Ánh Mặt Trời Xán Lạn

Chương 79: Cảnh trong mơ




"Anh xác định không có chuyện gì nữa rồi?" Tôi hoài nghi nhìn Edward, muốn nhìn thấu dưới lớp mặt nạ của anh có cất giấu lời nói dối nào không. Dạo gần đây anh ấy có chuyện gì đó vẫn luôn giấu tôi, điều này khiến cho niềm tin của tôi suy giảm.

"Đúng vậy, cho nên em không cần chạy đến nhà Charles rồi thức đêm nữa đâu, Claire." Edward thả lỏng biểu cảm quá mức nghiêm túc của mình, anh ấy rất muốn thuyết phục tôi nhưng đáng tiếc sự lo âu vẫn chưa tan đi trên đôi lông mày anh, điều này khiến cho lời nói của anh không đáng tin chút nào.

Sự kiện kia đã qua gần một tháng rồi, Bella không gặp chuyện không may nào, ma cà rồng xa lạ kia cũng không xuất hiện nữa. Mà Edward cũng nhanh chóng nói cho tôi biết nguy cơ đã được giải trừ, nhưng tôi vẫn lo lắng, cho dù nằm trên giường mình cũng như bệnh thần kinh lăn qua lăn lại không ngủ được. Cơn ác mộng về Voluri sẽ khiến tôi thường xuyên bừng tỉnh giữa đêm, mồ hôi lạnh trên trán dường như có thể kết thành băng.

Họ sẽ không phát hiện ra chuyện nhỏ này đâu, Volturi cũng đâu thật sự là Thượng Đế, như thế nào có thể biết ở trấn Forks này có ma cà rồng suýt nữa bị bại lộ thân phận chứ. Nhưng cảm xúc hỏng bét của Edward đã ảnh hưởng đến tôi, cho dù anh ấy nói cho tôi biết ma cà rồng xuất hiện vào buổi tối hôm đó chỉ là một tên dân du cư mà thôi, đã rời khỏi trấn Forks rồi, sẽ không tấn công ai cả, nhưng sự trùng hợp quá mức này vẫn không khiến tôi hoàn toàn tin được.

Điều này khiến tôi thường xuyên đến nhà Charles lúc nửa đêm chỉ vì liếc mắt nhìn Bella một cái, xác định chị ấy đang ngủ mà không phải đã qua đời rồi.

Charles cho rằng tôi xuất hiện di chứng hậu chấn thương, cậu rất dung túng cho hành động không bình thường này của tôi, chỉ sợ tôi lại đột nhiên bỏ nhà đi bụi như lúc trước. Bella rốt cuộc tóm được tôi, sau sự kiện Edward cứu chị ấy kia, chị luôn muốn có một cuộc nói chuyện đàng hoàng với tôi, tôi bị chị ấy chặn ngay trước cửa nhà vệ sinh, thật ra chị ấy không muốn nói gì nhiều chỉ muốn cảm ơn Edward đã cứu chị. Đương nhiên tôi có thể phát hiện một chút suy nghĩ của chị, chị hy vọng tôi có thể chia sẻ bí mật cùng chị, còn tôi thì sợ hãi chị gặp họa vì đón được quá nhiều chuyện nên luôn nói lảng đi, không dám để lộ chút tiếng gió nào.

Hiển nhiên Bella vô cùng thất vọng vì thái độ này của tôi, nhưng da mặt tôi vẫn dày bám lấy chị suốt ngày. Tôi cũng không dám tưởng tượng nếu có chuyện gì xảy đến với chị thì Charles sẽ trở thành như thế nào, chỉ cần tưởng tượng hậu quả của chuyện này thôi đã khiến tôi rùng mình rồi.

Thức đêm khiến tính khí tôi khá thất thường, buổi sáng soi gương nhất định sẽ xuất hiện mắt gấu trúc cho xem , điều này khiến tôi mỗi ngày đều phải dùng khăn nóng đắp lên mắt, chưa đầy một tháng mà cân nặng đã giảm xuống vài kilogram rồi. Nhìn thấy tôi hành hạ mình như vậy, người thứ nhất nổi điên không phải người nhà tôi mà là Rick, không hiểu vì sao anh ấy phát hiện ra được, tôi chưa từng nói với anh về tình trạng của tôi, sự thật về nỗi sợ Bella sẽ bị ma cà rồng giết chết này không thể thật sự trở thành lý do cho việc mộng du quanh minh chính đại của tôi được.

Khi tôi lại chạy đến nhà Charles vào lúc nửa đêm mưa lần thứ n thì Rick xuất hiện, anh ấy như một bóng ma xuất hiện ngoài sân nhà Charles. Tôi không chút nghi ngờ nếu như lúc ấy tôi không rời khỏi chị Bella, quay về giường mình thì anh nhất định sẽ giết người.

Tôi cam đoan với anh tôi sẽ ngoan ngoãn ngủ, anh tin. Kết quả buổi tối hôm sau, tôi không khống chế được chân mình lại chạy đến, khi tôi xuất hiện trong nhà Charles thì chưa đến ba phút sau, xe của Rick đã dừng ngoài sân nhà cậu tôi rồi.

Tôi lại cùng anh cam đoan đây là lần cuối cùng rồi, anh nửa tin nửa ngờ.

