không có ý đưa cô về khách sạn trước, xe "vèo" một cái chạy qua khách sạn, chẳng có dấu hiệu ngừng mà còn tăng tốc.
Đồng Tịch ôm mèo nhỏ, lời nói tới miệng lại nuốt vào.
Mèo nhỏ do hai người cùng nhặt, giờ mà bảo anh đưa mình về khách sạn, giao mèo cho anh giải quyết một mình thì đúng là hơi xấu hổ. Nhưng nhỡ chỗ bạn anh ở rất xa, chẳng phải cô sẽ về rất muộn hay sao?
Cô nhịn một lát, cuối cùng vẫn hỏi: "Bạn anh ở xa không?"
Nhiếp Tu đáp: "Không xa, chỉ cách đây khoảng 15 phút đường thôi. Cùng đi nhé."
Đồng Tịch nhìn khách sạn ngày càng xa trong kính chiếu hậu, chỉ có thể đồng ý.
Mạc Phỉ và Mạc Đan ở cửa tiểu khu chờ Nhiếp Tu. Xa xa thấy Nhiếp Tu lái xe tới, hai người đều không nghĩ còn có một cô gái đi cùng anh.
Khi Đồng Tịch ôm mèo nhỏ xuống dưới, trên mặt Mạc Đan là minh chứng hoàn hảo cho biểu cảm kinh diễm. Mạc Đan vốn học mỹ thuật tạo hình nên vô cùng mẫn cảm đối với tất cả những thứ xinh đẹp, bao gồm người đẹp, khi thấy Đồng Tịch, ánh mắt cô không di ra được.
Nhiếp Tu giới thiệu ba người với nhau một cách đơn giản, chỉ nói tên, cũng không nhắc tới những cái khác, lúc đầu anh cũng chỉ định đưa mèo cho Mạc Đan rồi đi luôn, không ngờ Mạc Phỉ lại đưa ra đề nghị ăn cơm chiều cùng nhau.
Mạc Đan cũng phụ họa nói: "Cùng nhau ăn cơm đi, có một cửa hàng mới khai trương ở gần đây, đang giảm giá đó."
Nhiếp Tu quay lại nhìn Đồng Tịch, dùng ánh mắt hỏi ý kiến của cô. Tất nhiên, trong lòng anh cũng muốn ở chung với cô lâu hơn một chút.
Đồng Tịch vừa mới quen biết hai chị em nhà này, cảm thấy không tiện nên nói với Nhiếp Tu: "Anh đi với họ đi, em gọi xe trở về là được, không cần anh đưa đâu."
Nhiếp Tu không nhận ý kiến của cô, nói: "Cùng đi đi, ăn xong anh đưa em về." Ngữ khí khẳng định chắc nịch.
Mạc Đan chỉ vào ngã tư hơi chếch phía đối diện: "Đúng vậy, gần lắm, em xem, là nhà kia kìa."
Ba người đều mời, không thể từ chối lòng hiếu khách của họ, cô đành đồng ý.
Mạc Đan đưa mèo nhỏ và chìa khóa cho Mạc Phỉ, sai anh ta mang vào nhà. Mạc Phỉ ôi một tiếng, vội chạy về.
Đồng Tịch theo Nhiếp Tu và Mạc Đan tới quán ăn mới khai trương đó, vì mưa to nên rất ít khách, có vẻ rất u tĩnh. Cách bố trí trong phòng mang hơi hướng cổ điển, đèn chùm cung đình màu đỏ, mành tre, còn có tiếng nước chảy loáng thoáng đâu đó.
Đồng Tịch xem rất tập trung, không để ý dưới chân, bỗng nhiên bị vấp té. Nhiếp Tu giơ tay ra nâng eo cô lên. Giây phút da thịt chạm nhau, trái tim hai người đều đập rất nhanh. Đồng Tịch nói một tiếng cám ơn, cố tỏ ra hào phóng, kỳ thật tim đập nhanh như hươu chạy.
Mặt Nhiếp Tu không đổi sắc nói: "Không khách khí." Đầu ngón tay chạm vào eo cô lại tê dại như bị điện giật, trong lòng không bình tĩnh.
Đột nhiên như có gì đó mọc rễ nảy mầm trong giữa hai người.
