"Có vẻ như em đã chịu đủ tra tấn ở Volturi nhỉ." Edward vui vẻ cười nói, anh ta cảm thấy tôi là ví dụ điển hình nhất của việc tìm được đường sống trong chỗ chết. Nhưng bỗng nhiên anh ta khịt mũi có vẻ khó chịu, lập tức đạp ga tăng tốc đến làm người khác phát bệnh tim, tiếp theo mở xuống cửa kính xe, gió lớn lập tức ùa vào.
Tuy rằng biết họ rất tự tin đối với kỹ thuật lái xe, nhưng trong thành Volterra vốn cực ít xe cộ này, chiếc xe này quá mức nổi bật như trâu đực nổi điên vậy.
Alice buông ra khăn lụa che miệng mũi, đưa hộp dụng cụ y tế cho Carlisle, máu trên đùi tôi đã thấm lên chỗ ngồi.
"Chúng ta giống như những kẻ cướp ngân hàng liều mạng vậy. A, Claire, cậu bị đạn bắn trúng hay sao thế?" Alice cảm thấy khó chịu đối với vết thương vô cùng thê thảm trên đùi tôi, câu nói tuy hài hước nhưng nét mặt chẳng vui vẻ chút nào.
"Chúng ta cướp mất kho báu quý nhất của Volturi. Có lẽ cảnh sát đã nhận được tin rồi, đang phát lệnh truy nã toàn thế giới đấy, chúng ta đúng là phần tử tội ác tày trời mà." Edward tự nhiên nhấn ga chuyển tay lái, tốc độ hai ba trăm dặm của chiếc xe thể thao này, đủ để cho chúng tôi lập tức lao ra cổng thành cổ. Tôi nhìn thấy lá khô lung lay sắp rơi treo trên tường thành bị gió từ xe cuốn đi, xoay tròn bay lên không trung xanh thẳm.
"Có lẽ đeo dây an toàn là lựa chọn tốt nhất đấy, cảnh sát giao thông sẽ đuổi theo chúng ta." Tôi nghiêm túc nói, mỗi người có trách nhiệm tuân thủ điều lệ an toàn giao thông.
"Đừng nhúc nhích." Carlisle đè lại đầu gối tôi, quá trình tháo băng vải vô cùng đau đớn làm người ta thanh tỉnh.
Xe nhanh như chớp uốn lượn theo đường núi quốc lộ, Carlisle cúi đầu vững vàng giúp tôi thay băng. Bác ấy thờ ơ ngón tay dính máu của mình, sau khi nhanh chóng quan sát vết thương thê thảm của tôi mới nói: "Có thể lưu sẹo, sau khi về Mỹ phải nằm bệnh viện quan sát một trận."
Tôi nghe theo lời ông ấy, gật đầu, bỗng nhớ đến vấn đề mấu chốt. "Chúng ta về trấn Forks bằng cách nào?"
"Đi máy bay, đây là hộ chiếu của cậu." Alice lắc lắc ví xách tay hồng của nữ. Ngày hôm nay cậu ấy ăn mặc theo phong cách cô gái kẹo ngọt, váy chữ A màu đỏ, nơ con bướm cài trên mái tóc, thêm kính râm lớn và son môi đỏ tươi. Điều này làm cho cậu ấy thoạt nhìn như bảo bối Sweetheart vừa trốn khỏi phòng chụp ảnh của tạp chí nào đó vậy.
"Đừng để ý, bọn anh đã ghé qua nhà em, bởi vì chủ nhân không ở nhà cho nên chỉ có thể trèo cửa sổ." Edward mở miệng giải thích, "Nếu như không tìm thấy hộ chiếu, chỉ có thể nhờ Jasper chế tác, kỹ thuật của anh ấy rất hợp pháp, bất cứ giấy tờ giả nào đều có thể thông qua Quốc Hội chứng thực, nếu như em muốn giấy phép lái xe cũng có thể nhờ anh ấy."
Tôi phát hiện từ khi quen biết đám người này, không có lúc nào tôi không đối mặt phạm tội. "Không cần phiền toái đâu, sang năm em sẽ tự mình lấy giấy chứng nhận hợp pháp." Tôi cảm thấy tốt nhất đừng để Charles biết cả gia đình Cullen đã làm những gì, còng tay của cậu nhất định không đủ dùng.
"Em có thể kiếm bằng lái xe trước, rồi nhờ bọn anh dạy là được mà." Edward khẳng khái hứa hẹn, anh ấy nhất định cực kỳ tự tin kỹ thuật lái xe của mình.
Tôi âm trầm quay đầu, u buồn trả lời, "Các anh định dạy em làm như thế nào lái xe trên hai trăm dặm Anh trên giờ còn không bị phạt tiền sao. Hoặc là không đeo dây an toàn, đâm xe còn có thể sống sót à?"
Kỹ thuật lái xe của sinh vật không phải người không phải thứ con người nên học, đầu tiên, bạn không hề có một chiếc xe thể thao siêu cấp giá trị hơn trăm vạn.
"Nếu như em muốn thế cũng được mà, Mercedes-Benz? BMWs? Hoặc là Ferrari Italy? Edward lại cố tình hiểu sai ý tôi, trông anh ta còn hưng phấn hơn cả tôi, có thể cứu tôi ra từ tay Volturi, tuyệt đối là đại sự mà họ cảm thấy có thể tán thưởng. "Hoặc là em càng thích Maserati hoặc là Porsche?"