Sau đó, tôi lại nhân lúc nửa đêm đến nhà cậu Charles. Ngay cả Charles cũng cảm thấy tôi nên trực tiếp dọn đến nhà cậu ở cho tiện, nhưng chỉ có hai phòng ngủ thôi, tôi không thể để Charles ngủ sô pha được, mà chiếm giường của Bella lại càng không phù hợp.

Và rồi Rick trực tiếp chạy đến phá cửa, anh ấy hận không thể bóp chết tôi luôn cho rồi, vẻ mặt hung thần ác sát đáng sợ đến mức Charles phải rút súng vì cứ ngỡ gặp phải kẻ cướp.

"Thật đáng sợ mà!" Quả thật chính là phần tử bạo lực. Tôi thì thào lẩm bẩm, trong lòng vẫn còn sợ hãi.

"Em nên ngủ đủ giấc đi, bên Bella có anh lo rồi." Edward nhìn đồng hồ trên tường nhà tôi, buổi tối hôm nay anh ấy đến để thuyết phục người có chứng vọng tưởng bị hại, còn là người có chứng ép buộc là tôi đây không cần phải chạy ra khỏi nhà lúc nửa đêm nữa.

"Em biết rồi mà Edward!" Trạng thái tôi có lẽ còn hỏng bét hơn cả chị Bella, hơn nữa tôi cực kỳ không có cảm giác an toàn trong khoảng thời gian gần đây, mất ngủ rất nghiêm trọng, càng nghỉ ngơi không đủ thì đầu óc càng đa nghi. Có nhiều lúc tôi không hiểu mình đang sợ hãi điều gì, có thể tôi đã bị dọa vào cái đêm mưa Edward tìm tôi đó, tôi chưa từng thấy bộ dáng tuyệt vọng của anh ấy như thế này, anh ấy nhất định không rõ sự tuyệt vọng khi anh ấy đến cầu xin sự giúp đỡ của tôi đã lan truyền cho người khác đến mức nào.

Edward cũng không tức giận tôi nghĩ một đằng nói một nẻo, bệnh thần kinh của tôi không phải chỉ mới hình thành ngày một ngày hai, nhưng trong khoảng thời gian gần nhất này tôi đã dần khôi phục bình thường. Anh ấy im lặng nhìn tôi, tựa hồ đang chờ đợi điều gì đó, tôi cũng trầm mặc theo.

Ngọn đèn trong phòng khách cho người ta một loại ảo giác ấm ấp, chúng tôi không bởi vì không nói lời nào mà xấu hổ,có rất nhiều lúc chúng tôi biến thành hai tảng đá hóa thạch già nua, cứ ngồi thần ra. Hoặc tôi sẽ nhớ lại một số bài hát, âm phù duyên dáng sẽ lập đi lập lại diễn tấu trong đầu tôi, chỉ cần Edward không nói lời nào liền chứng minh tôi không hát lạc nhịp hay khó nghe đến mức không chịu nổi. Đã có rất nhiều bài hát được tôi đề cử cho anh ấy bằng cách này, cho dù từ năm 80, hay 90 hay thậm chí cả một vài bài hát kinh điển gần hai năm trở lại đây. Bằng không chỉ dựa vào tính cách của anh ấy thì anh ấy thà rằng bám chặt nhạc cổ điển còn hơn đi nghe mấy bài mới trên bảng xếp hạng âm nhạc.

Người anh ấy đang chờ rất nhanh đến đây, Edward nhanh chóng quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, một bầu trời tối đen, tối nay vẫn có mưa, muốn tìm một ngày với thời tiết sáng sủa của trấn Forks cũng không hề dễ dàng. Là thanh âm của bánh xe, tiếng bánh xe phanh lại làm văng lên vô số bọt nước, là xe của Rick.

"Tên đó đúng giờ thật." Edward đứng lên, anh ấy không được tự nhiên đút một tay vào túi áo khoác, bất mãn thì thầm trong miệng.

"Nếu bị Charles phát hiện, không, cậu tốt nhất đừng bao giờ phát hiện. Không ai trong các anh được để lộ bí mật đấy, em không muốn ngày mai rời giường thì cả trấn nhỏ này đều biết chuyện . . . " Tôi miễn cưỡng muốn tỏ ra phóng khoáng, nhưng chỉ có thể trưng nụ cười khổ, ngay cả nói một câu hoàn chỉnh cũng không được.

"Chuyện đó đâu sao, chỉ cần áp dụng biện pháp an toàn thật tốt thì trải nghiệm này cũng là một trong những thứ cần thiết cho lễ trưởng thành của em đấy." Edward căn bản không cho tôi nói hết lời, cho dù tôi không nói gì thì anh ấy cũng có thể trả lời đâu ra đấy. "Hơn nữa em có thể thở phào nhẹ nhõm rồi, cho dù là Bella hay tên Rick kia thì hai người họ đều an toàn rồi."

Tôi chạy đến nhìn chị Bella, Rick thì chạy đến tìm tôi, giống như một sợi dây liên kết với nhai vậy, hai người họ đều an toàn không có chuyện gì mới khiến tôi an ổn ngủ lúc nửa đêm được.

Tuy rằng tôi vẫn rất hiếu kỳ làm sao Rick biết tôi chạy ra khỏi nhà lúc nửa đêm được.

