Tôi vốn nghĩ rằng tên này sẽ không xuất hiện trong sinh mệnh tôi lần nào nữa, càng không thể nào chiếm cứ cuộc sống tôi dễ dàng như thế. Nước mắt chậm rãi trượt trên gò má, tôi vừa nghiêm túc vừa cố chấp nhìn anh, quan sát anh. Giống như một bệnh nhân mất trí nhớ trả giá tất cả chỉ vì nhớ lại mình đã từng gặp người đàn ông này nơi nào rồi.
Nước mắt dần dần rơi nhanh hơn, làm mờ tầm mắt tôi, thế giới trước mắt tôi một mảnh mơ hồ. Tôi đột nhiên vươn tay, dùng tay áo che lại hai mắt mình, lau đi những giọt nước mắt giàn dụa trong bóng tối, nước mắt chậm rãi thấm ướt hai cổ tay áo. Không đúng, tôi nói cho bản thân, sự hoài nghi này rất tồi tệ, chỉ là tùng hợp mà thôi. Đôi mắt đều sắp bị tôi đè nát, tôi đau đớn thở dốc chờ đợi câu trả lời của anh. Nhất định anh ấy sẽ nghi ngờ, sẽ tức giận, sẽ phản bác, sẽ càng chất vấn tôi hỏi rằng cái tên Caius chết tiệt kia từ đâu ra.
Đây không phải tình thú ngẫu nhiên giữa người yêu với nhau sao?
Nhanh chóng phản bác em đi, đồ ngu ngốc kia. Tôi không dám mở to mắt, nước mắt mãnh liệt trào ra từ trong hốc mắt, tôi nghe thấy thanh âm mình nhỏ giọng nức nở, âm thanh này bi thương đến mức làm cho người ta cảm thấy tuyệt vọng.
"Claire."
Giọng nói anh vang lên gần trong gang tấc, mang theo sự áp lực khổ sở giống như tôi, không có khiển trách cũng không có phẫn nộ, càng không hỏi Caius là ai.
Đừng gọi em! Nước mắt hoàn toàn mất khống chế, bàn tay không dám di chuyển ra khỏi đôi mắt, im lặng mà khóc, anh là đồ không có tình thú, tại sao anh không hỏi em Caius là tên chết tiệt nào.
Ngón tay lạnh như băng chạm vào bàn tay tôi, cẩn thận lau đi nước mắt trên cằm tôi. Đầu ngón tay bóng loáng không hề có sự mềm mại nên có của con người, như tảng đá mới lấy ra từ băng tuyết vậy. Tôi rốt cuộc biết được nhiệt độ bàn tay anh dưới lớp găng tay ấy, lạnh đến mức khiến tôi đau đớn.
Anh không hề sợ hãi tôi sẽ hoài nghi sự rét lạnh này, anh cầm tay tôi, chậm rãi mà cẩn thận kéo nó ra khỏi mắt tôi, khiến tôi phải nhìn thẳng vào đáp án của sự thật sau khi lời nói dối bị vạch trần. Hai mắt tôi mơ hồ đẫm lệ nhìn người đàn ông trước mắt, mái tóc vàng dưới ngọn đèn của anh ấy, làn da tái nhợt đặc trưng của ma cà rồng, đôi mắt đen nồng đậm, còn có mùi hương trên người anh.
Tôi thật sự có mắt như mù, đến giờ tôi mới phát hiện mình đã lờ đi những điểm ấy từ rất lâu rồi.
Không còn sự nghi vấn nào, thân thể anh không có nhiệt độ, không có một chút nhiệt độ nào của con người. Anh không hề bị một căn bệnh nào gọi là chứng giảm hạ nhiệt độ, cũng không có bất cứ căn bệnh ngoài da nào, càng không có chứng ngại giao tiếp, hay sợ hãi cái động chạm của người khác,
Anh chỉ duy trì lời nói dối của mình mà thôi, một lời nói dối có thể bị chọc thủng đơn giản như thế.
Tôi lùi từng bước về sau, hình như có một sức mạnh nào đó bóp nghẹn tim tôi, đau đến mức hít khí lạnh. Tôi lấy sức lực gần như thù hận, bướng bỉnh giật tay mình thoát khỏi bàn tay như giam cầm của anh, giống như muốn lập tức trốn khỏi nơi này vậy.