Người không biết còn tưởng anh là nhân viên chào hàng xe hơi đấy, tôi hít một ngụm khí lạnh, không phải bị danh xe dọa sợ, mà do Carlisle rót chất lỏng y dược không biết tên nào đó lên vết thương của tôi, tốc độ tay bác ấy cực nhanh dùng băng vải sạch băng lại. Vừa băng vừa an ủi tôi: "Cái này sẽ giúp cho cháu, nếu khôi phục tốt thì sau này cháu không cần phải giải phẫu xóa sẹo đâu"
Tôi nhẫn nại, hơi choáng váng.
Alice tháo kính râm xuống, đôi mắt của cậu ấy là màu vàng nhạt ấm áp, cậu ấy thoải mái cảm thán: "Cậu vẫn còn sống, thật sự quá tốt rồi, từ sau khi cậu đến Volturi, mình dường như không thể nhìn thấy tương lai xác thực của cậu."
"Cực kỳ hỗn loạn, hình ảnh đoán trước giống như trúng bệnh độc vậy, gần như sắp hỏng mất." Eward đầu tiên căng thẳng nhìn chằm chằm quốc lộ, sau đó mới thở nhẹ nhõm một hơi. "Tuy nhiên, em còn sống, còn sống dưới thân phận con người hợp pháp, Esme sẽ cực kỳ vui vẻ đấy."
"Em cũng vậy." Tôi thì thào cúi đầu nói: "Được sống thật may quá."
Carlisle giúp tôi đeo dây an toàn, chúng tôi đang đến Florence trước.
Mặt tường vàng nghệ, đỉnh nóc nhà đỏ, Volterra có hoa Địa Trung Hải xanh, đã biến mất dưới tốc độ lái xe kinh người của Edward.
"Cháu có thể ngủ một lúc, khi nào đến sân bay Peretola, bác sẽ gọi cháu." Carlisle vỗ vỗ tay tôi, bác ấy hy vọng tôi có thể nghỉ ngơi.
"Rất nhanh có thể về nhà rồi, ánh dương của Seattle đang chờ em ấy. Claire." Thanh âm của Edward có thể xưng là gợi cảm, anh ấy có thể vô cùng đơn giản khiến cho lời nói nhỏ nhẹ của mình thành khúc hát ru.
"Cho nên cuộc hành trình mạo hiểm đã kết thúc, đây là cuộc lữ hành mạo hiểm nhất trong đời chúng ta." Tôi nằm trên ghế ngồi, hoảng hốt tổng kết, đường hầm âm u của Volturi, đường tắt hẹp hòi của Volterra đều vặn vẹo thành một loại nhan sắc mờ mờ. Tôi dường như nghe thấy thanh âm của Caius vang lên bên tai tôi, nhưng trong lúc nhất thời lại không nghe rõ ràng hắn muốn nói cái gì.
Tôi còn đắm chìm trong ảo tưởng kỳ lạ nào đó, mệt mỏi nhắm mắt, cảm thấy đã quên mất cái gì.
Carlisle và Edward nói một số chuyện, Alice thỉnh thoảng nói vài câu, thanh âm của họ rất thấp, bị tiếng xe chạy che lấp.
Lần này tới đây chỉ có ba người Carlisle bọn họ, bởi vì năng lực của Edward và Alice cực kỳ hữu dụng, Edward đã gọi điện thoại báo bình an cho Emmett bọn họ rồi.
Tôi loáng thoáng nghe được giọng nói của Alice,cậu ấy đang tiên đoán trước, xem có ma cà rồng nào đuổi theo chúng tôi không.
Trước khi trở về nước Mỹ, thì tất cả không thể thật sự thả lỏng cảnh giác xuống được.
Carlisle cực kỳ cẩn thận nói: "Cô bé mệt muốn chết rồi, nhẹ giọng thôi."
Tất cả thanh âm thì thào nhỏ nhẹ đều rời xa, tôi chìm dần vào giấc ngủ hắc ám, tôi dường như có thể nhìn thấy dương quang của Seattle chiếu rọi trên tuyến đường bay an toàn của sân bay Seattle.
Nhưng tôi cảm thấy mình đã quên điều gì đó, nửa tỉnh nửa mơ, suy nghĩ phiêu tán bay về thành Volterra. Tường thành hình cung, tòa nhà hình tháp trầm mặc, đường nhỏ đá cuội yên tĩnh.
"Claire." Một thanh âm đẩy ra màn sương mù dày đặc, rốt cuộc đi vào tai tôi.
Tôi dường như có thể cảm nhận được hơi thở lãnh lẽo của hắn, kịch liệt đến mức có thể ngưng tụ thành sương.
"Như vậy, ta sẽ như cô mong muốn." Thanh âm này quá mức quen thuộc, nhưng không biết vì sao, trong đầu tôi bị trầm trọng hỗn loạn nhồi vào, không bắt được trọng điểm.
Caius?
Tôi mạc danh kỳ diệu trở lại đêm trước ngày phán quyết,những điều hắn nói với tôi.
"Quên ta!" Ngữ khí Caius gần như oán hận, hắn cao ngạo đến không chịu bị bất kỳ ai đánh bại. "Chẳng lẽ cô chỉ có thể chấp nhận loại nói dối này sao, cô là đồ tàn nhẫn . . ." Hắn khó khăn đè nén, điều này đối với hắn mà nói như tra tấn bản thân.
