Ánh Mặt Trời Xán Lạn

Chương 90: Phiên ngoại của Edward




Tôi rõ ràng để một con người hấp thụ máu người là một chuyện thật đáng sợ, cho nên sau khi Claire lần đầu tiên uống thử, cô ấy không thể thuyết phục bản thân mình tiếp nhận chuyện này như chuyện đương nhiên được. Cho dù phương pháp này có chính xác và thân thể cô ấy cần nó đi chăng nữa, nhưng năng lực thừa nhận trong lòng cô ấy đã đạt đến cực hạn trong một khoảng thời gian ngắn. Cô ấy che miệng, nhắm mắt lại, hít thở khó khăn.

Cô ấy rất ghê tởm, ghê tởm cực kỳ.

Tôi cảm thấy cô ấy sắp khóc rồi, nhưng cuối cùng vẫn tự mình giãy dụa thoát ra tình trạng đó, điều này không hề dễ dàng bởi vì cô ấy nhận rõ một sự thật tàn khốc.

Cô ấy không nôn số máu ấy ra, mà cơn đau của thân thể dần giảm bớt khiến cho cô ấy nhanh chóng nhận ra, đứa bé trong bụng mình không chỉ là một đứa bé, mà nó còn là một ma cà rồng.

Một ma cà rồng cần máu tươi.

Điều này khiến Claire sợ hãi, cô ấy vẫn không có khái niệm cụ thể về đứa con trong bụng, vẫn mãi nghĩ đứa trẻ là đại diện cho sự mỏng manh yếu ớt (Mẫu tính thật là đáng sợ.) Cô ấy chưa hề có kinh nghiệm nào, trong lòng cô ấy thì trẻ con đều như trên tạp chí em bé với khuôn mặt đỏ rực, tay chân mềm mại, là thiên sứ nhỏ bé ngay cả bước đi cũng không vững.

Không có thiên sứ nào tra tấn chính mẹ mình như thế, điều này khiến tôi hoài nghi chỉ số thông minh của phụ nữ có thai.

Mà hành động uống máu này khiến cho Claire thanh tỉnh và ý thức được, đứa bé này không chỉ là một thiên sứ nhỏ, còn có thể là một ác ma khao khát máu người. Sự kiên trì trong lòng Claire xuất hiện một vết rách, ngay tại lúc tôi nghĩ cô ấy sẽ từ bỏ thì người đó lại trầm mặc thu hồi cảm xúc yếu đuối của mình lại.

Phụ nữ mang thai không có lý trí, cho nên họ có thể chịu đựng được tất cả cực khổ, hy sinh bản thân mình để thành toàn một sai lầm chết tiệt.

Sức mạnh của máu mang đến tác dụng kinh người, tên ác ma nhỏ bé kia không bài xích máu như mẹ mình, cực kỳ khoái trá hấp thụ chất dinh dưỡng chính xác này. Điều này giúp Claire không cần nằm trên giường bệnh giám hộ chờ chết trong khoảng thời gian tới. Sắc mặt bắt đầu tốt hơn, tôi chưa từng thấy sự xuất hiện của màu sắc đỏ ửng như thế này trên gương mặt tái nhợt như thiếu máu ấy trước đây. Đây là nhan sắc do máu tươi mang đến, nhưng trông cô ấy vẫn gầy yếu, mỏng manh như thế.

Như nụ hoa có thể chết bất cứ lúc nào, chỉ chờ một con bão táp bẻ gãy nó.

Khi Caius trở về từ Seattle, đôi mắt lạnh băng cực kỳ đỏ tươi, tôi thật sự không muốn nhìn thấy những con người đã chết thảm đó trong đầu hắn. Hắn bạo ngược âm ngoan như trước, cho dù hắn sẽ không bị đói khát tra tấn, nhưng tình trạng của Claire khiến hắn khó có thể chịu được. Hắn hoàn toàn không buông tha cho ý định kéo đứa bé kia ra và xử tử, đương nhiên hắn sẽ không nói những điều này trước mặt Claire, hắn đã biết cách phải làm sao để có được hảo cảm của người đó, khi đến lúc tất yếu hắn sẽ cố gắng tỏ vẻ bản thân là người tốt —— nhận mệnh đi, hắn không hề giống người tốt chút nào!