"Hai người bọn em đã làm gì đâu!" Tôi lập tức thanh minh, tôi đã nghe thấy tiếng xe dừng lại, hòa lẫn với tiếng mưa rơi không ngừng trong đêm tối.

"Đọc sách, nghe nhạc, uống sữa, trò chuyện, đếm cừa để bồi người mất ngủ là em, hắn ta còn dạy em vẽ nữa. Việc mà hai người làm cũng phong phú thật!" Edward thấp giọng lẩm bẩm nói, anh ấy xoay người chạy về hướng phòng bếp, nét cười mỉm nơi khóe miệng như là sự trào phúng quỷ dị nào đó. "Để một tên đàn ông như thế qua đêm trong nhà, em sẽ không lỗ vốn đâu." Sau khi nói xong, không đợi tôi kịp phát hỏa, thân ảnh anh ấy đã biến mất, tôi chỉ nghe thấy tiếng vang của cửa phòng bếp được mở ra và khép lại trong nháy mắt, Edward nói đi là đi.

Cái tên tính tình thất thường đó thật là, cho dù bị ngưng đọng vào thời kỳ trưởng thành nhưng không thể tỏ ra chín chắn chút sao?

Tôi lập tức chạy về hướng cổng chính, mở cửa ra, hơi nước ướt át phà vào người tôi, còn có một hơi thở rét lạnh vây quanh tôi. Tôi ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt nghiêm túc lạnh như băng của anh, gương mặt trắng nõn như nhiễm bệnh đó không hề có ý cười nào, tầm mắt xuyên qua tôi nhìn về hướng phòng khách, hình như anh biết vừa rồi tôi vừa có khách vậy, khóe miệng hờn giận mà soi mói, khiến người ta cảm thấy áp lực.

"Hi, Rick." Tôi hơi ngốc ngốc chào anh ấy, sau đó nghiêng người để anh vào nhà. Trước đây tôi chưa từng ngờ rằng mình sẽ tiếp đón một người đàn ông lúc nửa đêm thế này, mà quan trọng nhất là anh toàn qua đêm ở đây nữa chứ. Tuy rằng anh là bạn trai của tôi nhưng điều này vẫn là một cú đấm giáng mạnh vào quan niệm cố hữu của tôi nhưng tôi không đuổi anh đi nổi.

"Tối nay, em định mấy giờ dậy vậy, hửm?" Rick cụp mắt nhường mày nói, tay anh theo thói quen chỉnh sửa lại tay áo mình cho dù nó rất sạch sẽ.

"Không đâu, thật đấy." Ngoại trừ thuyết phục Edward, tôi còn phải thuyết phục Rick nữa, cứ để anh đến đây vào buổi tối như thế này mãi sẽ có ngày không giấu nổi nữa. Tưởng tượng đến cảnh Charles biết tôi cho phép anh qua đêm ở đây, mà không chỉ mới một lần . . . tôi lập tức ngừng lại suy nghĩ đáng sợ này, tôi cầu nguyện cậu tôi không biết gì cả.

"Đương nhiên, dưới sự giám sát của anh, em chẳng thể nào lại mộng du được nữa." Anh âm hiểm nhếch mép, cường điệu từ 'mộng du' này, sau đó quen cửa quen nẻo đi vào phòng khách.

Phòng khách đối với tôi hơi rộng rãi nhưng bởi vì anh đến mà có vẻ rất chen chúc. Đây không phải sự chật hẹp về không gian mà là về khí chất, có cảm giác đè nén như bị khó thở. Tôi đóng cửa lại, nhìn thấy anh đã ngồi trên sô pha, không biết vì sao anh lại mẫn cảm liếc nhìn vị trí bên cạnh, đó là chỗ ngồi hồi nãy của Edward.

Chẳng lẽ anh phát hiện ra cái gì sao?

"Rick?" Tôi kỳ quái gọi tên anh, anh càng ở bên tôi càng lâu, tôi càng phát hiện ra anh có rất nhiều tật xấu, anh quái lạ đến mức khiến tôi cảm giác người đàn ông này trước đây không hề sống trên Địa Cầu vậy.

Tôi sẽ cố gắng tiếp nhận hết tất cả tật xấu của ah, đây là . . . trách nhiệm của một người bạn gái nhỉ.

Anh lập tức hoàn hồn, nét mờ mịt trong mắt biến mất không còn tăm tích, không nói gì cả. Sau đó anh cười, thoạt nhìn nụ cười đó rất thân mật, rồi nói một câu du dương đến mức có thể ngâm nga, anh nói: "Đã đến giờ rồi, em nên lên giường ngủ."

Thật ra tôi không hề buồn ngủ chút nào, đáng tiếc kim đồng hồ đã chính xác chỉ đúng thời gian đến giờ ngủ, tôi suy nghĩ một chút, vẫn nên thuyết phục anh thôi. "Em cam đoan sẽ không chạy khỏi nhà lúc nửa đêm nữa, anh cũng cần phải nghỉ ngơi đấy." Tôi đã thu dọn một phòng ngủ, chỉ có trời mới biết tôi mất bao nhiêu khí lực mới vệ sinh sạch sẽ được căn phòng bên cạnh phòng tôi, tôi biết anh không hề động đến giường. Đương nhiên anh cũng ngủ, trực tiếp nằm trên ghế sô pha, không cần chăn mền gì cả, nhắm mắt lại liền ngủ luôn.