Mạc Phỉ mang mèo về rồi tới rất nhanh. Anh ta luôn nói nhiều, thấy cô gái xinh đẹp cũng không luống cuống, là loại nam sinh trông có vẻ khờ nhưng thật ra lớn mật. Xưa nay Nhiếp Tu giao tiếp với nữ sinh rất nhiều nhưng hầu như đều là bị động, xét về mặt nghĩ ra chủ đề trò chuyện thì không bằng Mạc Phỉ.
Mạc Phỉ cũng không hề cố kỵ tới những chuyện có thể hỏi hay không hỏi, sau khi ngồi xuống, bởi tò mò nên lập tức hỏi tuổi và bằng cấp của Đồng Tịch. Nghe Đồng Tịch nói là đang học trung học ở Hy Trấn thì kinh ngạc hỏi: "Em không ở thành phố T hả?"
Đồng Tịch giải thích: "Nhà em ở đây, nhưng vài năm nay đi học ở ở chỗ chú em ở Hy Trấn."
Mạc Đan nói: "Chị biết Hy Trấn, nghe bảo cảnh sắc ở đó rất đẹp, quan trọng là còn ít người nữa."
Đồng Tịch gật đầu, thật sự cầu thị nói: "Đúng là rất đẹp. Ít người bởi vì chưa có doanh nghiệp khai phá, rất nhiều người trẻ tuổi nơi đó đều đi ra ngoài làm. Trên trấn khá vắng vẻ. Đến tối mới thực sự là "vạn lại thử giai tịch" (*), cả bầu trời sao như ở trên đầu mình. Nếu chơi thuyền ở Hy Hồ thì có thể cảm nhận ý cảnh trong câu: "Tuý hậu bất tri thiên tại thuỷ, Mãn thuyền thanh mộng áp tinh hà(**)."
(*)"Vạn lại thử giai tịch, Duy văn chung khánh âm": Muôn tiếng trong trời đất lúc đó đều yên lặng, Chỉ còn nghe âm thanh của chuông và khánh.
(**)Tuý hậu bất tri thiên tại thuỷ, Mãn thuyền thanh mộng áp tinh hà: trích trong "Đề Long Dương huyện Thanh Thảo hồ" của Đường Ôn Như, dịch là: Say rồi chẳng biết trời trong nước, Thuyền nặng đè sao dưới mộng thanh.
Lời miêu tả này khiến Mạc Đan sinh lòng hướng tới.
Mạc Phỉ vội nói: "Chị anh vẫn luôn muốn tới Hy Trấn vẽ phong cảnh, sau này bọn anh muốn liên hệ với em, số điện thoại của em là bao nhiêu?"
Đồng Tịch báo số điện thoại của mình. Mạc Phỉ lập tức lấy điện thoại gọi sang, sau đó nói: "Đây là số của anh, em nhớ nhé."
Đồng Tịch nói vâng, cúi đầu lưu số của anh ta vào, lại rất nghiêm cẩn hỏi: "Có phải là chữ Phỉ trong "văn thải phỉ nhiên"(*) không?" Mạc Phỉ gật đầu lia lịa. Lúc này, Nhiếp Tu vẫn im lặng ở bên cạnh lại cầm di động ra nói: "Cũng lưu số của anh luôn đi."
(*) Văn thải phỉ nhiên: có tài văn chương
Mạc Phỉ rất kinh ngạc: "Cậu còn chưa có số của em ấy à?"
Đồng Tịch trả lời thay Nhiếp Tu: "Bọn em cũng vừa mới quen biết trưa hôm nay thôi."
Mạc Phỉ tỏ ra vui mừng, thật tốt quá, vừa rồi còn lo cô nhóc này là cô gái Nhiếp Tu thích, hóa ra cũng là mới quen.
Nhiếp Tu báo tên mình và số điện thoại, Đồng Tịch nghiêng đầu hỏi: "Là Tu trong "thúc thân tự tu"(*) à."
(*) Thúc thân tự tu: Tự đốc thúc rèn luyện bản thân.