Caius lại đeo kính sát tròng, tròng mắt màu đen nhìn ôn hòa hơn tròng mắt màu đỏ, ít nhất nó sẽ không khiến Claire bị kích thích. Nghe nói cảm xúc của phụ nữ có thai rất yếu ớt, hơn thế nữa lại hay thay đổi đến không thể tin được.

Về phần khẩu phần ăn mới của Claire, Caius sẽ không quan tâm thứ này, cho dù bây giờ Aro nói, Claire cần một ao máu để tắm rửa, thì hắn sẽ tự mình dẫn một đội quân huyết tẩy cả một thành phố. Tôi chỉ có thể may mắn Claire không có nhu cầu cao đối với máu tươi như thế, hơn nữa, dựa vào thế lực của Volturi thì họ còn có nhiều phương pháp khác để có đủ máu, cho dù không giết dù chỉ một người, thì Aro cũng có thể thành lập một kho máu ở trấn Forks này.

Đây thật sự là một trận tai nạn, cho dù đối với Claire hay đối với chúng tôi. Vệ sĩ của Volturi đã chiếm lĩnh nơi này, điều này khiến tôi tức giận, bực bội đến mức muốn tháo dỡ nhà ra rồi mang đi đốt cháy.

Đúng rồi, còn có người sói ở La Push nữa. Carlisle vậy mà muốn gặp mặt trưởng lão của tộc Quileute, muốn tự mình đối thoại và giải thích với họ, hy vọng họ không cần quá mức kích động. Nếu vượt qua đường ranh giới mà tấn công Volturi, thì Aro hay Caius sẽ nhất định cực kỳ vui vẻ khi lại có thêm cuộc chiến tranh khác để tiêu khiển trong khoảng thời gian nhàm chán này. Người có hảo cảm với tộc người sòi là Carlisle không hy vọng nhìn thấy chiến tranh nổ ra, hơn nữa, bởi vì số lượng ma cà rồng đến đây tăng vọt, cho nên số lượng những người thuộc thế hệ trẻ tuổi biến thân cũng tăng nhanh theo.

Chẳng lẽ cha nghĩ rằng mình có thể bình yên vô sự trở về sao? Những tên người sói ấy sẽ xé nát cha mất. Điều này khiến tôi cực kỳ căng thẳng theo sát bên người ông ấy, mong cha từ bỏ ý định cực kỳ khủng bố ấy đi. Cha có thể nói chuyện với họ qua điện thoại, ít nhất tôi có thể xác định phương pháp này an toàn hơn nhiều, móng vuốt sói không thể nào vươn đến từ ống nghe điện thoại mà lấy mạng ông ấy được.

Còn có Alice, Aro cực kỳ cao hứng khi em ấy tồn tại, năng lực của em thật sự khiến kẻ khác phải ngạc nhiên. Ông ta có một sở thích thu thập cuồng nhiệt đối với các loại năng lực kỳ lạ khác nhau. Hơn nữa, điều đó sẽ khiến ông ta trở nên cực kỳ khoan dung, tôi có lý do để tin tưởng, cho dù vào thời khắc này, Alice có phạm pháp thì trước khi Aro tìm ra một năng lực nào đó giống, hơn nữa tốt hơn của em ấy, thì ông ta tuyệt đối sẽ không xử phạt Alice.

Thật đúng là một Volturi công bằng chính trực!

Tôi không thể để cho bản thân thoạt nhìn vui mừng khôn xiết, đặc biệt khi trong căn nhà này toàn là người chế tài nguy hiểm, cảm giác nguy cơ nồng nặc này khiến tôi càng thêm cảnh giác.