Tôi hoài nghi anh ấy rất bắt bẻ khó tính về chỗ ngủ, giường không đủ mềm sao? Chăn không phải hành hiệu? Hay anh ấy không thích đèn bàn màu tím tôi đặt bên cạnh giường?

"Không, anh không cần, người cần phải nghỉ ngơi nhất chính là em, anh không muốn lại nhìn em nhắm mắt nhưng lại chạy lung ta lung tung ngoài đường đâu. Còn có người chị họ gì gì kia của em nữa, cô ta nhận được sự quan tâm của em nhiều đến mức khiến người ta phải ngen tị." Anh ấy nghiêm khắc nhìn tôi và nói, nụ cười thân mật lập tức biến thành nụ cười lạnh đầy bất mãn, thay đổi cực kỳ nhanh chóng nhưng không gây cảm giác đột ngột.

"Cho em một chút thời gian, em cam đoan sẽ lên giường ngủ ngay mà." Tôi chột dạ nói, rất nhiều lúc tôi bị anh kiểm soát đến gắt gao, tôi đều có ảo giác anh ấy thành cha tôi luôn rồi.

"Anh chờ mong em tỉnh lại lúc nửa đêm và trèo cửa sổ đấy, anh có rất nhiều phương pháp khiến em rõ ràng hành vi này là sai lầm đấy Claire à." Rick nhẹ giọng dịu dàng nói, giọng nói anh vốn khá mảnh, chỉ cần ngữ khí ôn hòa là nghe có vẻ lạnh bạc tối tăm khác thường.

Nghe cực giống một loại uy hiếp vậy, được rồi, tôi phải thật cẩn thận đối xử với anh như đối xử với món đồ sứ tôi thích nhất vậy, hơn nữa anh còn tinh xảo xinh đẹp hơn cả đồ sứ nữa chứ.

"Nhưng anh không thể chịu đựng mệt nhọc vì thức canh em chứ, em sẽ lo lắng đấy." Tôi đang cố gắng sửa lại cái tính âm u lặng lẽ của mình, dù chưa tu luyện được đến mức hào sảng nhiệt tình, nhưng tôi cũng đã cố hết sức khiến mình trở nên càng thẳn thắn bộc trực, không ai biết điều đó đã khó khăn với tôi đến mức nào. Nó không đơn giản như giao tiêp với bạn bè qua thư, tôi mà phát bệnh trầm cảm thì thật khó có thể bình thường lại được.

"Anh rất vui khi trong lúc em lo lắng người chị họ của mình, em còn có thể nghĩ đến anh." Cảm xúc đầu tiên của anh là sự vui mừng, khóe miệng không nhịn được nhếch lên trên, nhưng ngay giây tiếp theo lại thay đổi tâm tình mình, như trời quang chuyển thành nhiều mây, thời tiết hay thay đổi thật.

Tôi nên phản bác như thế nào đây, thật ra cả hai đều rất quan trọng với tôi. Nhưng hẳn Rick không thích khi tôi đặt anh cùng vị trí với người khác. Người yêu và người thân, thật ra tôi không rõ ràng ai càng quan trọng hơn, tôi đơn giản ném vấn đề này ra sau đầu, không nghĩ nữa. Tôi đi vào phòng bếp, rót cho anh một cốc nước lạnh, tôi phát hiện anh dùng vẻ mặt chán ghét khi nhìn bất cứ loại nước giải khát nào, đương nhiên ngay cả nước lọc anh cũng không vừa mắt. Tuy nhiên ít nhất anh ấy có uống một chút, nhất định tên này có chứng kén ăn rất nghiêm trọng. Nhưng anh giống như tôi cũng bị bệnh ngoài da, phải chú ý vấn đề ẩm thực, có rất nhiều món phải kiêng ăn, cho nên tôi không bắt buộc anh phải ăn mấy thứ đó.

Rick không biết thật ra tôi vẫn luôn lo lắng cho anh, nhà Cullen luôn mãi cam đoan anh an toàn mới khiến suy nghĩ tâm thần của tôi dừng lại. Hơn nữa anh chưa từng tò mò qua một lần vì sao Edward có thể dùng một tay đẩy ra cả một chiếc xe tải, điều này khiến tôi an tâm với suy nghĩ rằng chuyện này sẽ không liên lụy đến anh.

Chuyện quan trọng hơn là không hiểu sao tôi có cảm giác thật ra anh rất mạnh, anh có thể tự bảo vệ bản thân mình. Tôi cũng không lo lắng anh sẽ đột nhiên chết đi mà chị Bella thì khác, chị ấy yếu ớt đến mức khiến tôi kinh hãi.

Tôi đặt ly nước trên mặt bàn trước mặt anh ấy, quả nhiên lại nhìn thấy anh nhăn mặt lại.

"Nó sẽ không cắn anh đâu, chẳng lẽ ngay cả nước lọc anh cũng không uống sao?" Tôi vô tình nói, đương nhiên đây chỉ là một câu vui đùa.

"Nó là nước máy." Anh có vẻ chê bai.

"Là nước đun sôi để nguội thôi." Tuy rằng rất nhiều người dùng trực tiếp nước từ nước máy, mà vòi nước nhà tôi cũng được trang bị chức năng lọc nước nhưng tôi vẫn có thói quen đun sôi nước.