Nhiếp Tu gật đầu. Hầu như mọi người đều hỏi lại là tu trong "dương tu" hoặc tu trong "tu dưỡng". Lúc trước khi ông nội của Nhiếp Tu đặt tên cho anh chính là bốn chữ này. Đồng Tịch là người duy nhất nghe tên của anh đã nghĩ tới bốn chữ này. Không biết thế này có tính là một loại duyên phận hay không.
Bởi vì em trai Mạc Phỉ là bạn tốt của Nhiếp Tu nên Mạc Đan cũng có chút thân quen với anh ta. Biết khi anh ta nói chuyện với người xa lạ, thường thì sẽ hơi buông mi mắt xuống, tạo cho người ta cảm giác bí hiểm, có thể nghĩ rằng anh ta đang lắng nghe chăm chú, hoặc cũng có thể là anh ta đang ngẩn người, hồn du thiên ngoại. Đến cùng là tình huống nào thì cũng chỉ có bản thân anh ta hiểu mà thôi.
Nhưng đêm nay, Mạc Đan rất ngạc nhiên khi phát hiện, lúc Đồng Tịch nói chuyện thì Nhiếp Tu bỏ qua thói quen trước kia của mình, ánh mắt nhìn chăm chú vào gương mặt của cô bé.
Mạc Đan cẩn thận quan sát kỹ hơn, xem trong mắt anh ta có ý ái mộ hay không, đáng tiếc chẳng thể nhìn ra được điều gì.
Kỹ năng thâm tàng bất lộ của Nhiếp Tu trong tiểu đội ba người bọn họ là đứng đầu. Tiếp theo là Phó Hành Tri, em trai ngốc bạch ngọt nhà mình thì phải xếp hạng cuối cùng.
Bởi vì vừa khai trương nên thức ăn vừa tinh xảo vừa nhiều. Đồng Tịch không ăn nhiều lắm, sức ăn của Mạc Đan cũng nhỏ, hôm nay Mạc Phỉ đá bóng nên bụng đói réo vang, cho tới khi Nhiếp Tu ngừng đũa lại, anh ta mới ăn được lửng dạ.
Đồng Tịch bảo Mạc Đan là cô muốn ra ngoài một chút. Nhiếp Tu tưởng cô đi toilet, cho tới khi Mạc Phỉ bỏ đũa xuống mà vẫn chưa thấy người quay lại, anh mới cảm thấy không ổn, bảo Mạc Đan đi xem một chút. Không lâu sau, Mạc Đan trở lại bảo Đồng Tịch không ở toilet.
Nhiếp Tu lập tức cầm di động gọi cho Đồng Tịch, nghe nói cô đang ở quầy thanh toán thì lập tức đứng dậy.
Khi Đồng Tịch ra ngoài thì mang tiền mặt để mua sách, chỉ còn hơn 40 tệ không đủ trả, may mà có mang thẻ theo. Nhưng nhà hàng mới mở, nhân viên thu ngân nói là chưa chuẩn bị máy quét thẻ, tạm thời chỉ có thể trả tiền mặt. Cô chỉ có thể tới ngân hàng rút tiền, thế nên mới chậm trễ thời gian.
Nhiếp Tu đi xuyên qua hành lang gấp khúc tới nơi thì cô đã trả tiền xong xuôi, đang lấy lại tiền lẻ bỏ vào ví.
"Sao có thể để em trả tiền được." Trong giọng nói của Nhiếp Tu tỏ ra hơi tự trách.
Đồng Tịch nghiêm cẩn nói: "Em nên thanh toán chứ, anh đưa em về nhà, Mạc Đan giúp nhận nuôi mèo. Chẳng lẽ em không nên cảm ơn mọi người sao?"
Thật ra Nhiếp Tu là người khá truyền thống, cảm thấy việc để nữ sinh trả tiền là không đúng. Anh rút ví ra, định trả tiền lại cho Đồng Tịch nhưng Đồng Tịch không chịu nhận, nói: "Để lần sau anh mời em đi."
Cô cũng chỉ thuận miệng nói thế, Nhiếp Tu lại rất nghiêm cẩn đồng ý, cũng cường điệu: "Lần sau anh mời, em không được từ chối đâu đấy."
Đồng Tịch cười cười không nói gì, trong lòng cảm thấy sẽ không có lần sau, từ nay về sau chỉ sợ sẽ không gặp lại anh nữa.