Nơi họ săn bắt là ở Seattle, ít nhất chuyện này sẽ không xảy ra ở trấn Forks.

Cho nên tôi không cần lo lắng, một ngày nào đó sẽ xuất hiện tin tức nóng rằng một người bạn học nào đó của chúng tôi ở trường trung học Forks đã bị ma cà rồng cắn đứt cổ.

Hơn nữa, có một chuyện ngay trước mắt mà chúng tôi phải thực hiện, tôi nên đến trường, Claire đã không đi học rồi, tất cả những đứa con nhà Cullen cũng không thể biến mất theo được. Như vậy rất lộ liễu, đặc biệt khi người giám hộ của Claire lại là cảnh sát.

Rosalie thì không có khả năng rồi, đối với chị ấy mà nói thì nghỉ học một lần thì giống như ném đi một bộ quần áo quý giá vậy, không có khả năng chị ấy rời khỏi bên người Claire vào lúc này.

Chị ấy điên rồi, cử chỉ thì điên rồ, như biến thái vậy.

Mỗi một lần tôi nhìn thấy 'tình ý' chị ấy dành cho Claire từ trong mắt chị, thì cảm thấy có phải thế giới này đã đảo điên lâu lắm rồi không, cho nên khối não bình thường này của tôi không thể nào hiểu nổi suy nghĩ ấy của chị.

Cùng tôi đến trường đi học là Alice và Jasper, tôi thật sự không muốn để Alice lắc lư trước mặt Aro, tôi cũng không muốn nói cho em ấy biết, em đã biến thành một miếng thịt béo thơm ngào ngạt trong mắt ông ta. Tôi không muốn trong những ngày căn nhà của chúng tôi bị Volturi chiếm lĩnh này, có thể xảy ra biến hóa to lớn nào đó trong tương lai.

Suy nghĩ quay lại trường học đi học này, không thể không nói nó xuất phát từ sự lo âu của tôi, có rất nhiều ma cà rồng tụ tập gần trấn Forks, đặc biệt là khu vực quanh nhà tôi, hơn nữa quyền khống chế những tên ma cà rồng đó không thuộc về chúng tôi, đối với con người mà nói thì chuyện này rất đáng sợ.

Tôi dễ dàng tìm thấy thân ảnh Bella trong suy nghĩ của người khác khi tôi đến trường. Điều này giảm bớt sự lo lắng của tôi rất nhiều.

Khi đến tiết Sinh Vật, tôi phải cảnh cáo cô ấy, không được vào rừng Forks, đặc biệt không được dễ dàng rời khỏi trấn Forks mà tiến về phía Bắc, tóm lại phải cách những tên ma cà rồng kia càng xa càng tốt. Cô ấy không bết gì cả, hơn nữa bất cứ lúc nào cũng có thể gặp phải phiền toái, nếu như có cuộc thi xem ai dễ dàng chạm mặt ma cà rồng nhất, thì giải nhất thuộc về Claire, còn Bella thì nhất định đứng thứ hai.

Hai cô ấy quả nhiên là người một nhà, ngay cả thể chất hấp dẫn tai nạn cũng giống nhau như đúc.

Tôi rốt cuộc nhìn thấy Bella, khi tôi đang ngồi trên ghế trong lớp Sinh Vật thì nhìn thấy cô ấy vội vã xuất hiện chỗ cửa lớp. Tốc độ cô ấy rất nhanh, khiến cho bản thân mình không thể giữ được độ thăng bằng của cơ thể, tiết thể dục của cô ấy luôn vô cùng thê thảm. Cho nên tôi nhìn thấy cô ấy thành công vấp chân, suýt chút nữa té ngã trên mặt đất, tôi không biết mình đã dùng khí lực nhiều đến mức nào mới kìm nén bản thân không lao đến đỡ Bella.

Hiển nhiên Bella sẽ không bởi vì bản thân suýt chút nữa té ngã mà để tốc độ mình chậm lại, cô ấy cố chấp như một con trâu vậy, trong đôi mắt màu rám nắng tràn đầy lửa giận.