Tôi cảm thấy mọi thứ rất hoang đường, quả thật không thể tin nổi, Rick và Caius là cùng một người, không, là một tên ma cà rồng chết tiệt.
Sự tình này quả thật khiến tôi nổi điên, anh ấy đánh nát tất cả mục tiêu trong cuộc sống tôi, tất cả dũng khí và tình cảm trong tôi.
"Buông ra!" Tôi gần như hét chói tai, tay anh còn rắn chắc hơn bất cứ còng tay nào, khí lực toàn thân tôi không đáng nhắc đến trong mắt anh.
Anh vô cảm cầm chặt tay tôi, lạnh lùng đến gần như dữ tợn, "Không thể nào, em muốn đi đâu?"
Tôi không biết, cũng không bình tĩnh nổi nữa, khi người bạn yêu đột nhiên biến thành một người, một người lừa đảo mà bạn nghĩ rằng mình sẽ vĩnh viễn không bao giờ yêu thì sự thật đó bỗng quăng cho bạn một cái tát. Điều này giống như một sự sỉ nhục, tôi bị người bỡn cợt vậy.
Điều này khiến tôi muốn rời khỏi nơi này, nhanh chóng trốn trong góc xó xỉnh nào đó.
"Được rồi, Claire, em đã biết cả rồi."
Anh trở nên cẩn thận, một bản tay cố chấp nắm chặt tay tôi không buông, tay kia thì vuốt ve gương mặt tràn đầy nước mắt của tôi. Anh hơi do dự lại có một sự khoái ý không hiểu nổi, điều này khiến cho gương mặt anh trông cực kỳ giống tên tiểu nhân đắc chí, như là âm mưu rốt cuộc cũng thực hiện được, như một tên ác ma thu gặt thành quả của mình.
Nước mắt lạnh dần trên đầu ngón tay anh, tôi bị nhiệt độ lạnh lẽo quen thuộc đó khiến cho rùng mình nghiêng đầu sang một bên. Anh ấy lại gần thêm, dựa mặt mình dán vào cổ tôi, dưới làn da ấm áp của cổ là dòng máu run rẩy. Hơi thở nhẹ nhàng của anh mang theo cảm giác mát lạnh đặc hữu, cùng tôi thân mật mà kề sát vào nhau.
Tôi nghe thấy thanh âm trầm thấp dịu dàng của anh vang lên, tựa như muốn trấn an cảm xúc không thể tin này của tôi. "Đúng vậy, em đã biết rõ anh là ai, hóa giải lời Nói Dối, người yêu của anh."
Đây là một ma chú, bị hóa giải vào mười hai giờ đêm, công chúa trở thành cô bé Lọ Lem, xe ngựa trở thành bí đỏ, Rick thành . . . Caius.
Tất cả trí nhớ nên quên đi kia mãnh liệt đổ ập xuống tôi sau tiếng thở dài của anh, đêm tối nặng nề vỡ vụn, ánh mặt trời chiếu rọi xuống chồng sách dày nặng, tôi nhìn thấy C ôm một bó hoa uất kim hương màu đỏ, làn da anh lấp lánh lóa mắt dưới ánh nắng. Anh ấy không giống người thường như thế, ngay ánh mắt đầu tiên nhìn thấy anh, tôi đã cảm thán trong lòng dù rằng bản năng tôi đang thúc giục tôi chạy thoát.
Tất cả trí nhớ đã biến mất đều nhất nhất phục hồi như cũ, tôi nhớ lại giọng nói anh, dễ nghe một cách lạ lùng hơn bất cứ ca khúc nổi danh nào trên thế giới này, cho dù anh dùng thanh âm này để đe dọa người khác đi chăng nữa. Gương mặt anh vĩnh viễn không có huyết sắc, dưới bầu trời của Volterra, bóng mờ dưới vành mũ thật hoàn mỹ không sứt mẻ.
Tôi không biết vì sao mình lại quên đi dáng vẻ của người đàn ông này, giống như hiện tại vậy, hai mắt tôi trống rỗng, tất cả những gì thuộc về anh nhanh chóng chiếm lĩnh đầu óc tôi, không hề có sự báo trước nào, tôi lại càng không hiểu được tại sao mình đột nhiên nhớ ra anh.