Tôi nghe được hắn giống như trả thù nói: "Nếu như cô hy vọng quên ta như thế, như vậy hoàn toàn quên đi cho ta xem."
Tôi nhíu mày, muốn phản kháng sự xâm nhập từ năng lực của hắn.
Không có dự triệu nào, chợt xuất hiện, đoạn trí nhớ này chẳng biết tại sao đột nhiên hiện ra. Trước khi tôi nhớ đến bất luận điều gì, nó lấy sức lực bẻ gãy nghiền nát đánh vào phá hủy lý trí tôi.
Tôi muốn bắt lấy những mảnh vụn trí nhớ vỡ vụn của mình, nhưng tay chỉ có thể bắt lấy hư không.
"Claire?" Có ai đó lớn tiếng gọi tôi.
Tôi muốn trả lời, lại bị kéo càng sâu vào trong lốc xoáy.
"Trạng thái cậu ấy không thích hợp." Là giọng của Alice.
Edward kinh ngạc ơ một tiếng: "Em ấy rất hỗn loạn, không phải do ác mộng, em ấy vẫn còn tỉnh."
Tôi lâm vào áp chế khủng bố này, thanh âm của hắn vẫn lặp đi lặp lại vô hạn, "Vậy quên đi, quên toàn bộ đi, Claire, quên hết thảy đi."
Đau đớn hy vọng sự xâm nhập này có thể dừng lại, tôi nghe thấy ai đó thở dài.
Như cô mong muốn.
Lập tức mở mắt ra, ngón tay tôi liên tục run rẩy. Tôi vẫn còn ở trên xe, Carlisle đè lại bả vai tôi, bác ấy lo lắng tôi cựa quậy sẽ làm rách vết khâu, lại chảy máu lần nữa không phải cảnh tượng bác sĩ muốn nhìn thấy.
Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?
Mắt tôi trống rỗng mất đi tiêu cự, chỉ biết ngây ngốc mở to mắt.
"Em ấy quên rồi." Edward kỳ quái nói, "Em quên cái gì? Claire?"
"Cai . . . Cai . . ." Cái tên đã đến bên miệng, như thế nào cũng không nhớ nổi đó là ai.
"Caius." Carlisle không đành lòng nhìn bộ dáng ngu đần của tôi, giúp tôi nói ra cái tên đó.
Tôi lập tức bừng tỉnh đại ngộ, một sự tình lại trở về trong chỗ rống trong não tôi. Tôi dùng tay ôm mặt: "Thôi rồi, hình như bệnh cũ của cháu lại tái phát."
Caius rốt cuộc bị gì vậy, tên kia có thể ít gây chuyện được không?
Oán hận xong, tôi rốt cuộc mất đi tất cả thể lực, cả người giống như tảng đá ngã nhào xuống từ đỉnh núi, ba một tiếng đầu nặng nề đập vào cửa sổ thủy tinh.
"Claire? Claire, cháu không sao chứ?"
Bộ dáng của tôi nhất định không ổn,có thể hù chết hành khách cùng xe.
Cháu khỏe lắm, tôi muốn trả lời như thế, nhưng đáng tiếc không có khí lực.
"Claire." Tiếng kêu dần lo lắng, cùng với tạp âm cường điệu.
Tôi rất muốn che lỗ tai, mỏi mệt đã xâm nhập vào xương cốt tôi, tứ chi tôi nặng như đeo chì ngàn cân.
"Claire, em sao thế?" Tiếng gầm gừ đập vỡ tường thành, thanh âm kêu gọi này giống như động đất.
Tôi bị dọa nhảy dựng, ôm ngực cảnh giác nhìn bốn phía. Bức ảnh chụp một nhà ba người Jason tiến vào mắt trước tiên, sau đó là vách tường quen thuộc, bộ sách trên bàn học và đĩa CD.
Đây là phòng ngủ của tôi, cửa bị bạo lực mở ra, khuôn mặt đáng sợ của Charles tiến vào. Tôi rúc mình trong chăn, co quắp gật đầu với cậu: "Charles, buổi sáng tốt lành."
"Thấy cháu không sao là tốt rồi." Charles mặc đồng phục cảnh sát, cậu giống như cảnh khuyển chuyên nghiệp, tròng mắt linh hoạt hung hăng quét một vòng quanh phongq tôi, quan sát từng ngõ ngách trong phòng. "Cháu bị muộn giờ học rồi, ngồi xe cảnh sát của cậu đi."
Tôi lập tức méo mặt, biểu hiện ra tâm tình giờ phút này của tôi.
"Charles, cháu có thể tự mình lái xe mà." Tôi nhảy dựng lên từ trên giường, vết thương trên cánh tay và cẳng chân dưới tài năng 'diệu thủ hồi xuân' của bác sĩ Carlisle, khôi phục hòan hảo vô khuyết.
"Không, cậu cảm thấy dạo gần đây cảm xúc của cháu rất tệ, cần cậu đưa đón." Charles nghiêm túc cự tuyệt lời đề nghị của tôi, "Hơn nữa vốn không nên cho cháu lái xe, cháu còn chưa có giấy phép lái xe đâu."
Cháu đã lái xe mấy năm rồi, giờ cậu mới phát hiện sao?