Chờ cho đến khi tôi nhìn thấy sự phẫn nộ trên khuôn mặt ấy, hơn nữa là nhằm vào tôi thì chợt giật mình.

Bella chạy đến đây, nếu như thứ đang ôm trong tay không phải sách mà là pháo cối, thì nhất định bây giờ cô ấy đang nhắm bắn tôi rồi.

"Được rồi, nói cho tôi biết, em ấy đâu rồi?"

Bella đập mạnh sách lên bàn, sau đó cứ như thế đứng nhìn tôi. Trong đôi mắt không còn nét đáng yêu, dịu dàng mà là ngọn lửa nóng cháy. Cô ấy rất tức giận, lửa giận nhiễm hồng hai má.

"Ai cơ?" Tôi biết rõ còn cố hỏi.

"Đừng như vậy, tôi biết không có khả năng Claire đi du lịch, thậm chí ngay cả một cuộc điện thoại em ấy đều keo kiệt gọi cho tôi như thế, nhất định đã có chuyện xảy ra rồi." Bella kích động nói, nhưng cô ấy không quên đè thấp giọng nói mình, ngoại trừ tôi, thì ngay cả những người khác ngồi bàn sau cũng không thể nghe thấy cô ấy đang hàm hồ nói gì trong miệng.

Cô ấy có điều băn khoăn, không muốn mỗi người đều biết bí mật của chúng tôi.

"Em ấy đi du lịch rồi, Bella." Tôi vô cảm nói, thanh âm trở nên lãnh khốc dị thường. Tôi không muốn cô ấy biết bí mật đó, có một đống cảnh sát ma cà rồng đang đóng quân trong nhà tôi, trời mới biết khi nào Aro nhớ ra còn có một con cá lọt lưới Bella này.

"Tôi biết các anh là ai . . . Ôi! Trời ạ!" Bella thất bại thở dài, rất khó chịu, hốc mắt đỏ lên, điều này khiến âm điệu nói chuyện hơi cao. "Có phải em ấy giống như . . . giống như các anh không?"

Nhất định cô ấy cảm thấy tôi là quái vật, đã mưu sát Claire.

Có một cảm giác bén nhọn đau đớn trào lên trong lòng tôi, cô ấy không nên biết nhiều như thế, điều này sẽ khiến tôi cảm thấy sự bảo vệ của mình càng ngày càng yếu đuối, vô lực.

"Không có, em nên tin em ấy bởi vì thất tình mà du lịch đi, có lã bây giờ Claire đã đến Châu Âu rồi, gặp gỡ chân ái của em ấy ở nơi nào đó trên nước Pháp." Thật sự là một suy đoán lãng mạn, Caius nhất định rất căm giận loại lấy cớ này, tôi ác ý nghĩ như thế.

"Đây là nói dối! Ít nhất Claire nên mang theo một số quần áo, nhưng tôi đã đến nhà em ấy điều tra rồi, vật tư trong nhà không hề được thu dọn qua." Bella bén nhọn chỉ ra sơ hở, có lẽ cô ấy nên cân nhắc chọn theo ngành cảnh sát hay thám tử sau khi tốt nghiệp.

Tất cả chúng tôi đều quên mất phải thu dọn quần áo trong nhà Claire, thật điên khùng mà! Bella vậy mà lục lọi tủ quần áo của Claire.

"Được rồi! Bella! Đây không phải thứ em nên quản, em phải tin Claire không có chuyện gì cả." Tôi nghĩ mặt mình nhất định rất hung thần ác sát, tôi rất sinh khí khi Bella chết cũng không hối cải, cứ quyết tâm tham gia chuyện này, cô ấy không rõ bản thân đang gặp nguy hiểm sao? Đám kẻ điên Volturi kia không hề do dự giết chết bất cứ một con người nào, bây giờ tôi hận không thể lập tức kéo cô ấy rời khỏi nơi này, tốt nhất rời khỏi nước Mỹ, đợi cho đến khi Volturi rời khỏi trấn Forks thì lại dẫn về.