Trái tim tôi dường như có một khắc gần như ngừng đập, toàn bộ thế giới này đều biến mất trước mắt tôi, chỉ còn hơi thở lạnh lẽo của anh và nhiệt độ làn da kề sát cổ tôi là rõ ràng như thế. Mọi thanh âm trở nên im bặt, thế giới này đã đến ngày tận thế, chỉ còn chúng tôi đang chết đi.
Tôi không thể thở, máu dường như đông đặc, tầm mắt đen kịt, Caius, là Caius.
Anh ấy đã cắt tóc, một mái tóc trẻ trung thời thượng, không hề khoác trên mình phục sức quý tộc cổ hủ nữa, như một người học sinh đến từ thành phố lớn.
Sau đó, hai chúng tôi yêu nhau.
Tôi chậm rãi khuỵa xuống, mất tất cả khí lực. Không ai nói cho tôi biết, tôi đang yêu đương với một tên ma cà rồng, càng không có ai cảnh báo tôi anh ta là Caius cả.
Caius nắm chặt tay tôi, anh ta là người thắng nhìn xuống tôi, ánh mắt ấy vừa tàn nhẫn lại vừa dịu dàng. Tôi ngồi trên sàn nhà, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn anh. Hai bàn tay tôi vẫn còn trong lòng bàn tay anh, tôi muốn rút về, rút lại cả tình yêu của tôi.
Nhưng anh đã khom người xuống, giống như một quý ngài lễ phép, nắm lấy cánh tay tôi. Sau đó anh trầm mặc cúi đầu, mái tóc vàng chảy xuôi trên mu bàn tay tôi, bờ môi anh như bông hoa hồng băng, lưa lại một nụ hôn đủ để đóng băng linh hồn trên mu bàn tay tôi.
Hành động này rất giống như một nghi thức cho lời thề nào đó, ngay cả đầu ngón tay tôi đều chết lặng.
"Tình yêu anh dành cho em sẽ vĩnh không đổi thay, Claire."
Caius nghiêm túc nói, anh ấy vừa nghiêm túc vừa kiên nhẫn nhìn tôi, trong đôi mắt ấy ánh lên tình yêu ấm áp.
Tình yêu ấy khiến tôi không thể tập trung tự hỏi được, tôi thậm chí cảm thấy hạnh phúc khi nghe thấy câu tỏ tình này, hạnh phúc đến mức bắt đầu đau đớn đến tê tâm liệt phế.
Người đàn ông này là người tôi muốn ở cạnh bên cả đời, tôi chưa từng hoài nghi chuyện này.
Tôi chưa từng hoài nghi anh, tôi không hề hoài nghi.
Đôi tay bị anh nắm chặt không tài nào nhúc nhích nổi, nhưng tôi bắt đầu dùng sức, cố chấp đến mức cho dù tự khiến bản thân bị thương cũng phải thoát khỏi sự giam giữ của anh.
Sự ấm áp trong mắt anh chậm rãi biến mất, tôi thờ ơ rút từng ngón tay ra khỏi lòng bàn tay anh, anh không dám dùng sức quá mạnh, sợ bẻ nát xương ngón tay tôi.
Tôi cố gắng tránh thoát khỏi tay anh, sau đó thở phì phò đứng lên, cảm giác có một cơn buồn ngủ đánh úp tôi. Điều này khiến tôi không còn sức lực suy nghĩ gì cả, kế tiếp tôi nên làm gì đây. Có lẽ tôi nên ngủ một giấc, rồi tất cả mọi chuyện vào ngày mai sẽ tốt lên thôi, đây chỉ là một giấc mơ đáng chê cười mà thôi.
Ngày cá tháng tư chết tiệt, tôi ghét nhất ngày hội này. Tôi xoay người đi về phía cầu thang, tôi muốn đi ngủ, chuyện xảy ra vào buổi tối hôm nay nhiều đến mức tôi không chịu nổi gánh nặng mà nó gây ra, ngay cả tiết tấu hít thở bình thường tôi cũng không duy trì nổi.
Bởi vì đi quá nhanh cho nên vấp chân, gien di truyền mất thăng bằng chết tiệt của dòng họ Swan này. Một đôi bàn tay lạnh như băng vươn đến từ sau lưng tôi, dùng sức kéo tôi lại, cánh tay cứng rắn vòng quanh eo tôi, tôi vô cảm, vươn tay muốn bẻ chúng ra. Đáng tiếc chỉ là vô ích, móng tay tôi thậm chí chẳng thể cào nổi da anh. Anh khiến tôi cảm thấy bản thân yếu ớt như thế, cho dù tôi nổi điên như thế nào thì cũng không thể hất tay anh ra được.