Nhiếp Tu đưa cô trở lại khách sạn, chú hỏi cô đã ăn cơm chưa. Đồng Tịch cũng không giấu giếm, kể chi tiết lại cho chú, rằng mình trùng hợp gặp Nhiếp Tu, đã ăn cơm chiều với anh rồi.
Đồng Kiến Văn cũng không hỏi nhiều, chỉ ừ một tiếng, nói rằng cậu bé đó rất giỏi, ba tuổi nhìn tới già, hồi nhỏ đi Hy Trấn, nó đã khác với những đứa trẻ khác rồi.
Đồng Tịch vô cùng tò mò anh khác như thế nào, nhưng không hỏi.
Bèo nước gặp nhau sau đó từng người có cuộc sống riêng, có lẽ sẽ không gặp lại nữa. Nhưng mà dù không thể gặp mặt nữa, cô vẫn sẽ không quên mình từng biết một người như vậy.
Mưa so khắp thành thị, ban đêm yên tĩnh trống vắng, nước đọng trên mặt đường lóe lên những ánh sáng nhấp nhóa dưới ánh đèn.
Trong xe mở nhạc cổ điển, Nhiếp Tu lại chẳng thể nghe vào, tâm tư anh mơ hồ, không biết tới đâu. Loại tình huống này rất khác thường, anh loáng thoáng cảm thấy có chuyện gì sẽ xảy ra.
Bốn mươi phút sau, xe khởi động trở lại ga ra biệt thự Mai Sơn, anh không lên lầu ngay mà ngồi ở trong xe, gọi điện cho bạn tốt số một – Phó Hành Tri.
Bên kia điện thoại rất ồn ào, hình như đang tụ hội. Nhiếp Tu nói: "Cậu tìm nơi yên tĩnh một chút, tớ có chuyện quan trọng muốn nói với cậu."
Phó Hành Tri cầm điện thoại ra khỏi phòng karaoke, vừa đi vừa hỏi chuyện gì.
Nhiếp Tu nghe được bên kia yên tĩnh, không còn tạp âm nữa mới hỏi: "Nếu cậu rất thích một cô gái lớp 12, cậu chờ một năm để cô ấy thi đỗ đại học mới theo đuổi hay là hiện tại theo đuổi luôn?"
"Thế mà phải hỏi, đương nhiên là hiện tại, tiên hạ thủ vi cường. Vào đại học thì như nước chảy ra biển lớn, dê trong đàn sói. Dưới sự vây quanh như hổ rình mồi của các đàn anh khóa trên, đúng rồi, còn có đàn chị nữa, vậy thì xác suất thành công sẽ giảm rất nhiều đó."
Nhiếp Tu lại hỏi: "Có thể sẽ ảnh hưởng tới chuyện học hành của cô ấy không?"
"Sao có thể, tình yêu cũng là một loại động lực mà, hơn nữa lúc này cậu theo đuổi được cô ấy rồi thì vừa hay có thể bảo cô ấy thi vào đại học B, đàn anh đàn em gần nhau, còn là bạn học cùng trường nữa."
Nhiếp Tu cảm thấy rất đúng. Quả nhiên người thường xuyên yêu đương đúng là có kinh nghiệm phong phú, mưu tính sâu sa.
Trong tiểu đoàn thể ba người, Mạc Phỉ và Phó Hành Tri đều từng yêu đương, chỉ có Nhiếp Tu là hình mẫu bí hiểm cao không thể với tới, luôn có người theo đuổi anh nhưng chưa từng thành công, thế mà hôm nay lại động phàm tâm.
Phó Hành Tri vô cùng tò mò, gấp gáp truy hỏi: "Có phải là cậu đã lọt mắt xanh ai đó rồi phải không?"
Nhiếp Tu thản nhiên thừa nhận: "Ừ, hôm nay gặp một cô bé."
Phó Hành Tri càng kích động: "Ôi chao, nhất kiến chung tình hả?"
Nhiếp Tu phủ nhận: "Không, sáu năm trước từng gặp rồi."
"Tớ biết không? Học ở trường nào? Khi nào thì mời ăn cơm giới thiệu?"
Nhiếp Tu cứ như không nghe thấy những vấn đề này, vô cùng thân thiết nói: "Cậu cứ ca hát đi nhé."