"Em ấy là em gái tôi!" Bella tức giận hơn cả tôi, hét lên.

Cho dù như thế, tôi vẫn cảm thấy dáng vẻ gây sự của này rất đáng yêu, tôi tuyệt vọng phát hiện bản thân không thể nào cứu chữa được nữa rồi. Điều này khiến sự kiên quyết của tôi yếu dần, tôi không muốn uy hiếp cô ấy, nhưng tôi biết câu cảnh cáo của tôi sẽ chẳng đáng giá một đồng đối với cô ấy, người con gái này không phải là những cô gái bị tôi mê đảo, sẽ tin tưởng bất cứ câu nói nào của tôi.

"Claire đã đi du lịch rồi, tôi chỉ biết có như thế thôi, em ấy không phải em gái tôi, không việc gì tôi phải biết hành tung của em ấy cả." Tôi lạnh lùng nói, hy vọng cô ấy thu lại lòng quan tâm như đang tìm đường chết này, đừng để bản thân rơi vào hiểm cảnh.

Sắc mặt Bella trắng bệch ngay tức thì, tôi lập tức nắm tay thật chặt, khiến cô ấy tổn thương như vậy làm cho tôi thống khổ.

Tôi phát hiện việc mình đến trường đi học là một chuyện sai lầm, bây giờ hẳn tôi không nên xuất hiện trước mặt cô ấy, tôi sẽ mang đến nguy hiểm cho sinh mệnh cô ấy, tôi chính là một tên khốn đê tiện vô sỉ.

Thu dọn tập sách trên mặt bàn, tôi đứng lên bất chấp bản thân còn chưa vào tiết học nào, băng qua bên người Bella.

"Edward." Cô ấy đột nhiên nhẹ giọng gọi tôi, trong thanh âm tràn ngập cầu xin.

Bước chân tôi ngừng lại một chút, tôi không thể chỉ vì một câu gọi mà liền thay đổi chủ ý được, rất khó khăn khi từ chối cô ấy. Tôi khó chịu đến mức biểu cảm trên mặt dần vặn vẹo, một cỗ sức mạnh bi thống tra tấn tôi, cuối cùng, tôi giả bộ mình không nghe thấy gì cả mà bước thẳng ra ngoài.

Cô ấy chỉ lo lắng cho người thân mình thôi, tôi không nên hà khắc như thế.

Không, tôi không thể để cô ấy đến gần sự thật, điều đó mang ý nghĩa gần kề tử vong, cho dù tôi có phải khiến người con gái đó tổn thương đi nữa.

Đây là lần đầu tiên tôi thống hận sự tồn tại của Volturi như thế, tôi hận cảm giác vô lực khi bảo vệ người quan trọng với mình này.

Tôi về nhà - nếu như nơi này vẫn còn có thể gọi là nhà. Tôi đứng trước cửa, rõ ràng nghe thấy mọi người đang ở nơi nào. Carlisle và Aro ở lầu hai, hai người họ đang nói chuyện phiếm, hiển nhiên tâm tình Aro không tồi. Renata bên cạnh Aro, cô ta như một bóng ma, dường như không có ý thức của bản thân mình. Alec và Demetri thì ở trong khu rừng, bọn họ phụ trách giám thị bất cứ ai đến gần căn nhà này. Heidi không ở đây, tôi nhìn thấy cảnh cô ta đang ở Seattle trong đầu Demetri.

Mà Jane đang ở trên hành lang lầu ba, bởi vì Caius và Claire đang ở trong căn phòng ở lầu ba đó. So với nằm chờ chết trong căn phòng bệnh lâm thời, thì quả nhiên Claire càng thích ngủ trên một chiếc giường an ổn hơn.