Đây không phải sức mạnh của một người đàn ông bình thường nữa, đây là một tên chết tiệt có bộ dạng giống con người nhưng chẳng liên quan gì đến loài người cả,
"Chỉ cần anh không phải con người thì em sẽ ruồng bỏ anh sao?"
Anh hung hăng ấn tôi vào trong ngực, tôi chẳng khác gì va phải một khối đá ngầm vậy. Trong lồng ngực anh không có tiếng tim đập, như vật chết vậy. Vòng ôm này không hề tốt đẹp, tôi nghe thấy sự phẫn nộ và nóng nảy trong giọng nói anh.
Nhiệt độ thân thể anh không lúc nào là không nhắc nhở tôi, người kia căn bản không phải con người.
"Tình yêu của em, tình yêu của em dành cho anh không chịu nổi một trở ngại như thế."
Tiếng đùa cợt quen thuộc xuất hiện bên tai tôi, tư thế anh ôm tôi giống như giam cầm quá mức, khiến tôi không thể ngẩng đầu nhìn anh, nhưng tôi rất rõ nét mặt anh giờ đây nhất định rất hắc ám đáng sợ.
Tôi không hé răng, lại khôi phục thành cô gái nội hướng lại tự kỷ trước đây, cho dù chuyện gì xảy ra cũng trầm mặc chống đỡ. Tôi vươn tay chống lên lồng ngực như tảng đá của anh, móng tay cong lên hận không thể moi tim anh ra, trái tim ấy khẳng định cũng lạnh cóng, trên người anh chẳng có chỗ nào ấm áp cả. Tôi liều mạng đẩy anh ra , không nói dù chỉ một câu.
"Em quá mệt mỏi rồi, chúng ta cứ như thế này tốt lắm, không có gì khác cả." Anh ấy thả chậm giọng nói, áp chế tất cả cơn tức giận đầy bạo lực của mình lại, trở nên thâm tình mà mềm mại.
Tôi tiếp tục giãy dụa, có tai như điếc.
"Claire." Anh thấp giọng lẩm bẩm, như đang hy vọng, tay lại không chịu buông ra.
Câm miệng! Tôi bắt đầu hung ác.
"Em muốn cự tuyệt anh sao?" Vẻ ngoài dịu dàng của anh đã vỡ vụn, trong giọng nói tràn đầy sát khí.
Anh là đồ lừa đảo! Tôi dùng sức đẩy anh ấy.
"Đừng chọc giận anh." Anh bắt đầu uy hiếp tôi, cảm xúc tức giận không áp nổi nữa.
"Buông ra!" Tôi rốt cuộc không nhịn nổi nữa lớn tiếng nói, anh là đồ chết tiệt!
Giây tiếp theo tôi bị một sức mạnh rất lớn đẩy ngã, trong nháy mắt tôi ngã xuống kia thì anh đã nắm lấy tay tôi ném tôi lên sô pha, đầu tôi đụng vào một góc sô pha, tuy rằng chiếc ghế bằng da này rất mềm mại nhưng vẫn khiến hai mắt tôi tối sầm. Tôi cuống quít dùng khuỷa tay chống người dậy, nhưng một bàn tay lại áp tôi xuống. Tôi khó chịu nhíu mày, muốn tiếp tục đứng lên nhưng trong lúc nhất thời không tích góp được nhiều lực lượng như thế. Không kịp đợi tôi hoàn hồn thì hai tay đã bị chế trụ, kéo lên đỉnh đầu, nằm thẳng xuống sô pha.
Tôi không hiểu ra sao, giương mắt nhìn mới phát hiện Caius đã đè tôi dưới người anh. Anh đã bị cừu hận khống chế, sự bạo ngược điên cuồng hoàn toàn nghiền nát tất cả một mặt dịu dàng trong anh. Tôi tình tường nhìn thấy trong đôi mắt màu đen của anh, là sự oán hận mãnh liệt và tình yêu nồng đậm, dẫn đến biểu cảm trên mặt trở nên ác độc vặn vẹo.