Vẻ mặt anh vẫn cứ ghét bỏ như thế, đại khái trong mắt anh nước đun sôi cũng là nước máy thôi. Tôi không thèm quan tâm nữa, nếu cái gì cũng dung túng theo anh thì có một ngày tôi sẽ mệt chết mất.

Tôi không để ý anh nữa, bước nhanh lên lầu, Edward đến đây chơi hơi lâu khiến tôi không có thời gian tắm rửa. Tôi yên lặng tự thuyết phục bản thân trong lòng, hiệu quả cách âm của cửa phòng tắm không tệ lắm, khẳng định Rick không nghe thấy gì đâu, nếu như Edward ở đây thì tôi càng thêm xấu hổ, thính giác của con người không thể so với ma cà rồng được.

Tôi lấy ra một bộ áo ngủ hình con gấu, bộ trang phục này không hề gợi cảm nhưng nó rất dầy, lại có thêm hai vành tai gấu khiến nó trông rất ngây thơ. Tôi không để ý mà mặc vào, chùm cả mũ lên, từ đầu đến chân chỉ lộ mỗi khuôn mặt, điều này khiến tôi trông trông chẳng giống một thiếu nữ chút nào, rất bảo thủ, trước mặt Rick, tôi sẽ dùng hết sức có thể để khiến mình ăn mặc thật kín kẽ.

Ngẫu nhiên tôi sẽ mơ thấy mình nhào vào lòng anh, nhưng chỉ ngẫu nhiên mà thôi, tôi không hề có gan chủ động chút nào. Tiến triển lớn nhất chính là tôi dám cầm tay anh, nhẹ nhàng kéo kéo găng tay anh, găng tay đó rất lạnh lẽo và có vẻ ngoài điển hình của người mắc bệnh sạch sẽ nặng.

Khi ở trong trường, lúc tôi chủ động nắm tay anh thì luôn không nhịn được mà ngượng ngùng cúi đầu, không dám ngẩng mặt lên nhìn anh.

Tôi chẳng có kinh nghiệm nào cả, có lẽ đàn ông thường thích các cô gái nhiệt tình như lửa hơn, còn tôi phỏng chừng chính là một bó củi ẩm ướt, chẳng thể nhóm lên một chút lửa nào, chỉ khiến đàn ông bị sặc mà tránh lui cả ba mét. Thế nhưng anh vẫn không ghét bỏ thôi, chỉ ghét bỏ nước sôi để nguội của tôi thôi.

Tôi chậm rãi cẩn thận đi đến đầu cầu thang, ngó đầu xuống nhìn, quả nhiên trên ghế sô pha không còn ai cả. Do dự vài giây ở đầu cầu thang, tôi mới quay về phòng mình, anh ấy đã ngồi trên một chiếc ghế cạnh giường tôi. Từ lần đầu tiên anh ấy xuất hiện trong phòng ngủ của tôi, tôi đã sửa lại thói quen không gấp chăn của mình, thậm chí trước khi anh ấy đến lần thứ hai, tôi đã tổng vệ sinh phòng mình rồi. Tôi sắp xếp lại tất cả các cuốn sách, đĩa CD, còn có quần áo hay bị ném lung tung vào chỗ cũ, bây giờ tủ quần áo tôi ngay ngắn như trong shop quần áo, mà giá sách của tôi cũng sạch sẽ gọn gàng như nước sôi để nguội vậy.

Sống một mình luôn khiến người ta nuôi dưỡng một số thói quen lười biếng, anh ấy khiến tôi một lần nữa trở nên chăm chỉ yêu sạch sẽ.

Tôi nghi rằng anh đã đổ ly nước lọc kia rồi, đương nhiên tôi sẽ không tự dưng nghi ngờ thế. Anh ấy nhìn thấy tôi xuất hiện, không quan tâm bộ áo ngủ con gấu tuổi nhi đồng trên người tôi, trong tay anh còn cầm một tấm đĩa CD. Đều là các ca khúc dương cầm có tác dụng trợ giúp cho giấc ngủ, anh ấy không cho tôi nghe các bài nhạc ầm ĩ chết người đang lưu hành vào buổi tối . . . Thật ra nhạc lưu hành hiện giờ có rất nhiều các ca khúc êm dịu, nhưng vẫn không xóa nổi sự khinh bỉ thành kiến của anh với thể loại nhạc này, bây giờ tôi đã cực kỳ chắc chắn rằng anh không thích nhạc thịnh hành hay nhạc nông thôn.

Còn về nhạc Rock, anh càng ghét nó hơn.

Dưới ánh mắt áp lực của anh, tôi rất tự giác đi đến cạnh giường, xốc chiếc chăn được gập gọn lên, chui vào rồi nằm xuống, hai tay nắm chặt mép chăn đắp trên người, chỉ lộ ra đôi mắt nhìn anh.

Thật ra tôi rất căng thẳng, căng thẳng đến mức đầu ngón chân tôi đều cong lên, hơi thở nặng nề mà thong thả. Cho dù đây không phải lần đầu anh đến nhưng khi ở riêng cùng mình anh, đặc biệt khi chúng tôi đang ở trog phòng ngủ của tôi thì tôi lại càng thêm căng thẳng.