Kể từ lúc tôi chạy trối chết từ Italy về đến trấn Forks, Charles liền biến thành người trông coi khủng bố. Cậu đã tiếp nhận lý do thoái thác của Carlisle, tôi bởi vì trải qua thảm kịch ở thư viện, mà áp lực tinh thần quá lớn rời đi nơi này, rời nhà trốn đi du lịch.
Cậu cảm thấy bản thân không chăm sóc tốt tôi, cho nên cực kỳ tự trách. Tôi vĩnh viễn quên không được cái ngày quay về trấn Forks đó, Charles ôm tôi khóc như mưa, cậu vẫn luôn giải thích với tôi, đều do cậu bỏ quên cảm xúc của tôi mới phát sinh chuyện này.
Tôi ôm ngược lại cậu, sau đó chúng tôi cứ thế ôm nhau khóc, tôi vừa khóc vừa nói xin lỗi cậu, tôi không hiểu chuyện cho nên làm ông lo lắng. Khóc xong tôi quay đầu lại, hai mặt nhìn nhau với gia đình Cullen, họ cực kỳ xấu hổ đứng ở đó nhìn cuộc gặp mặt bi thảm của chúng tôi. An ủi không được, không an ủi cũng không được, cuối cùng bởi vì Charles cố ý mời họ ăn cơm, cho nên sắc mặt Edward bọn họ cực kỳ khó coi, cười ha hả vài tiếng rồi chạy mất tăm.
Đó thật sự là một câu chuyện bi thảm mà.
"Năm nay cháu nhất định sẽ tham gia thi, mỗi lần cháu nhìn thấy xe cảnh sát chạy đến cửa trường, cứ như bắt người phạm phải án kiện bạo lực học đường đấy." Tôi nhớ lại sau khi đến trường học, cứ mỗi sáng sớm, Charles lại cố ý chạy đến xem tôi có đột nhiên biến mất không. Chỉ sợ tôi lại nổi hứng đi du lịch mất tiêu, cậu tình nguyện đặt tôi trong phạm vi quan sát của cậu.
"Cậu đến có thể để những tên nghé con trong thời kỳ trưởng thành không bớt việc kia có thể im lặng chút, không cần có tên không có mắt nào bắt nạt cháu." Charles bao che khuyết điểm đúng lý hợp tình nói, sau đó cậu đóng cửa lại. "Cháu còn có mười lăm phút, Claire."
Tôi bất đắc dĩ giơ tay xin hàng: "Được rồi, không ai dám bắt nạt cháu cả. Charles, bây giờ thật không có mà." Đáng tiếc, câu cường điệu của tôi không có ý nghĩa với cậu, hình tượng gặp cảnh khốn cùng trong trường học trước đây của tôi đã cắm rễ trong lòng cậu. Cậu cảm thấy lý do tôi rời nhà trốn đi trước đây, có quan hệ với việc tôi gặp bạo lực học đường lạnh.
Cuối cùng tôi vẫn ngồi xe của Charles đến trường, chúng tôi đã kịp đến trường trước khi trễ giờ học. Xe cảnh sát của Charles không bị hạn chế gì trên đường, cậu nhìn thấy biển hiệu trường học màu nâu sẫm liền mở cửa thả tôi xuống.
Nhiệt độ lành lạnh vây quanh tôi, tôi khoác áo lông dày, còn mặc thêm hai lớp quần dài, trên đầu đội mũ len.
Hôm nay không có mưa, là một ngày trời đầy mây âm u thâm trầm.
"Đúng rồi, chúc cháu sinh nhật vui vẻ." Charles lấy ra hộp quà được gói cẩn thận từ ghế ngồi của mình, cậu nhìn khuôn mặt vẫn còn ngây ngốc của tôi, mới nhắc nhở tôi: "Cháu lại quên rồi, ngày hai mươi tư, sinh nhật cháu đấy. Mười sáu tuổi, là thiếu nữ trưởng thành rồi."
Tôi ôm gói quà của cậu, mới nhớ hôm nay là sinh nhật tôi. Tôi ngượng ngùng cười rộ lên: "Cảm ơn cậu."
"Thật tốt khi có thể nhìn thấy cháu trưởng thành, mẹ cháu nhìn thấy cháu như vậy nhất định sẽ rất vui vẻ." Nhắc đến em gái mình, cảm xúc của Charles hơi ẩn nhẫn kích động, cậu cảm thấy bản thân thất thố, dùng tay xoa xoa khóe mắt. "Cậu đi trước đây, khi tan học nhớ gọi điện thoại cho cậu, bằng không cho dù đi làm cậu cũng sẽ lao đến tìm cháu."
Tôi lập tức gật đầu, nhìn theo bóng xe cậu biến mất cuối đường.
Mở ra hộp quà, là một chiếc khăn quàng cổ màu sàng sẫm, tôi choàng khăn quàng cổ vài vòng trên cổ che khuất một phần khuôn mặt, quà tặng của Charles quả nhiên thực dụng nhất. Tôi đeo túi sách đi vào trường, trong hơi thở đều là sương trắng nhiệt độ thấp.
Tôi trở về trấn Forks đã hơn hai tháng, sau khi tất cả chuyện xảy ra ở Volturi đều biến thành câu chuyện xưa mộng huyễn. Đoạn thời gian vừa về đến nhà kia, tôi thường xuyên mơ thấy ác mộng về họ.