"Em nhất định là một âm mưu, là sự trừng phạt của anh, sự tồn tại của em là để tra tấn anh." Anh nhẹ giọng lẩm bẩm nói, ngữ điệu cay nghiệt đến mức khiến người ta phát run.
Tôi run rẩy bởi vì bàn tay rét lạnh của anh đã chui vào trong quần áo tôi, chưa có thời khắc nào tôi phát hiện xương cốt dưới làn da mình yếu ớt như thế, anh ấy không cần dùng sức cũng có thể đập vụn nó.
"Caius, buông ra." Tôi sợ hãi nói, anh điên rồi!
"Em mang đến sắc thái quan trọng nhất trong cuộc đời anh, mang đi tình yêu của anh nhưng em lại khinh thường nó." Anh lạnh lùng cười khẩy, tà ác đến tàn nhẫn, trong đôi mắt rõ ràng hiện lên nét âm u ti tiện nào đó.
"Dừng tay!" Tôi gào lên, thanh âm gần như tuyệt vọng.
"Nữ thần của ta mang búa mà đến, lại chỉ để chặt đầu người ngưỡng mộ nàng. Em nghĩ rằng anh sẽ ngồi chờ chết sao? Em khiến anh thống khổ, đau đớn đến điên loạn, em khiến anh trở nên hèn mọn mà yếu đuối, không cần tốn nhiều sức lực cũng có thể hủy diệt anh." Caius cười rộ lên, nụ cười ấy hung ác như thế. Hàng rào trong lòng anh bị đẩy ra, tất cả sự ngoan độc, ích kỷ hung hãn đều trào ra mãnh liệt. Anh lãnh khốc nói: "Anh muốn trả thù em, anh phải khiến em đau đớn như anh!"
Một câu cuối cùng gần như rít gào hòa vào tiếng quần áo bị xé rách, tạo thành một trường hợp bạo lực nào đó.
Tôi hơi trì độn, trong lúc nhất thời còn không thể phản ứng kịp chuyện gì đang xảy ra, tôi kỳ quái hỏi, "Caius?"
Áo ngoài và cả áo lót của tôi đều bị anh xé rách, dễ dàng hơn cả xé giấy. Tay anh trượt xuống, thoải mái bắt lấy quần bò của tôi, tôi trừng mắt nhìn anh, bất giác tỉnh ra anh đang làm gì.
"Tỉnh táo lại! Caius!" Tôi hoảng sợ nói, tôi muốn đứng lên nhưng chỉ cần một tay anh là có thể giữ chặt tôi rồi, không có khe hở tránh thoát nào.
Không thể nào, tôi không tin anh sẽ làm chuyện này.
Nhưng anh hoàn toàn mặc kệ tôi, anh càng như biến thành đao phủ hành hình, ngón tay không hề run rẩy chút nào xé rách quần tôi. Nhiệt độ tay anh trượt trên làn da ở chân tôi, khiến tôi không thể khống chế nổi mà nổi da gà.
Trong đôi mắt anh là một màu đen tuyền, giống như càng bốc cháy hơn so với lúc nó mang màu đỏ. Mùi hương trên người anh nồng đậm hơn bất cứ lúc nào khác, không khí đều bị mùi hương này cướp đi, tôi khát vọng hít thở nhưng lại chỉ càng thêm đau đớn, chết chìm trong cảm giác hít thở không thông này.
Tôi trở nên mê man, lạnh đến mức run rẩy liên tục, cái rét lạnh ấy kề sát da tôi, tôi mờ mịt không biết gọi ai cứu mình. "Rick . . . "
"Anh đây." Anh trả lời, cúi đầu đến gần môi tôi.
Tôi bất an co cứng người lại, ngay cả đầu ngón chân đều đang run rẩy. Tôi muốn có không khí trong lành, vô thức há miệng ra, cả người Caius rõ ràng rung động một chút, tựa hồ có cái gì đó bị phá hủy. Tay anh lập tức rời khỏi cơ thể tôi, vịn lấy lưng ghế sô pha, lưng ghế lập tức bị anh bóp nát. Vô số sợi bông bay tứ tung, tôi ho khan vì bị sặc, nhưng ngay cả cơ hội ho cũng bị cướp mất, đôi môi lạnh như băng của anh dán lên môi tôi, ngậm lấy môi tôi, tôi bị sự tiến công mãnh liệt của anh dọa đến không dám nhúc nhích.