Nửa tháng trước mất ngủ là bởi vì lo lắng cho sự an toàn của Bella và anh, nhưng nửa tháng sau mất ngủ chỉ vì anh.

Rốt cuộc Rick chọn một đĩa nhạc nhìn khá thuận mắt, là Annie's Wonderland, tôi không sưu tầm nhạc của Bandari, số đĩa đó do anh mang đến.

Giai điệu mầm mại chậm rãi hòa cùng tiếng mưa rơi, bài ca thật dịu dàng và trong trẻo. Tôi rất thích cảm giác như thế này, đột nhiên phát hiện không phải anh chỉ thích nhạc cổ điển mà anh chỉ không thích phong cách nhạc đồng quê mà thôi.

Sự lo lắng căng thẳng của tôi được giảm bớt, chậm rãi mỉm cười nhờ vào giai điệu nhu hòa này.

"Nếu em thích, sau này anh sẽ dẫn em đến Thụy Sĩ." Anh không hề để ý nói, vươn tay xoa nắn vành tai gấu trên mũ áo tôi, làn da lộ ra dưới cổ tay áo rất trắng nõn và mịn màng.

Hơi thở tôi lại bắt đầu dồn dập, hơi do dự vươn tay ra khỏi chăn, kéo kéo tay áo anh. Rất nhẹ, rất nhẹ, giống như âm phù của bản nhạc này không cẩn thận trượt chân rớt xuống hồ nước trong, vô hại mà khờ dại như thế.

"Chúng ta . . . chúng ta phải có kế hoạch, Rick." Tôi nhìn anh, giọng nói mỏng manh đến mức không thể nào nghe thấy.

Tay anh rất rõ ràng cứng ngắc một chút, không hề động đậy cũng không hề buông ra, cứ như vậy để tôi tùy ý kéo tay áo anh. Đầu ngón tay tôi cách làn da anh rất gần, gần nhau trong gang tấc mà như cách cả sông sâu biển rộng.

Tôi biết anh cũng rất căng thẳng, có thể anh không quen khi có người chạm anh như thế, tôi có một nguyện vọng, muốn ôm anh mà không khiến anh sợ hãi.

Anh như một con thú nhỏ, tính cảnh giác rất cao, có rất nhiều lúc tôi sợ mình dọa đến anh.

"Kế hoạch gì cơ?" Anh hơi hoang mang, không hiểu tôi đang nói cái gì.

"Kế hoạch gia đình." Một bàn rat túm chăn thật chặt, tôi muốn giấu mình càng kín thêm , trêm khuôn mặt tôi dần nóng ran. "Chúng ta có thể cùng tốt nghiệp trung học, nếu anh muốn vào Harvard, em sẽ cố gắng đuổi theo bước chân anh."

Tôi sẽ cố gắng tiến về phía trước, tôi hy vọng cuộc sống sau này của anh có thể bởi vì tôi mà tốt đẹp hơn. Chúng tôi đã gặp nhau khi tôi không đủ hoàn hảo. Nhưng sau khi gặp anh, tôi hết mực hy vọng bản thân mình có thể trở nên hoàn hảo hơn.

"Em không cần nghĩ mấy vấn đề này đâu." Anh ấy vẫn không hoàn toàn hiểu ý tôi muốn nói, có thể trong mắt anh, nhập học vào trường đại học nào chỉ là vấn đề nhỏ không đáng nhắc đến mà thôi.

"Anh lười thật đấy, cho dù anh có là thiên tài đi chăng nữa thì không có thể chủ quan như thế được." Tôi cường điệu, đây là chuyện nhân sinh đại sự, không thể tùy tiện quyết định được. "Chúng ta phải bắt đầu kế hoạch của chính mình, nếu vào được một trường đại học tốt thì phát triển sự nghiệp sau này cũng sẽ thuận lợi hơn, em định . . . lập gia đình vào năm hai mươi lăm tuổi."

Đây là độ tuổi đẹp nhất của phái nữ, là khi đóa hoa tươi nở rộ cực kỳ tươi đẹp, không còn ngây ngô, có thể bắt đầu học tập làm cách nào có thể trở nên tao nhã.

Sự hoang mang trên mặt anh chậm rãi rút đi, cả người dần cứng nhắc, khiến cho người ta hoài nghi có phải chăng anh đã quên hít thở mà biến thành một pho tượng rồi không.

"Anh cưới em được không?" Giọng nói tôi dường như hòa thành một giai điệu với lời ca trong máy hát, tôi nghiêm túc đến mức gần như quên mất thẹn thùng, trái tim cũng phát đau vì tập trung quá mức.

Thật ra vẫn còn quá sớm để bàn luận về vấn đề này, có thể là do bài nhạc tối nay quá mức dịu dàng, cơn mưa đêm đã quá yên lặng khiến tôi đột nhiên nghĩ nếu như cuộc sống sau này chúng tôi phải đi cùng nhau vậy thì nên chuẩn bị từ bây giờ thôi.

Lập kế hoạch học tập và phát triển sự nghiệp, cùng nắm tay nhau tiến vào lễ đường vào thời điểm thích hợp nhất. Sinh một đứa trẻ, dạy dỗ thằng bé hay con bé thật tốt, để cho con mình tự sải cánh bay trong cuộc đời của chính nó, sau đó chúng tôi nắm tay cùng già đi với nhau.