Tôi kinh ngạc khi Rosalie vậy mà ở bên cạnh Esme ở lầu một, sau đó tôi lập tức suy nghĩ cẩn thận, có Jane ở đó thì chị ấy không thể dễ dàng xuất hiện trong khu vực có Caius. Khi tôi bước vào nhà, không ai chú ý đến tôi cả, đây đúng là điều tôi cần.

Tôi không muốn bản thân trông như một người vừa mới thất tình, vẫn là trông như một tên say rượu bước chân lảo đảo. Nếu có thể uống được, thì có lẽ tôi bây giờ đã bắt đầu say rượu rồi.

Tôi bước lên cầu thang, và ngồi xuống ngay trên bậc thang. Mệt mỏi dựa người lên hàng rào cầu thang, tất cả những suy nghĩ loạn thất bát tao của mọi người chật ních trong não tôi, đây đúng thật là một phương pháp không tệ, có thể che khuất được nỗi nhớ nhung Bella.

Tôi không thể nói cho Bella biết Claire đang đối mặt với chuyện gì được. Tôi không thể để cho cô ấy xuất hiện ở đây, trong căn nhà này chứa đầy người chế tài.

Suy nghĩ cô ấy sẽ chết biến thành một loại tra tấn, không có lúc nào không hành hạ tôi.

Tôi ngây ngốc đem lực chú ý thả lên lầu ba, tôi vọng tưởng Caius đã quên Bella là ai rồi.

Trong đầu Caius đều là Claire, cô ấy vẫn suy yếu không chịu nổi như thế, nhưng sắc mặt vẫn có màu sắc đỏ ửng xinh đẹp ấy. Claire nửa nằm trên giường, sau lưng được đặt vài chiếc gối lớn, mái tóc dài vàng nhạt tán loạn chảy xuống từ trên vai, cô ấy thoạt nhìn cũng không hề tuyệt vọng hơn nữa màu sắc trên người rất rạng rỡ. Bởi vì trong đầu Caius, thế giới của hắn đã biến thành một màu xám trắng cong vẹo quỷ dị, tất cả mọi thứ đều không còn hình dáng như ban đầu. Ngoại trừ Claire, cô ấy là người có màu sắc duy nhất trên thế giới này.

Có đôi khi tôi vậy mà sinh ra lòng đồng tình với Caius, thậm chí có thể thông cảm cho tính cách nỏng nảy kia của hắn, đổi lại là tôi, nếu như thế giới của tôi toàn là đường cong vặn vẹo như thế thì tôi cũng chịu không nổi.

Sau đó, tôi nghe thấy giọng nói của Claire, bộ dáng cô ấy trò chuyện như một cô gái có tâm tình khá tốt, nụ cười tươi khiến cho mặt mày cong lên, thoạt nhìn rất ấm áp.

"Anh đã từng gặp Plato chưa? Nghe nói ông ấy là một nhà giáo rất giỏi." Claire thật sự tò mò.

Tôi thật sự không hiểu vì sao cô ấy lại tò mò chuyện này, Caius cũng không hiểu nổi, hắn ta thậm chí tìm trong kí ức mình xem Plato là tên ma cà rồng nào, mà ngay cả Claire đều biết đến hắn. Đương nhiên, hắn ta nhanh chóng phản ứng lại, nhịn xuống nghi hoặc quái dị mà trả lời câu hỏi của Claire, "Nếu ý em là triết học gia đã chết kia thì anh chưa từng gặp qua." Từ 'triết học gia' trong miệng hắn không mang theo khẩu khí tốt nào.

"Vậy Sokrates và Aristoteles thì sao?" Claire thật sự hiếu kỳ, mà không phải chỉ vì nhàm chán.

(Plato, Sokrates và Arisoteles là ba trụ cột của nền văn minh Hy Lạp cổ.)

Tâm tình âm u của tôi bởi vì tưởng tượng kỳ quái của Claire mà biến thành một loại đồng tình, tôi đồng tình Caius, nhất định hắn không rõ lắm trong não Claire toàn là những suy nghĩ kỳ lạ.