Hơi thở chúng tôi xen lẫn vào nhau, tôi có thể nhận thấy cả hai chúng tôi đều đang run rẩy. Anh phấn khởi đến mức nổi điên, còn tôi thì bị cái rét lạnh đến từ anh bủa vây, thân thể như chìm trong thế giới băng tuyết.
Anh lại xé bỏ một thứ gì đó, lý trí duy nhất anh còn lại chính là không được tùy tiện chạm vào tôi, nhưng bàn tay giam giữ cổ tay tôi lại quá dùng sức, dùng sức đến mức tôi phải đau đớn kêu rên. Đầu lưỡi tôi bị anh ngậm vào trong miệng, như một khối băng nhét vào miệng tôi, bị bắt nuốt xuống một thứ chất lỏng lạnh như băng nào đó, là . . . nọc độc?
Điên rồi . . . điên rồi điên rồi điên rồi điên rồi!
Tôi muốn thét chói tai, muốn giãy dụa, muốn liều lĩnh giết chết tên chết tiệt này.
Anh ấy thật sự nghiêm túc, không phải chỉ dọa tôi sợ, tôi có thể cảm nhận được tình dục nóng cháy dưới thân thể lạnh như băng của anh, anh sắp khống chế không nổi nữa rồi.
Tên điên hạ lưu này, đồ chết tiệt! Anh không biết làm thế là mưu sát sao?
Anh hôn tôi cuồng nhiệt, sự tiếp xúc này kích thích anh càng thêm điên cuồng mất khống chế. Tôi hỗn loạn không biết phải ngăn cản thế nào, không dám nhúc nhích mà khóc nấc lên. Tôi bị dọa sợ rồi, tôi chưa gặp phải chuyện như thế này bao giờ.
Nước mắt chảy xuôi xuống khóe miệng, lại bị anh liếm vào khoang miệng tôi, hương vị nước mắt này thật sự rất chua xót. Caius dừng lại, anh thở dốc kịch liệt, đôi môi ướt át đỏ tươi nhưng lập tức nín thở, sự hưng phấn khiến anh không bình tĩnh nổi. Anh vẫn đang run rẩy, sụp đổ vì tuyệt vọng, nó bức bách anh phóng túng bản thân mình.
Anh chỉ rời khỏi đôi môi tôi, dục vọng kịch liệt kêu gào trong đôi mắt anh.
Trên gương mặt tôi đều là nước mắt, tôi giương mắt nhìn anh, hai tay bị anh kéo lên đỉnh đầu đã không còn cảm giác, lạnh quá, tôi nói qua hơi thở mỏng manh, em yêu anh!
Caius yên lặng, giống như thời gian đã đọng lại, anh không thể tin nổi nhìn tôi.
"Em yêu anh!" Tôi vừa khóc vừa nói, nức nở cực kỳ bi ai.
"Claire." Anh rốt cuộc cũng nhận ra mình đang làm gì, dục vọng ác độc bị khiếp sợ thay thế.
"Em yêu anh, Caius." Cho nên đừng thương tổn em, tôi thống khổ nức nở.
Anh buông tay tôi ra, tôi lập tức co người lại, như trẻ con liều mạnh cuộn mình trên chiếc sô pha vỡ tan. Vết bầm tím trên cổ tay bắt đầu đau nhức, tôi vô lực run rẩy, nghiêng người muốn thu mình lại.
Tấm lưng trần của tôi xoay về phía anh, quần áo rách nát bị tôi ôm chặt trước ngực, tôi cảm nhận được rất rõ ràng dấu vết anh lưu trên người tôi, những nơi bị anh vuốt ve qua bắt đầu đau đớn.
Một chiếc áo khoác không có độ ấm nào được quàng lên người tôi, mang đến mùi hương trên người Caius, tôi càng sợ hãi không dám ngẩng đầu.
"Không sao đâu." Anh đau đớn nói, đau đớn đến mức tôi nghĩ rằng người sắp chết là anh. Lời an ủi của anh vụng về và thô lỗ như thế, anh vuốt ve tóc tôi, nhẹ giọng nói: "Anh sẽ không làm em tổn thương, Claire."