Sự trầm mặc của Rick dài lâu như thế, nét mặt anh trống rỗng, hình như đang tiêu hóa câu nói của tôi. Sau đó anh lại hoài nghi nhìn tôi chăm chú, tôi nép mình trong chăn chỉ lộ ra đôi mắt nhìn lại anh, hai chúng tôi cứ nhìn nhau như thế, giống như hôm nay là lần đầu tiên chúng tôi mới chạm mặt nhau vậy, tràn ngập sự mới mẻ và trái tim lại đập rộn ràng.

"Nếu như đây không phải một câu đùa giỡn." Thanh âm anh trở nên khàn khàn lạ thường, điều này hoàn toàn không bình thường đối với giọng nói vốn trong trẻo thanh mảnh của anh thường ngày. "Anh không cho phép đây chỉ là một lời nói đùa đâu, Claire." Đáy mắt anh lộ ra sát khí đáng sợ , nhưng giây tiếp theo lại được một cảm xúc dịu dàng nào đó hòa tan, giống như đóa hoa mùa xuân nở rộ trên đỉnh núi tuyết trắng Anpơ vậy. "Em đã dùng hết tất cả kiên nhẫn của anh rồi, anh sẽ chờ em lớn lên, em sẽ vĩnh viễn là người anh yêu, là vợ anh."

Anh thấp giọng hứa hẹn, không hề do dự, ý cười vui sướng lan ra từ khóe miệng anh, thật giống như anh đã chờ tôi đồng ý từ lâu lắm rồi.

Tôi cảm thấy thật quá tốt khi anh không từ chối, đây là lần yêu đương đầu tiên của tôi, tôi không biết trình tự yêu đương bình thường phải đi theo khuôn mẫu như thế nào. Tôi chì tùy theo trái tim mình, tôi thích anh, đây là một cách nói rất bảo thủ. Có thể sau này tôi không thể nào gặp được một người nào khiến trái tim tôi rung động như anh vậy, tôi thậm chí không còn quan tâm anh có bao nhiêu tật xấu quỷ dị nữa, chỉ cần anh vẫn bên tôi như thế này là được rồi.

Tôi nghĩ đây là điều tôi phải làm.

Có lẽ về sau tôi có thể gặp được rất nhiều chuyện phiền toái, giống như không thể cho anh luôn tiêu tiền như nước được nữa, cho dù muốn đi du lịch cũng phải lên kế hoạch rõ ràng. Về sau, đến một ngày nào đó khi y học tiến bộ, căn bệnh của tôi và anh có thể được chữa khỏi, như vậy chúng tôi có thể cùng nhau dạo bước dưới anh mặt trời, đó đúng là một tương lai khiến cho người ta hướng về mà.

Tôi cười tủm tỉm nhìn anh, cẩm nhận tay anh đang nắm chặt tay tôi, tôi biết rồi sẽ có một ngày anh sẽ gỡ xuống đôi găng tay đó.

Ca khúc Annie's Wonderland một mực tuần hoàn, trong veo mà mênh mông. Tôi phát hiện mình không tài nào ngủ nổi, cho dù biết anh đang đợi tôi chìm vào giấc ngủ. Nếu như tôi không ngủ, anh cũng sẽ không ngủ cùng tôi.

Có lẽ vì cảm thấy đoạn thời gian này quá quý báu, tôi không nỡ để giấc ngủ lãng phí nó.

Thật ra có vài đêm chúng tôi đều không ngủ, anh ấy sẽ kể chuyện xưa cho tôi nghe, rất ly kỳ mộng ảo rất thích hợp để chìm vào giấc ngủ. Hoặc anh sẽ để tôi đến thư phòng ngồi xích đu và nghe nhạc hay đọc sách, anh cũng sẽ đọc sách cùng tôi. Đôi khi sự yên lặng lan ra, tôi còn có thể nghe thấy tiếng hít thở lơ đãng của anh. Hơn nữa khả năng vẽ phác họa của anh rất lợi hại, chúng tôi cùng ngồi vẽ tranh tĩnh vật trong phòng khách, anh ấy có thể dùng tốc độ kí họa để vẽ lên một bức tranh mang hiệu quả như chụp ảnh vậy, khiến tôi trợn mắt há hốc mồm, cảm thấy cho dù anh có dạy tôi bao nhiêu năm thì tôi cũng chẳng thể nào tài giỏi như anh được.

Đương nhiên có rất nhiều lúc như bây giờ, tôi chỉ nhìn anh chăm chú, nằm trên giường không hé răng. Anh cũng dung túng tôi không nói lời nào, giống như chỉ cần tôi ở cạnh anh là đủ rồi, không cần tôi phải làm gì, trừ phi tôi mất ngủ làm ảnh hưởng đến sức khỏe bản thân.

"Rick, cuối tuần sau trường học có vũ hội mùa xuân, do nữ sinh chọn nam sinh làm bạn nhảy đấy." Tôi đột nhiên nhớ đến hoạt động khiến cho trường học náo nhiệt gần đây, thật ra tôi chưa từng tham gia vũ hội nào bởi vì không có nam sinh nào mời tôi cả. Hơn nữa cơ thể tôi rất kém trong khả năng bắt nhịp tiếu tấu khiêu vũ, có thể do gien di truyền mất cân bằng của nhà Swan rồi.