Cảnh trong mơ hắc ám mà ẩm ướt, tôi có thể nhớ rõ rất nhiều chuyện nhỏ nhặt, hoa văn trên đá cẩm thạch, ánh mắt của pho tượng nữ thần Athena và thanh âm của đài phun nước.
Nhưng không hiểu vì sao, tôi không nhớ nổi bề ngoài của Caius. Tôi nhớ kỹ mọi chuyện về hắn, nhưng quên mất bề ngoài hắn, giống như một lần xảy ra trước kia ấy.
Thậm chí hơn thế nữa, không phải chỉ quên mất gương mặt, mà tất cả miêu tả về hắn đều tiêu thất.
Chiều cao, màu da, trang phục, nhiệt độ ngón tay, thần thái, khuôn mặt, ánh mắt hay thậm chí cả giọng nói.
Tôi biết có người này tồn tại, nhưng không có tất cả tin tức về hắn. Giống như hắn biến trở về bạn qua thư C, mà cho đến bây giờ tôi chưa từng gặp qua người này.
Đây không phải căn bệnh mất trí nhớ, bởi vì tôi không quên những chuyện xảy ra với hắn, tôi chỉ quên bề ngoài hắn thôi.
Có lẽ hắn trông xấu cực kỳ, cho nên tôi bị dọa đến mức không nhớ nổi hình dạng của hắn. Tôi yên lặng 'não bổ' Caius có ba đầu, hai mươi mốt chân cua, còn có một trăm con mắt dọa người nữa.
Loại tưởng tượng này sẽ làm tâm tình tôi tốt lên, không tin nổi mà.
Một chiếc xe Volvo màu bạc chạy ngang qua, tôi giả bộ không thấy, quay đầu bước đi, "Lại đổi xe rồi, xã hội tư bản độc ác này."
Sau đó một chiếc xe Jeep đỏ bá đạo xuất hiện, Rosalie mở ra cửa xe. Mà Emmett đang đứng trên ghế sau, lớn tiếng chào hỏi tôi: "Hi! Claire!"
Tôi không chớp mắt, nhanh chóng bước qua, thuận miệng chào lại: "Hi!"
Bọn họ vĩnh viễn không hiểu cái gì gọi là điệu thấp mà, toàn bộ học sinh trong trường đều biết năm người con nhà Cullen đều là quái thai, thật tốt, hiện tại, tôi không còn là đứa quái thai duy nhất.
Đáng tiếc, bước chân của tôi không nhanh bằng họ, sắc mặt Edward tái nhợt như cương thi, nhanh chóng bước đến bên người tôi.
"Hi! Edward!" Tôi cứng rắn chào hỏi.
"Ừm, hi!" Edward giống như mới tỉnh dậy, cho dù anh ta vốn không cần ngủ, cũng có thể khiến cho mình giống như phần tử thức đêm dạo chơi quán Bar.
"Thời tiết hôm nay thật tốt." Alice nhảy ra, Jasper đứng sau lưng cậu ấy. Cậu ấy vươn tay, Jasper cực kỳ ăn ý cầm lấy tay cậu ấy, hai người giống như diễn viên múa nhìn nhau thâm tình, tao nhã xoay vòng.
"Hơi lạnh, Alice." Tôi bị đông lạnh đến mức cái mũi như muốn rớt xuống, chỉ có thể kéo kéo món quà của Charles lên trên, dự định ngăn cản cái rét lạnh của tháng Giêng bên ngoài. Nhìn nhìn lại trang phục của mấy tên nhà Cullen này, chắc bọn họ vẫn xem Forks là mùa hè.
"Đáng tiếc không thích hợp vận động, rất im lặng." Emmett bước lại đây, kéo theo Rosalie.
Tôi hé mắt nhìn nhìn xung quanh, phát hiện mình bị kẹp tại trung tâm giữa những sinh vật biết phát sáng này. Sau đó tôi chỉ biết nhìn phía trước, tiếp tục đi. Tôi không phải người con nuôi thứ sáu của gia đình Cullen, hy vọng Eric đừng rao tin như thế trên báo tường.
"Dạo gần đây Esme rất thích nghiên cứu món ăn Trung Quốc, mẹ hy vọng hôm nay em có thể đến làm khách." Phòng học của nhau bất đồng, trước khi tách ra Edward đã nói với tôi như thế.
"Em phải về cùng xem chương trình thể thao với Charles, đáng tiếc cuộc thi đấu bóng chày cậu thích nhất còn chưa bắt đầu." Đó chính là thứ Charles thích nhất, tôi cảm thấy mình có thể về sớm một chút, sau đó thay người cậu nấu cơm không tốt lắm của tôi làm một chút . . . cơm tối miễn cưỡng có thể ăn.
Bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ thay đổi xưng hô với cậu ngay từ một khắc cậu bước vào cửa, thật ra, cậu càng thích tôi không gọi thẳng tên cậu.
"Ba giờ tan học, em còn có thời gian mà, anh cũng không hy vọng mẹ Esme buồn đâu." Edward làm bộ bản thân rất thất vọng, tuy rằng khuôn mặt người chết không có biểu tình kia của anh ấy còn làm người khác tưởng rằng đùa giỡn giả ngầu, cực kỳ tê liệt.