Tôi suy yếu trốn tránh, tay chân xụi lơ, khó thở. Tôi cố sức mở to mắt, tấ cả khung cảnh xung quanh đều trở nên mơ hồ như đột nhiên lạc vào thế giới lạ lẫm nào đó, điều này khiến tôi thật sự không có cảm giác an toàn, tôi đột nhiên cảm thấy tôi không nên ở nơi như thế này, đúng là một địa ngục vớ vẩn.
Tôi té xuống từ trên sô pha, Caius vươn tay đỡ tôi, tôi không hề do dự đẩy anh ra, đáng tiêc khí lực của tôi chẳng có nghĩa lý nào với anh cả. "Đừng chạm vào tôi!" Chân tay tôi luống cuống phản kháng.
Bị tôi cự tuyệt, anh như vừa bị hung hăng đâm một dao, đau đớn nhìn tôi, cuối cùng chậm rãi buông tay ra.
Tôi nghiêng ngả lảo đảo nắm chặt áo khoác lao lên tầng hai, quá trình chạy lên lầu gian nan như thế, tôi nghĩ bản thân sẽ lăn xuống mất. Tôi đóng cửa phòng mình lại, mở tủ quần áo, dùng sức ném áo khoác của Caius đi, khi cởi ra quần áo rách rưới trên người tôi gần như mất hết dũng khí. Tôi mê mang tạm dừng một lúc mới nhanh chóng thay một bộ quần áo khác, mặc vào một chiếc quần khác, rút ra một chiếc áo khoác dáng dài và bọc kín cả người mình lại. Đầu óc tôi trống rỗng, tôi phải rời khỏi nơi này, đây là suy nghĩ duy nhất chống đỡ cơ thể tôi không suy sụp.
Mở cửa ra, không quan tâm gì cả mà chạy xuống lầu, một trận gió thổi qua đây, Caius bước đến bên người tôi, anh muốn nói lại thôi.
Tôi hung tợn hô to: "Câm miệng!" Anh là đồ chết tiệt!
Tôi mở cửa nhà và dùng hết tất cả sức lực của mình để chạy ra ngoài, từ không trung rơi xuống những hạt mưa nhỏ, rét lạnh bé nhỏ không đáng kể này không thể đánh bại tôi. Tôi chạy trốn giữa màn đêm, bóng đêm trầm trọng đè nặng trên vai tôi, tôi nghe thấy lời kháng nghị đau thương của trái tim, tôi đau đến mức bó tay không biết làm sao bây giờ.
Caiu đi theo tôi, bước chân anh không phát ra tiếng động nào nhưng tôi biết anh vẫn theo kịp tôi.
Tôi không nhìn thấy ánh sáng trước mắt, chỉ có cơn mưa đêm không ngừng của trấn Forks. Tôi nghe thấy phía trước có người nào đó đang chạy đến, họ vội vàng mà thoăn thoắt, tôi rốt cuộc thấy rõ họ là ai, người thứ nhất lao ra khỏi bóng đêm là Edward, anh ấy nhìn thấy tôi, ánh mắt nhuốm dần bời sự bi thương. Sau đó là Emmett và Rosalie, tôi lướt qua họ, không ai ngăn tôi lại cả, tôi vẫn chạy thẳng về trước, tôi nhìn thấy một vòng ôm, thật sự ấm áp, tôi xông đến, gần như va vỡ nội tạng mình.
"Ôi, kid, thật sự xin lỗi cháu!" Esme ôm tôi rất chặt, giọng nói bà ấy gần như khóc.
Tôi dứt bỏ tất cả mà ôm lấy thân thể lạnh như băng của bà, rốt cuộc mất hết toàn bộ sức lực. Trước khi hôn mê, tôi nghe thấy câu nói của Carlisle, "Để cô bé bình tĩnh một chút, Caius."
"Cút ra!" Caius tàn bạo hét lớn.
Esme một mực giải thích bên tai tôi, "Bác đã khiến cháu bị thương tổn, tại bác mà cháu phải chịu tổn thương này."
Tôi muốn nói cho bà ấy rằng tôi không sao, chút đau đớn ấy chẳng hề gì, tôi không biết mình đã nói chưa, bóng tối trước buổi sớm mai biến thành một cơn lốc xoáy khổng lồ, lập tức cuốn sạch mọi thứ, khiến tôi không thể nhìn thấy một tia ánh sáng mặt trời nào, cứ thế chìm vào giấc ngủ say.