"Em đang mời anh sao?" Anh cẩn thận nắm tay tôi, dường như đang lo lắng găng tay anh sẽ làm da tôi bị thương vậy.

Tôi lập tức xốc chăn lên, ngồi ngay ngắn trên giường và nghiêm túc nói: "Qúy ngài Rick Doyle, em mời anh trở thành bạn nhảy của Claire Miller, anh có thể lựa chọn đồng ý hay nhất định đồng ý."

Anh bị tôi chọc cười, nhịn không được bật cười. Tôi chưa thấy anh tự nhiên và nhẹ nhàng như thế, có rất nhiều lúc tôi cảm thấy chứng nôn nóng của người đàn ông này rất nghiêm trọng.

"Không cần mời đâu, vị trí bên cạnh anh vĩnh viễn là của em." Anh tao nhã mà chân thành cúi đầu, hôn lên vành tai gấu trên mũ áo tôi, nụ hôn này dường như chỉ lưu trong không khí nhưng lại in dấu trong lòng tôi.

"Em là một người bạn nhảy không biết khiêu vũ đâu đấy." Đây là một khuyết điểm rất lớn, tôi thử mở lòng mình với anh, muốn nói cho anh tất cả những khiếm khuyết của tôi.

Cơm tôi nấu không thể nào ăn nổi, tôi còn không biết khiêu vũ, thành tích toán học vẫn không tốt cho lắm, cho dù chương trình toán học của nước Mỹ dơn giản hơn kiếp trước rất nhiều, nhưng kỳ lạ một điều là thành tích tôi vẫn không tốt như thế. Tôi còn rất nội hướng, không khéo đưa đẩy, có thể sẽ xúc phạm đến người khác, có rất nhiều chuyện bị tôi làm hỏng bét hết, cho dù tôi rất nghiêm túc khi làm chúng.

Tôi rất bình thường, là một hạt cát nhỏ đến mức nếu như lạc đường trong đám đông thì không thể nào tìm thấy được.

"Chỉ cần em không thích thì em không cần học nó đâu." Anh nhẫn nại lạ thường, không vội vàng nóng nảy như mọi khi. Cho dù tôi có yêu cầu gì thì trông anh đều có sự tự tin có thể giải quyết tất cả.

Nhưng lời đề nghị của anh có rất nhiều lúc không dùng được, cần phải có hai người cố gắng cho tình yêu này, nếu thật sự thương anh thì tôi sẽ phải thật sự cố gắng tiến bộ vì anh. Tôi hy vọng cho đến năm tôi đủ hai mươi tuổi thì tôi đã đủ hoàn mỹ, có thể khiến nah không cảm thấy hối hận khi gặp được tôi, anh sẽ bởi vì yêu tôi mà đạt được hạnh phúc.

"Anh dạy em khiêu vũ nhé?" Tôi nhẹ giọng yêu cầu, cơ thể hơi nghiêng về trước, muốn dựa gần anh hơn chút.

"Nếu mà dạy dỗ em thì đó là cả một quá trình rất lớn đấy!" Ánh mắt nghiêm khắc ấy nhìn tôi như đang nhìn một kẻ ngốc vậy, anh đang cười nhạo thần kinh vận động của tôi sao?

Có vẻ như mặt tôi sẽ phải đỏ cả đêm nay mất, tôi rất xấu hổ ho khan một tiếng, khó xử than thở: "Gien di truyền của dòng họ đấy."

Mới vừa nói xong thì anh đã nắm tay tôi kéo lên, tôi theo lực kéo của anh mà bị anh dắt xuống giường, anh kéo tôi lại gần anh, ngón tay chúng tôi đan xen lẫn nhau.

"Bước theo anh, không cần phải nhớ kỹ động tác đâu, em bước theo anh là đủ rồi." Ggiọng nói anh dịu dàng gần như lời thở dài, giai điệu nhẹ nhàng của Bandari vẫn quanh quẩn trong căn phòng nhỏ.

Âm thanh của cơn mưa đêm của Forks đang vang lên ngoài cửa sổ hòa lẫn cùng giai điệu của rừng già làm bạn cùng những ai chưa chìm vào giấc ngủ.

Anh và tôi cùng nhau bước những bước nhảy lạc nhịp chậm rãi trong căn phòng không đủ rộng lớn này, tay anh đang đặt sau lưng tôi khiến tôi vì sợ nhột mà bật cười khanh khách, Có đôi lúc tôi sẽ dẫm trúng chân anh, anh ấy càng cố ý để tôi dẫm, để nói cho tôi biết tôi ngốc đến mức nào, cũng chỉ có mình anh mới có thể chịu đựng nổi tôi thôi.

Cơn mưa vẫn không chịu ngừng, bài ca Annie's Wonderland không ngừng lặp lại tuần hoàn. Tôi khoác trên mình áo ngủ con gấu ngây thơ, bước những bước nhảy chậm chạp mà ngu ngốc, khiêu vũ cùng anh.

Đúng là một buổi tôi tuyệt vời, giống như Annie's Wonderland vậy, chậm rãi rơi vào trái tim tôi.

"Rick!"

"Ừm?"

Có thể gặp được anh, thật tốt!