"Mặt người chết, được rồi, anh hy vọng đây không phải đánh giá cuối cùng của em đối với anh." Edward sờ sờ cằm mình, động tác quái dị như ông cụ non, anh ấy đột nhiên vươn tay vỗ trán tôi một cái, động tác tiêu sái vẫy vẫy tay. "Sinh nhật vui vẻ, lại thêm một tuổi rồi, bà già đáng thương, thanh xuân thật ngắn ngủi mà."
Tôi ôm đầu nhìn theo bóng lưng anh ấy, quen thuộc hô to khinh bỉ trong đầu: "Anh là đồ già cỗi 'trung nhị' một trăm tuổi, xứng đáng độc thân."
Edward nhanh chóng quay đầu ở ngã rẽ, nở một nụ cười thanh xuân vô địch với tôi. Vẫy vẫy sách giáo khoa trong tay, tự tin nói: "Anh rất được hâm mộ đấy, một nửa nữ sinh trong trường đều muốn viết thư tình cho anh đấy."
Tôi nhịn không được bật cười ra tiếng, cũng mệt anh nói được tự nhiên như vậy.
Dòng họ Cullen ở trong trường học này có thể dọa lui chín phần học sinh, ai dám dễ dàng viết thư tình cho mấy anh chứ.
Tôi lấy ra sách giáo khoa của tiết học đầu tiên từ trong túi sách, vừa mở ra ôn tập vừa đi về phòng học. Tôi bị học lại một lần, lý do là xin nghỉ quá nhiều. Tôi nghĩ bản thân phải cố gắng gấp đôi, nếu không muốn thuận lợi tốt nghiệp thì đúng là 'người si nói mộng mà.
Nhìn về song cửa sổ thủy tinh trên vách tường, có một tầng hơi nước hơi mỏng đọng lại trên bề mặt, có thể nhìn thấy không trung âm u ngoài cửa sổ bán trong suốt, xa xa là rừng cây xanh biếc xanh.
Trời bắt đầu đổ mưa, hơi nước dần dần nồng đậm, tụ thành nước chảy xuống cửa sổ kính.
Tôi dường như có thể cảm lạnh được cái se lạnh đầu đông, có lẽ Alice nói đúng, thời tiết hôm nay không tệ.
Học sinh tập trung đông hơn, đã đến giờ vào học rồi, họ dần chạy chậm. Tôi chạy theo họ, vọt vào trong phòng học, giáo viên vừa mới đến. Tôi mở sách ra, tiếp tục cuộc sống học tập của ngày mới.
Ác mộng dạo gần đây đã giảm bớt, bóng ma Volturi dần dần rời xa khỏi tôi, mà tôi một lần nữa trở về cuộc sống của người bình thường.
Cơn mưa ngoài cửa sổ dừng lại vài lần, hoàn toàn ngớt mưa trước khi tan học. Tôi ôm túi sách, thở ra đều là sương trắng. Alice xuất hiện sau lưng tôi, cậu ấy híp mắt, đáng yêu thổi một hơi lạnh bên tai tôi: "Claire, chúc mừng sinh nhật."
Tôi bị cậu ấy làm cho giật mình, da đầu run lên, chà xát hai tay vào nhau, "Cảm ơn cậu." Nhìn thấy cậu ấy chỉ mặc áo khoác mỏng, bên trong chỉ có một lớp áo sơ mi bình thường còn làm tôi thấy lạnh hơn.
Sinh nhật tôi giống như tên tôi lúc trước vậy, rõ ràng còn chưa mở miệng giới thiệu, mà gia đình Cullen không có một ai không biết.
Jasper nhìn thấy Alice, anh ta chắp tay sau lưng, động tác này giống như cảnh giác, đóng chặt dục vọng tùy thời tấn công của mình. Anh ta rất mẫn cảm với cảm xúc của người khác, nhìn ra tôi rất tò mò đối với chuyện anh ta xuất hiện. Anh nhanh chóng mở miệng giải thích: "Trong tay anh có tư liệu của em, nếu em muốn giấy chứng nhận gì có thể tìm anh."
Bán giấy tờ giả sao? Tôi lập tức dán nhãn anh ấy như thế.Xem ra những người con nhà Cullen không sợ không có việc làm, Jasper có thể mở quán bán con dấu, Edward có thể làm nhân viên đẩy mạnh tiêu thụ cho các hãng xe đắt tiền, nhất định sẽ rất nổi tiếng.
"Có cần hộ chiếu không?" Jasper còn thật sự hỏi, lại bởi vì không để cho tôi thấy áp lực mà còn bổ sung, "làm quà sinh nhật."
Trong nhà em còn có cảnh sát đấy, anh cho em hộ chiếu thì em biết phải giải thích với Charles thế nào hả, thứ này làm thế nào có thể đột nhiên xuất hiện chứ.
"Claire không cần thứ đấy đâu, Jaz." Alice nắm tay tôi, đã kéo tôi đến bãi đỗ xe. Edward đang cầm chìa khóa xe đứng dựa vào chiếc xe Volvo mới của anh ấy, nhìn thấy chúng tôi xuất hiện thì quya chìa khóa một vòng, rồi mở cửa xe ngồi vào ghế lái.
Jasper sang bên kia, chui vào xe Jeep của Emmett. Tôi biết anh ấy không chịu nổi khi ở cạnh tôi quá gần, tôi còn chưa quên thảm kịch anh ấy bẻ gãy tay lái đâu.