"Không có." Sự kiên nhẫn của Caius tốt hơn so với trong tưởng tượng, nếu như người đối diện là Claire, cho dù hắn không biết vì sao Claire lại hỏi những vấn đề này.

"Anh không phải người Hy Lạp sao? Họ rất nổi danh đấy, là tam hiền thời cổ Hy Lạp." Bên cạnh có một lão yêu quái đã ba ngàn tuổi, là người thì ai cũng tò mò nhân vật lịch sử trước kia có dáng vẻ như thế nào.

"Cũng không phải do anh cắn chết, anh làm sao có thể nhớ kỹ những tên đó cơ chứ." Cho dù trí nhớ của ma cà rồng rất tốt, nhưng cũng phải tính đến chuyện hắn ta có muốn ghi nhớ chuyện đó hay không. Đối Caius mà nói, không có con người nào đủ tư cách khiến hắn nhớ kỹ.

Claire hơi thất vọng, sau đó cô ấy nhanh chóng phấn khởi trở lại: "Như vậy thì anh có biết ai nữa không? Homer hay Archimedes. Chẳng phải anh lớn tuổi hơn họ sao, hơn nữa còn là đồng hương nữa, chắc anh có ấn tượng chứ?"

(Homer là tác giả của các tác phẩm Iliad và Odyssey. Ông được coi là một trong những nhà thơ Hy lạp cổ đại xuất sắc nhất. Archimedes là một nhà toán học, nhà vật lý, kỹ sư, nhà phát minh, và một nhà thiên văn học người Hy Lạp.)

(Hoàn toàn không có ấn tượng nào.) Caius hung tợn nghĩ như thế.

(Một thanh niên mười chín tuổi lớn hơn cả Homer.) Đây là đánh giá rõ ràng nhất trong lòng Claire dành cho Caius.

Xem ra Claire nhất định sẽ thất vọng rồi, Caius sẽ không bao giờ ghi nhớ danh nhân lịch sử đâu, hắn căn bản khinh thường nhớ. Nếu cô ấy hỏi tôi Franklin D. Roosevelt trông như thế nào, tôi thật có thể trả lời cô ấy.

(Franklin D. Roosevelt là Tổng thống Hoa Kỳ thứ 32 và là một khuôn mặt trung tâm của các sự kiện thế giới trong những năm giữa thế kỷ XX.)

"Nếu như em bất tử, có lẽ một trăm năm sau em sẽ biết danh nhân lịch sử năm nay là ai." Claire bình tĩnh nói, cô ấy nghiêm túc nghĩ suy về cuộc sống của mình sau khi biến thành ma cà rồng. Thời gian vĩnh viễn đọng lại, có thể rình trộm lịch sử.

Thật kỳ lạ, tôi chưa từng nghĩ rằng còn có loại trò chơi với thời gian như thế này, giống như tôi chưa từng nghĩ rằng mình nên ghi nhớ bất cứ danh nhân nào như thế.

"Ba trăm năm sau, khi em đến trường, không cần đọc sách, cũng có thể chính xác hoàn thành bài thi lịch sử. Anh nói xem nếu như một trăm tám mươi năm sau, em viết tiểu thuyết lấy bối cảnh đầu thế kỷ XXI thì có thể đoạt giải hay không a?" Claire khờ dại hỏi, cô ấy cảm thấy nếu như bản thân không còn là con người nữa thì có rất nhiều chuyện không thể làm. Cho nên sau khi biến thành ma cà rồng, thì phải tìm cho mình những việc gì đó để lấp đầy thời gian trống trải.

Tôi đều bỏ qua cô ấy đã phải chịu dày vò như thế nào, mới có thể thừa nhận sự thật rằng có thể hôm nay là ngày mình bị chuyển biến. Sự thay đổi tâm lý đó nhất định không dễ dàng, giống như con người đang chờ dợi tử vong vậy.

"Nếu em muốn đoạt giải, thì nhất định em sẽ làm được thôi." Caius cảm thấy chuyện nhỏ này rất nhàm chán, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không phản bác lại Claire.