Tôi bị Alice nhét vào ghế sau, sau khi lên xe, tôi theo phản xạ tìm dây an toàn, quả nhiên chỉ giây tiếp theo Edward đã lập tức khởi động xe rồi.
"Đừng lái xe siêu tốc độ nữa, trong vòng ba mươi dặm Anh thôi." Tôi nói với vị thích lái xe điên cuồng kia, xin hay chú ý nguyên tắc giao thông.
"Em đang đùa đấy à, để anh đi bộ còn hơn." Kẻ lái xe điên cuồng - Edward dẫm chân ga, đối với anh ấy mà nói thì tốc độ ba trăm dặm Anh mới là tốc độ bình thường.
Tôi dằn xuống sự lo lắng của mình, thời điểm thi bằng lái, tuyệt đối không thể để cho gia đình Cullen dạy, nếu không tôi sẽ vĩnh viễn thi rớt.
Sau khi đến nhà Cullen, tôi mới chợt nhớ lại, tôi đã quá quen thuộc căn nhà này rồi. Sau khi trở về từ Italy, vài ngày tôi sẽ ghé nơi này một lần, lý do thường dùng nhất là Esme lại nghiên cứu ra món ăn mới, muốn tôi ăn thử.
Trong nhà không có ai nguyện ý thử tay nghề của bà ấy, Esme buồn bã mà hiền lành nhìn tôi, loại vẻ mặt này quá mức già nua với bà ấy, nhưng lực sát thương rất lớn.
Tôi bị ánh mắt mẫu tính của bà nhìn như thế, lập tức bị đánh cho tơi bời mà đầu hàng, không phản kháng nổi.
Bởi vì thân phận hợp pháp của tôi cho nên họ không có chỗ nào cố kỵ bắt đầu kết giao rõ ràng cùng tôi. Tôi có thể tưởng tượng ra khi mình trở thành bà lão bảy, tám mươi tuổi thì những sinh vật ăn chay không phải người này sẽ trở thành một trong những ký ức quý giá nhất của tôi trong những năm tháng cuối đời.
Esme bước ra từ phòng bếp, bà mặc tạp dề màu nhạt vừa người, rất hợp với bộ váy trên người bà. "Hoan nghênh con đến đây, Claire." Bà ấy đi đến trước mặt tôi, ôn nhu chạm vào mặt tôi, thân mật hôn hai má tôi, tôi có thể cảm nhận được sợi tóc màu nâu của bác ấy phất qua hai má tôi.
Đối với hành động thân thiết như thế của bác, có đôi khi tôi sẽ cảm thấy sợ hãi, khong biết vì sao bác đối xử đặc biệt như thế với tôi, như lấy thân phận của một người mẹ để yêu thương tôi.
"Và chúc con sinh nhật vui vẻ nữa." Esme vui vẻ nhìn tôi, đôi mắt bác lấp lánh hơi nước mang theo tình cảm nồng nàn và nhân từ.
"Vâng, cảm ơn bác." Bác ấy luôn có cách làm cho tôi cảm thấy thẹn thùng, không biết phải làm thế nào mới có thể đáp lại bác ấy.
Rosalie và Emmett đi qua bên người tôi, nữ vương Rosalie liếc nhìn tôi một cái, không đồng ý lắc đầu. "Nhóc quả thật nên ăn nhiều một chút, nơi phải có da có thịt thì không thấy đâu."
Tôi tự giác cúi đầu, nhìn thẳng thấy bụng mình, nhìn nhìn lại dáng người Rosalie, tự ti quả thật là người bạn trung thành nhất của tôi mà.
Alice lướt xuống từ cầu thang, tôi chỉ kịp nhìn thấy tàn ảnh của bộ trang phục cậu ấy đang mang trên người lướt qua không khí.
"Được rồi, Claire, mình đã nghĩ ra nên tặng cậu cái gì làm quà sinh nhật rồi." Alice nắm tay tôi, cậu ấy trừng mắt nhìn Edward đang ngồi trên sofa.
Đầu tiên, Edward nhíu mày, sau đó không quá đồng ý nói: "Cũng được, nhưng dừng dọa em ấy đến mắc bệnh tim đấy."
"Đây sẽ là một món quà đáng kinh ngạc và tuyệt vời đấy, Edward." Alice cười cười phản bác, bất cứ lúc nào cậu ấy cũng có thể làm người khác cảm thấy bầu không khí nhiệt tình như lửa.
Jasper đứng bên cạnh, quay đầu nhìn sang người anh em của mình, Edward không chút do dự ngăn cản anh ta: "Em đồng ý, đừng có mà thao tác em đấy, Jasper."
"Vậy cậu đã chuẩn bị chưa, Claire?" Alice giảo hoạt nói, tôi cảm thấy vẫn nên mở miệng từ chối thì hơn, cậu ấy lại kéo tôi đi mất. Tô hoa mắt, cậu ấy bế tôi lên,dùng thân hình còn nhỏ nhắn tinh xảo hơn tôi đấy, không tốn chút khí lực nào chạy về phía cửa sổ thủy tinh trong suốt.
Tôi lập tức cảm thấy đây là âm mưu, nhưng tốc độ của Alice còn lưu lại cho tôi đường sống có thời gian kịp ôm lấy bả vai cậu ấy.
Esme lớn tiếng nói sau lưng: "Claire, con ăn chút gì trước đã." Giống như bất cứ người mẹ nào trên thiên hạ, đều ước gì con cái có thể ăn món ăn mình làm.