"Nói cách khác, cho dù qua một trăm năm, vẫn có sự tồn tại của gian lận." Claire nhịn cười nói.

"Chẳng lẽ em không cho rằng em đã chinh phục mọi người bằng tài hoa của em sao?" Caius cười lạnh, hắn vẫn còn rối rắm câu nói Homer và Archimedes còn trẻ tuổi hơn hắn kia.

"Ừm, em tin tưởng nếu như em một trăm hai mươi tuổi, như vậy nhất định sẽ lợi hại hơn người mới hai mươi tuổi, có lẽ vậy." Cô ấy suýt chút nữa quên mất định luật thời gian đọng lại của ma cà rồng, cho nên cô ấy không dám quá khẳng định mình có thể trở lên vĩ đại hay không.

Nhìn nhìn Caius đã ba ngàn tuổi nhưng vẫn mang 'đức hạnh' như thế này, cô ấy càng thêm hoài nghi.

Cô ấy có lý do nghi ngờ như thế, bởi vì toàn bộ sở thích của Caius đều đặt trên chiến tranh, hắn ta mà nhớ được Homer và Archimedes mới là kỳ quái.

"Một ngàn năm sau thì thế nào đây?" Trong đầu Claire lập tức tràn ngập một đống cảnh tượng của phim khoa học viễn tưởng, còn có cả người ngoài hành tinh nữa.

Có lẽ còn có thể nhìn thấy người ngoài hành tinh ngồi đĩa bay đến thăm Trái Đất, không biết lúc đó Aro có bắt một con về nghiên cứu hay không.

"Em muốn nó biến thành thế nào?" Caius không hề tưởng tượng cái gì, sức tưởng tượng nghèo nàn kia của hắn đều áp dụng trên âm mưu quỷ kế hết cả, bắt hắn viết tiểu thuyết khoa học viễn tưởng đúng thật là làm khó hắn.

"Sẽ rất tốt, em hy vọng có người giải quyết vấn đề ô nhiễm môi trường, Trái Đất ít nhất có thể chuyển động năm mươi triệu năm nữa, chúng ta sẽ sống thêm năm mươi triệu năm." Cô ấy cảm thấy số tuổi đó hơi đáng sợ.

Năm mươi triệu năm, thật dài, cho nên cho dù Caius ba ngàn tuổi hay tôi một trăm tuổi, thật ra đều trẻ như phôi thai.

"Em sẽ sống cùng anh!" Caius vui vẻ nói, hắn ta nắm chặt tay Claire.

Claire trầm mặc thật lâu, Caius trong mắt cô ấy vừa tuấn mỹ vừa tà ác, nhưng tình yêu của hắn không thể nghi ngờ còn nóng cháy vĩnh cửu hơn cả lửa. Tình yêu của ma cà rồng đối với con người thiện biến, không thể nghi ngờ là cực kỳ rung động lòng người.

Cuối cùng, tôi nghe thấy Claire nhẹ giọng nói: "Được! Em sẽ sống cùng anh!" Thanh âm của cô ấy phiêu bổng như thế, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể tan biến trong không khí.

Không biết vì sao, khi cô ấy thật sự đồng ý, thì tôi cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi. Mặc kệ Caius là một kẻ tàn ác thế nào, thì hắn có thể đạt được tình yêu cũng là một chuyện đáng mừng.

Không ai biết, năm triệu năm sau mọi thứ sẽ thay đổi thành như thế nào, nếu có một người có thể làm bạn bên bạn năm triệu năm, thì bạn sẽ cảm thấy thì ra thời gian cũng không phải đáng sợ như thế.

Tôi chôn đầu thật sâu giữa hai cánh tay, tử vong giống như lợi kiếm treo trên đỉnh đầu, nhưng tôi không muốn Bella cũng phải đối mặt với lựa chọn như thế, cái sự trừng phạt tàn khốc mà vĩnh cửu này.