Edward thảnh thơi lên tiếng: "Em ấy hiện giờ có thể không rảnh đâu mẹ."
Tôi rốt cuộc không nghe được đối thoại giữa họ nữa, tư thái chạy nhanh của Alice giống như tinh linh không cánh bay lượn trong gió. Chúng tôi lướt qua cây dương xỉ, nhảy lên thân cây thẳng tắp, tựa như trực tiếp bay lên hư không, bay lên Thiên Đường.
Alice nhảy vào trong rừng, màu xanh biếc của cỏ cây chiếm hết tầm mắt tôi.
Cậu ấy tìm thấy cây Linh Sam cổ thụ cao nhất, tay bám vào vỏ cây, tôi nơm nớp lo sợ ôm cổ cậu ấy, nếu như ngã xuống tôi sẽ bẹp dí thành vằn thắn. Alice nhanh nhẹn trèo lên trên, ổn định hệt như thục nữ mang giày cao gót bước xuống cầu thang vậy.
Thể nghiệm này rất an toàn, rất vững vàng. Cậu ấy thả tôi trên cành cây, tôi chạm đến nhành cây ướt sũng vì mưa.
"Sinh nhật vui vẻ!" Alice chỉ hướng phương xa, tôi nhìn lại, cả khu rừng Forks rộng lớn phủ phục dưới chân chúng tôi.
Gió lạnh thổi tới, tôi tán thưởng hít sâu một hơi.
Dưới sương mù trắng xóa, một con sông lớn bổ ra đại địa xanh biếc, giống như xuyên qua từ thời không xưa cổ nhất. Từng gốc cây Linh Sam đậm màu không ngừng kéo dài đi xa, bện thành thế giới xanh biếc xanh như biển rộng.
Mây trời bay lơ lửng, dường như có thể chạm tới.
Tôi đã mất đi tất cả ngôn ngữ, chưa từng thấy qua cảnh tượng hùng vĩ, tuyệt mỹ như thế này.
"Cậu thích Forks nhất mà, Claire." Alice ngồi bên cạnh tôi, cậu ấy vung nhẹ hai chân, nhìn về cùng hướng với tôi.
"Đây là món quà tốt nhất mình nhận được, Alice à." Tôi nhìn con sông mênh mông dưới tầng mây, dãy núi trùng điệp, rừng rậm xanh biếc bát ngát vô bờ, ngay cả khi bản thân không đeo dây an toàn ở trên cao như thế cũng không cảm thấy sợ hãi.
"Mình đã nói cậu sẽ thích mà." Alice cảm thấy mình chỉ làm được một việc bé nhỏ không đáng kể mà thôi.
Edward cũng trèo lên, anh ấy giơ hộp cơm trong tay: "Esme nói em phải ăn hết đấy." sau khi nhét hộp cơm vào trong tay tôi, anh ấy linh hoạt vọt tới bên kia Edward, nhánh cây yếu ớt không hề tạo áp lực cho họ chút nào.
"Nơi này là một địa điểm ăn cơm dã ngoại không tệ đâu. Tôi cọ cọ mũi, cảm động làm gì chứ, không thích hợp với đàn tên này chút nào. Tôi mở ra hộp cơm, cầm lấy tìa bắt đầu ăn. "Thịt kho tàu, bác Esme định làm hết tất cả món ăn đặc sản của Trung Quốc sao, hương vị chính tông như thế quả thật không thể tin nổi mà."
Cho nên bà chủ Cullen sẽ không lo thất nghiệp đâu, bởi vì sau này bác ấy có thể mở nhà hàng món Trung đấy.
"Mẹ mà mê thứ gì thì sẽ nghiên cứu kỹ lắm." Edward rất hiểu biết người mẹ của mình, tuy rằng Esme mê nấu ăn thì chẳng khác gì tra tấn với những người còn lại.
"Không sao hết, em sẽ ăn hết." Đối với tôi mà nói thì món ăn Trung Quốc không khó ăn chút nào.
"Emmett định tổ chức một buổi biểu diễn âm nhạc cho em trên sân cỏ đấy, ôi trời ạ." Edward buồn rầu oán hận, "Ai đi ngăn cản anh ấy đi, anh tình nguyện tự mình ra trận kéo đàn violin còn hơn."
Hiển nhiên anh ấy không có hảo cảm gì đối với âm nhạc lưu hành, Alice lại cực kỳ nhiệt tình đả kích người anh của cậu ấy: "Hì, Edward, anh có thể đánh nhạc đệm cho anh ấy mà."
"Ấy, có lỗi quá, anh mù âm nhạc, em cũng biết ngay cả bài hát chúc mừng sinh nhật đơn giản nhất anh cũng sai cơ mà." Edward còn thật sự trợn mắt nói dối như thế, nhất định anh ấy tránh còn không kịp chuyện này.
"Tuyết rơi rồi." Tôi bởi vì lạnh mà khụt khịt mũi, ngồi trên chạc cây Linh Sam, nhìn rừng rậm dưới chân, ăn thịt kho tàu.
Bông tuyết rơi xuống tóc tôi, làm ướt đôi hàng mi.
Bông tuyết như lông ngỗng mờ mịt bao phủ trấn Forks, núi tuyết trắng và rừng rậm bị tuyết bao phủ, im lặng vây quanh chúng tôi.
Thời tiết hôm nay không tồi.